Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Nhãi Con Phất Nhanh


Nghe con trai nói vậy, Tiêu Bắc lập tức quay đầu lại, “Ừ.”

“Cha, chúng ta đi tìm mẹ đi! Bà nội họ đang muốn bắt nạt mẹ đó!” Giọng Tiểu Đậu Tử có chút lo lắng.

Tiêu Bắc nghĩ ngợi, cảm thấy với thân hình gầy gò của Tô Kỳ, nếu thật sự đối đầu với đám người nhà họ Tiêu, e là cô sẽ bị thiệt thòi.

Ban đầu, anh không định can thiệp, nhưng nghĩ đến việc cô đã cứu sống Tiểu Đậu Tử, anh không thể không ra tay.

Hơn nữa, hiện giờ cô vẫn là vợ anh.

“Vậy con ở nhà...”

Chưa kịp nói xong, Tiểu Đậu Tử đã nắm lấy tay anh, “Cha, con cũng muốn đi! Mẹ không đẩy con, con muốn nói với bà nội!”

Đứa trẻ quá hiểu chuyện khiến Tiêu Bắc không thể từ chối.

“Được rồi.”

Anh cúi xuống bế cậu bé lên.

Mặc dù chân anh bị tật, nhưng bế một đứa trẻ thì vẫn đủ sức.

Bên kia, Tiêu đại nương cùng cả nhà họ Tiêu vội vã đuổi theo, kịp lúc bắt gặp Tô Kỳ chưa đi xa.


“Con tiện nhân, tao phải đánh chết mày, cái đồ mất mặt, bất hiếu—” Tiêu đại nương xông tới định đánh cô.

Bà ta thật sự tức điên lên rồi.

Cô con dâu nhỏ này dám thật sự muốn lên đồn công an tố cáo bà, lại còn lớn tiếng rêu rao khắp nơi, khiến danh dự nhà họ Tiêu bị bôi nhọ.

Bà đánh con dâu là chuyện đương nhiên, lẽ trời đất mà.

Tô Kỳ cười lạnh, “Nếu bà đánh tôi một cái, tôi sẽ kiện bà là mụ mẹ chồng phong kiến thối tha bạo hành con dâu.

Tôi tin hội phụ nữ sẽ rất sẵn lòng kéo bà đi làm công tác tư tưởng.”

Lời này khiến tay Tiêu đại nương đang giơ ra bỗng khựng lại giữa không trung.

Chuyện này bà ta rất kiêng dè, bởi trong làng đã từng xảy ra vụ tương tự.

Tháng trước, con dâu cả nhà Tiêu Lão Kim đã kiện mẹ chồng lên hội phụ nữ, và mẹ chồng đó bị giáo huấn một trận.

Sau vụ đó, việc mẹ chồng đánh con dâu trong làng giảm đi đáng kể.

Vợ của Tiêu Giang Hà vội vàng lên tiếng, “Em dâu, đều là người một nhà cả, Tiểu Đậu Tử không phải do em đẩy, chuyện này coi như xong đi, sao phải làm lớn lên đồn công an?”

Tô Kỳ cười lạnh, “Hừ, tất nhiên cô không muốn tôi đi rồi.

Vì người bôi nhọ tôi đâu phải là cô, mà là chồng cô.


Vậy thì không muốn tôi đi tố cáo cũng được, cả nhà các người phải xin lỗi tôi, nếu không, ai cũng không cản được tôi đi đòi công bằng.”

Tiêu đại nương nghe xong, không thể chịu nổi, liền hét lên, “Cái gì? Bắt bà đây xin lỗi con tiện nhân như mày? Đừng có mơ.”

Tô Kỳ nhếch môi cười lạnh, không nói thêm lời nào, xoay người định đi.

Lúc này, Kiều Vũ từ trong đám đông bước ra.

Cô ta nhìn Tô Kỳ, vẻ mặt đầy vẻ không đồng tình, “Tô Kỳ, cần gì phải như vậy? Cô và Tiêu đại nương là người một nhà, việc trong nhà sao phải làm lớn đến đồn công an?”

Đôi mắt Tô Kỳ trở nên lạnh lẽo, “Cô muốn làm người tốt à? Được thôi, nếu cô muốn làm người tốt, vậy cô xin lỗi thay cho họ đi.

Tôi sẽ không làm lớn chuyện này.”

Mặt Kiều Vũ thoáng cứng lại.

Trong lòng cô ta bùng lên cơn giận dữ, tại sao cô ta phải thay họ xin lỗi?

Tô Kỳ nhếch môi, “Ồ, không muốn à? Thế thì nên nhớ, điều gì mình không muốn thì đừng ép người khác.

Hiểu chưa? Đừng có đứng ở vị trí của mình mà tỏ ra làm người tốt!”

Kiều Vũ cắn răng chịu nhục, “Tô Kỳ, xin lỗi.

Nếu cô muốn vậy, tôi thay mặt thím và mọi người xin lỗi cô, mong cô đừng làm lớn chuyện này, dù sao mọi người cũng là người một nhà.”

Cô ta cúi đầu, tỏ ra nhún nhường hết sức.

Quả nhiên, những người xung quanh bắt đầu có chút không hài lòng với Tô Kỳ, đồng thời ấn tượng với Kiều Vũ lại tốt lên.

Tiếng chỉ trích đầy phẫn nộ hướng về phía Tô Kỳ không chút khách khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận