Thành Phần Cá Biệt

Mấy tên đua xe bị gọi lên phường uống trà quả nhiên khai ra Ái Lạp.

Ái Lạp bị gọi lên phòng hiệu trưởng nói chuyện, xung quanh là đông đủ lũ mới từ phường về. Ái Lạp đương nhiên một mực chối bỏ, đám ranh này chẳng có chứng cứ, mắc mớ gì nó phải thừa nhận?

Thấy Ái Lạp nhất quyết phủ nhận, một tên lôi từ trong túi quần ra cái airpod mà Ái Lạp đã đeo vào tối hôm trước. Khi ấy công an tới, cả lũ chỉ lo chạy chứ đâu có để ý nó rơi từ lúc nào. Tên con trai kia chỉ giữ một chiếc, chiếc còn lại vẫn đang ở trong tay Bảo. Hơn nữa trên chiếc arirpod còn có kí hiệu rất đặc trưng của Bảo, Ái Lạp muốn chối cũng khó.

Miếng sticker hình KitKat trà xanh.

- Công an nói họ soát được thứ này ở hiện trường đua xe. Đại tỷ, trông có quen không?

Tên con trai nhếch miệng cười, Ái Lạp không đáp lời cậu ta, bình tĩnh nhấp trà. Một tên khác đột ngột kêu lên, nhanh chóng suy đoán ra sự việc của buổi tối:

- Tao cứ thắc mắc sao đại tỷ đi xe điện mà phi nhanh thế. Lúc chúng mày ganh nhau ở vòng thứ 4, nó đã qua vòng 7 rồi! Nhìn cái tai nghe này mới hay, hóa ra nhóm của đại tỷ chơi chiêu tổ đội.

- Sao biết hay vậy?

- Thì cái airpod này là của Bảo đại ma vương nhà chúng nó mà!

Đám con trai nhao lên khiến cô hiệu trưởng phải hắng giọng quát cho chúng nó dừng lại. Thái độ của Ái Lạp vẫn thờ ơ đến lạ, hiệu trưởng nhìn hai bên bên nào cũng đúng mà hoang mang trong lòng.

- Ái Lạp, em giải thích đi.

Một năm giáp mặt nhau cả tỉ lần trên phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đã sớm thuộc làu cái cảnh này. Con bé kia lần nào lên đây cũng bày ra thái độ dửng dưng như không, làm người người ta tức gần chết.

- Kiếm đại một cái airpod rồi tự dán sticker lên là vu oan được rồi.

- Mày... Rõ ràng là mày hôm qua tới đua, còn chơi bẩn! Sao mày lại khốn nạn như thế?

Ái Lạp ngó ra ngoài cửa, mấy khuôn mặt quen thuộc đã lo lắng đứng ở đấy từ lúc nào. Con bé đổi tư thế cho thoải mái hơn, đáp thêm một câu ngứa đòn:

- Có giỏi thì mang máy kiểm tra vân tay về mà check. Tôi không tài trợ đâu nhé, về mà khóc với bố mẹ cậu.

Đám con trai tái mặt, chuyện này tới tai phụ huynh thì chẳng cần phải nói, chúng nó còn ở đây gân cổ cãi cố làm gì. Đương nhiên đám con trai cũng không chắc thứ này là của Bảo hay Ái Lạp, chúng nó chỉ chợt nhớ tới chuyện Ái Lạp thích ăn KitKat trà xanh. Thứ này được cảnh sát tìm được, nếu không phải của Ái Lạp thì cũng phải dọa được con bé chứ!

- Vậy... vậy cứ gọi đại ca đến đây! Bảo nó mang cả airpod đến, nếu đủ cả hai chiếc thì bọn này nhận thua.

Chưa kịp để Ái Lạp phản bác, một tên đã chạy ra gọi Bảo vào. Khi Bảo bước tới, trên tai vẫn còn nguyên vẹn hai chiếc airpod dán sticker KitKat trà xanh, chỉ có điều miếng sticker có hơi khác với miếng trên airpod mà tụi con trai cầm về.


Tầm mắt của mọi người đổ dồn vào thứ trên tai cậu. Bảo nhìn một lượt đồ ở trên bàn, hiểu ý tháo airpod xuống đặt cạnh tang chứng kia. Cậu chỉ vào miếng dán trên tai nghe của mình, kể ra vài điểm để phân biệt nó với "stiker fake":

- Miếng dán này của tôi là hàng đặt, đặt trong bóng tối sẽ có chữ "Bảo" phát quang hiện ra. Hơn nữa KitKat trên miếng của tôi là KitKat bên Nhật, dùng tiếng Nhật trên vỏ bánh. Tại chó nhà tôi thích ăn đồ Nhật.

