“Tô Kỳ, cô thật quá đáng! Sao lại bắt nạt Kiều Vũ? Đây là chuyện nhà cô, liên quan gì đến cô ấy mà lại bắt cô ấy xin lỗi?”
Người lên tiếng chính là Phong Khải, trông vô cùng tức giận.
“Bắt nạt?” Tô Kỳ hếch cằm nhìn anh.
“Nếu cô ta không tự ý xen vào chuyện của người khác chỉ để kiếm chút danh tiếng, thì có liên quan gì đến cô ta đâu? Tự dưng nhảy ra bắt tôi tha thứ, cô ta có tư cách gì mà nói như thế?”
“Chuyện các người chỉ nói một hai câu đã thấy bực bội, vậy còn tôi bị chèn ép thì phải im lặng cho qua à? Mặt mũi các người to cỡ nào thế?”
Phong Khải trừng mắt, “Cô—đúng là vô lý hết sức!”
Tô Kỳ cười lạnh, không thèm để ý anh ta nữa.
Cô quay đầu nhìn thẳng vào Kiều Vũ.
“Tôi bị vu khống, có quyền báo công an để lấy lại công lý.
Còn những người thích đạp lên tôi để kiếm danh, thì chúc cô ta tìm được một bà mẹ chồng ác độc, ngày ba bữa bị đánh.”
Sắc mặt Kiều Vũ lập tức biến đổi, không thể giữ nổi vẻ mặt nhẫn nhịn.
Cô ta thầm chửi rủa: Con tiện nhân này!
Người làng xung quanh cũng phải thầm nghĩ: Lời nguyền này đúng là ác độc thật.
Tô Kỳ quay sang nhìn nhà họ Tiêu, “Mấy người cũng buồn cười thật.
Lúc Tiêu Bắc còn có ích thì là người nhà họ Tiêu, nhưng khi anh ấy bị què chân thì không chịu bỏ tiền chữa trị, còn đuổi anh ấy ra khỏi nhà.
Thế mà gọi là người một nhà sao?”
“Nếu mấy người thật sự xem anh ấy là người nhà, thì bỏ ra trăm tám chục đồng để chữa chân cho Tiêu Bắc đi! Chân anh ấy chỉ cần phẫu thuật ở bệnh viện lớn là có thể chữa khỏi.”
Nghe đến việc phải bỏ ra trăm tám chục đồng để chữa chân cho Tiêu Bắc, nhà họ Tiêu lập tức phản đối.
“Chúng tôi đã chia nhà với thằng hai rồi, chân nó có chữa hay không thì liên quan gì đến chúng tôi?” Tiêu Giang Hà lên tiếng, đầy tức giận.
Trăm tám chục đồng ư? Nói thì dễ, số tiền đó phải tiết kiệm cả bao nhiêu năm trời!
Tiêu đại nương cũng lập tức nhổ nước bọt, “Phì! Tiêu Bắc đã chia nhà với chúng tôi rồi.
Nó muốn chữa chân thì tự đi mà chữa, đừng hòng đòi tiền từ nhà họ Tiêu!”
Tô Kỳ cười khẩy, “Mấy người không chịu bỏ tiền ra chữa chân cho Tiêu Bắc, thế mà còn đến nhà chúng tôi làm ầm ĩ, ép anh ấy ly hôn? Mặt mũi đâu mà to thế? Từ giờ, nếu không bỏ tiền ra, thì đừng có mà mở miệng nói chuyện người một nhà.”
Người làng xung quanh cũng không thể nói cô sai, vì đúng là nhà họ Tiêu quá đáng thật.
Ngày xưa, khi Tiêu Bắc còn tại ngũ, anh ấy gửi tiền về nhà hàng tháng.
Vậy mà sau khi anh ấy bị thương và trở về với cái chân què, họ lại đuổi anh ra sống riêng cùng con trai nhỏ.
Những người ở đằng sau, bao gồm cả Tiêu Bắc, nhìn cô gái đang vì anh mà lên tiếng.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp không nói thành lời, như thể một góc cứng nhắc nào đó trong tim bỗng dưng mềm đi.
Đúng lúc này, đại đội trưởng vội vã đi tới, hét lớn, “Đang làm cái gì ở đây thế? Làm không đủ việc ngoài đồng hay sao mà tụ tập thế này? Hay muốn tôi cắt công điểm hả?”
Nghe thấy lời này, dân làng không ai dám nán lại thêm.
Cắt công điểm chẳng khác nào cắt đường sống của họ, nên mọi người lập tức tản đi.
Đại đội trưởng quay sang Phong Khải và Kiều Vũ, vẻ mặt đầy khó chịu, “Hai người còn đứng đây làm gì?”
Kiều Vũ cứng đờ mặt, “Đại bá, con—”
Đại đội trưởng không muốn nghe cô ta lảm nhảm, “Thôi, đi làm đi! Cô gái nhỏ không biết xấu hổ, chuyện nhà người ta mà cũng nhúng tay vào làm gì? Còn cậu nữa, Phong Khải, mau đi làm việc đi.”
Phong Khải không thể làm gì khác ngoài việc nhăn nhó bỏ đi cùng Kiều Vũ.
Trong lòng Kiều Vũ đầy bực bội, vì rõ ràng vừa rồi có bao nhiêu người chứng kiến, vậy mà vận may của cô ta chẳng tăng lên chút nào.
Cô ta chẳng những làm việc không công mà còn để cho con tiện nhân Tô Kỳ được tỏa sáng trước đám dân làng ngu ngốc này.