- Thế thì miếng dán này của cậu chắc là bốc đại ở hàng vỉa hè nào đó rồi?

Ái Lạp chêm lời, mấy tên con trai cứ thế nghẹn họng nhìn nhau. Chuyện đã rõ ràng, hiệu trưởng cũng chẳng muốn giữ đám loi nhoi ở lại làm gì cho chật. Cô đang định phất tay cho về thì cửa phòng lại đột ngột mở ra. Người phụ nữ từ phía ngoài bước vài bước, mũi nước hoa trên người bà thoáng chốc đã toả khắp gian phòng.

- Chào cô hiệu trưởng.

Bà ta híp mắt cười, âm thầm quan sát xung quanh. Điểm nhìn của bà dừng lại ở con bé với mái tóc xoăn rong biển rồi nhẹ nhàng thu liễm. Người phụ nữ tiến đến gần Bảo, vươn một tay lên xoa đầu cậu ta. Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bà ta mỉm cười và nói:

- Tôi đến để làm thủ tục chuyển trường cho con trai tôi.

***
- Chuyện gì? Sao tự nhiên lại thế?

Quỳnh Giao đi qua đi lại trong canteen, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt đáng yêu như búp bê sống. Vinh ngáp dài một cái, lật tiếp trang sách đang đọc dở. Cậu không quan tâm lắm đến thứ đang diễn ra trên nhóm kín, bìa quyển sách này có vẻ đẹp hơn cái ảnh chụp kia, và Bảo nếu cút đi thật thì càng tốt.

- Đây là mẹ Bảo á? Chẳng giống gì cả.

Cường nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên nhóm kín của học sinh trong trường, bức ảnh chụp cận mặt người phụ nữ với đôi khuyên đính đá. Phụ huynh của Bảo bao nhiêu năm nay vẫn luôn là một ẩn số. Mọi người chỉ thấy cậu đi xe sang đến trường chứ họp phụ huynh toàn là bố Ái Lạp họp hộ. Nhiều người muốn tra gia cảnh của cậu để gây chuyện mà không tra nổi. Đến bố Sơn cũng chỉ may mắn nhận ra bố Bảo nhờ hiểu biết, chứ người phụ nữ này thì chắc bố chưa nghe bao giờ.

- Có lẽ Bảo giống bố.

Mẹ đại ca bỗng nhiên ghé thăm trường làm nhiều người đổ xô ra hóng xem. Lượng tương tác bài chụp lén cao đến chóng mặt, nhưng chẳng có ai nhận ra người phụ nữ trong ảnh cả.

- Bác ý có vẻ ghét tao.

- Mày điên à!

Cường bật cười, chặn lại suy nghĩ của Ái Lạp. Mới gặp nhau lần đầu thì có cái gì để ghét, trừ khi bà ta bị điên.

- Thật đấy! Tao thấy bác nhìn tao kiểu lạ lắm.

Ái Lạp nhớ lại chuyên ban nãy, ánh nhìn của mẹ Bảo thật sự có hơi rợn người. Nó giống như gã thợ săn đang nhắm vào kẻ muốn cướp con mồi của mình vậy.


- Chuyện đáng lo bây giờ không phải việc Bảo chuyển trường à?

Quỳnh Giao hét toáng lên, lo lo lắng lắng chạy quanh phòng. Bạn nhỏ lớp trưởng dùng bộ não thiên tài của mình, ngồi suy đoán ra không biết bao nhiêu cái giả thiết, mà giả thiết nào cũng siêu thực cả. Vinh nghe đến nhức hết cả đầu, quyết định dúi cái gì đó vào mồm Quỳnh Giao cho cô bé ngậm miệng lại.

Miệng ngậm đầy kẹp chip chip, Quỳnh Giao vẫn không thể dừng rên ư ử. Quỳnh Giao rên làm Ái Lạp sốt hết cả ruột, nó cũng lo cho Bảo chứ.

Ái Lạp dám khẳng định Bảo không hề muốn chuyển trường chút nào. Chẳng nhẽ nó không luyến tiếc gì lớp 9A với cả Ái Lạp hay sao? Nhưng phụ huynh cứ nhất mực bắt nó đi, liệu nó có vì phản kháng mà xảy ra xung đột với mẹ?

Không hiểu nổi trong đầu người lớn chưa cái gì nữa. Ái Lạp ôm mặt gục xuống bàn, chán nản thở dài. Cường liền kéo nó lên rồi để nó dựa vào vai mình, nhẹ nhàng trấn an:

- Không sao đâu, chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Không giải quyết nổi thì đập tiền, nếu vẫn không được thì đập thật nhiều tiền.

Ái Lạp bị câu nói này chọc cho cười, đánh Cường một cái. Nó đặt tay lên cái ví xẹp lép của Cường, khinh khỉnh bĩu môi:

- Mày thì giàu rồi.

- Quỳnh Giao giàu là được.

- Anh định ăn bám chị ấy đến bao giờ?

Vinh làu bàu, cố gắng kéo Ái Lạp dịch về phía mình. Không may cho Vinh, ghế canteen vốn không được chắc chắn lắm, Vinh chỉ cần dùng sức hơi mạnh là đã lảo đảo, ngã ngửa ra sau.

Ái Lạp vươn tay muốn đỡ mà không kịp. Trong lúc tất cả mọi người nhắm tịt mắt đợi Vinh ngã thì có bàn tay đỡ lấy cái ghế của Vinh, nhẹ nhàng đẩy ngược lại.

Vinh ngồi vững xong liền thở phảo nhẹ nhõm. Cậu xoay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc trên lớp liền gật đầu với đối phương:

- Kim đấy à? Cảm ơn nhé.

- Tôi có thể ngồi đây được không?

Kim chờ mong hỏi, dường như Vinh chỉ cần gật nhẹ thôi là cô nhóc sẽ lôi ngay cái ghế đằng sau lưng và ngồi xuống. Thường thường nhóm Ái Lạp tụ tập rất dễ gây sự chú ý, nhất là vừa rồi Vinh suýt bị ngã, hầu hết mọi người đều đang nhìn về phía này. Vinh biết rõ Kim đang dùng đám đông để tạo áp lực cho cậu, khó chịu đưa ánh mắt cầu cứu về phía anh chị lớn.

Vinh mặc dù tham gia vào Thống Trị Thế Giới nhưng bản thân cậu lại là người cực kì ghét rắc rối. Thi thoảng Vinh mới tụ tập công khai với nhóm Ái Lạp dưới danh nghĩa em trai, chứ không hề thích bị mọi người để ý tới chút nào.

Nhóm Ái Lạp đột nhiên nhìn hết về phía Quỳnh Giao, phản ứng quen thuộc như thể chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần. Những chuyện kiểu này bình thường cũng là do Quỳnh Giao khéo mồm giải quyết, bạn lớp trưởng lớp 9A không lạ lẫm gì, trưng ra nụ cười thảo mai tiêu chuẩn:


- Thôi em ạ, đằng nào bọn chị cũng sắp đi lên rồi, để khi khác nha!

Kim quắc mắt lên, sự khó chịu tỏ rõ trên khuôn mặt. Con bé có vẻ rất ghét Quỳnh Giao, trực tiếp lớn tiếng quát:

- Chị có vấn đề với tôi? Chuyện của tôi liên quan gì đến chị?

- Ơ... chị...

- Chị cứ ở yên trong vòng tay anh trai mưa tóc vàng kia không phải là được rồi à?

- Này, cậu nói chuyện kiểu gì đấy?

Vinh ngắt lời, đặt quyển sách xuống bàn. Kim bỗng nhiên trở nên ấp úng, nhưng ngần ấy thôi không đủ làm cô bé nguôi giận. Khuôn mặt nhỏ của Kim nhăn lại, giọng nói phát ra đầy sự ấm ức, chỉ thẳng vào mặt Quỳnh Giao:

- Tôi nói không đúng à? Chị ta có mối quan hệ trên cả thân thiết với anh Cường, còn muốn dây dưa với cả cậu! Bộ cậu là cái phao dự phòng của chị ta chắc?

- Cậu bị điên à?

Vinh đứng lên, Ái Lạp ngồi cạnh phải dùng hết sức bình sinh kéo cậu lại. Lạ thật, bình thường Vinh sợ to tiếng chốn đông người lắm cơ, hôm nay tự nhiên lại hăng thế!

Quỳnh Giao với Cường nhìn nhau, đồng thời lắc đầu ngao ngán. Cường kéo Ái lạp lại gần rồi chỉ vào cả ba đứa, hất đầu với Kim:

- Nhầm rồi, bọn này là mối quan hệ tam giác tình yêu em nhé. Cả anh với chị Quỳnh Giao của em đang tranh nhau con ranh này.

Quỳnh Giao gật đầu tán thành, không nhịn được góp thêm lời:

- Bọn chị là anh em họ gần mà... Em không thấy giống nhau hả?

- Thật ra chẳng giống gì cả...

Ái lạp nói nhỏ, thầm so sánh khuôn mặt của hai đứa kia. Nhìn đi nhìn lại, nhìn mãi vẫn không ra điểm tương đồng nào. Cường tóc vàng mắt xanh, Quỳnh Giao mắt đen tóc đen. Nếu phải nói Quỳnh Giao là em họ của ai đó, thì Bảo có vẻ phù hợp với vị trí ấy hơn.

- Bố anh là anh trai ruột của mẹ chị này.

Cường chỉ chỉ, Kim vẫn có vẻ hoài nghi, song điều đó có nghĩa khả năng Quỳnh Giao đang tấn công Vinh là rất cao. Kim lập tức bật chế độ xù lông, ý tứ bài xích nhóm Ái Lạp ngày càng mãnh liệt:

- Mấy người cố ý gài tôi, làm tôi xấu hổ đúng không? Lũ cá biệt các người ngoài việc ngày ngày rảnh rỗi bày trò, còn lôi kéo Vin...

- Này em Kim.

Kim giật mình dừng lại, cảnh giác tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa bản thân và chỗ Ái Lạp ngồi. Ái Lạp ngẩng đầu, đôi con người ẩn ẩn khí thế làm người khác sợ hãi. Nó mỉm cười, nhả ra mấy chữ nhẹ tênh:


- Đừng vì không bằng người ta mà nói thế em.

Dạo này mải quanh co với vụ cá cược kia, quên mất những thứ lạ bắt đầu xuất hiện quanh lớp trưởng. Xui xẻo cứ luôn ập tới trên đầu Quỳnh Giao, mới sáng nay thôi cô bạn còn đập mặt vào cửa sổ lớp nào đó rồi ngã uỵch xuống đất.

Cái cửa sổ đó mở ra cũng bất ngờ, người trong lớp muốn mở ra để giũ khăn lau bảng. Điều Ái Lạp thắc mắc là, giũ khăn sau không mang ra lan can mà rũ, rũ qua một lớp cửa sổ để làm gì.

Ái Lạp lười đôi co tiếp với Kim. Nó bân cân nhắc, liệu có nên lôi Quỳnh Giao vào Thống Trị Thế Giới để cô bạn nhận được sự bảo hộ không. Thành viên trong Thống Trị Thế Giới rất đùm bọc lẫn nhau, nhất là đám đó đã quen mặt Quỳnh Giao rồi, chắc chắn sẽ bảo vệ được Quỳnh Giao lúc cần.

Âm thanh xì xào lan rộng khắp canteen cắt đứt mạch suy nghĩ của Ái Lạp. Tiếng giày cao gót nện trên đất lạnh, mùi nước hoa phảng phất mà đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy. Người phụ nữ sang trọng với đôi khuyên tai đính đá tiến gần về phía Ái Lạp. Nó còn chưa kịp định thần, Bảo đã nhảy ra đứng chắn trước nó và người phụ nữ.

- Kia là mẹ Bảo đúng không?

- Ôi cha, tình hình gì vậy? Sóng gió gia tộc à?

- Hình như bác ấy nhằm vào Ái Lạp!

Chiều cao của cậu học sinh lớp 9 tầm mét sáu mét bảy, thế nhưng đứng với đôi giày cao gót kia vẫn kém hơn một chút. Bảo giơ tay ngăn không cho mẹ mình bước tới, lo lắng nhíu mày. Mồ hôi ẩm ướt sau gáy Bảo, giọng cậu có chút run, điệu bộ rõ ràng mất kiên nhẫn:

- Mẹ, về đi.

- Mày tránh.

Người phụ nữ lạnh lùng đáp, hoàn toàn không để lời của con trai mình vào mắt. Sự chú ý của bà ta đặt trọn vào máy đầu lấp ló sau tấm lưng của Bảo, cơn tức giận ngày một tăng. Bà ta phất tay, bên ngoài lập tức có hai vệ sĩ tiến vào. Bảo dùng ánh mắt chặn bọn họ lại, tình hình nhanh chóng trở nên căng thẳng.

- Còn đứng đấy làm gì, lôi nó ra!

- Hai người biết rõ kết cục của việc động vào tôi chứ?

Hai dòng âm thanh phát ra cùng một lúc, vệ sĩ tiến rồi lại lùi, bên nào cũng đáng sợ. Bà chủ có uy áp của bà chủ, cậu chủ thì trực tiếp dùng nắm dấm. Nếu hôm nay phật ý bà chủ thì có thể về cầu cứu ông chủ, nhưng dám động vào người sau lưng cậu chủ... e rằng tháng sau ở mộ cỏ đã xanh.

- Thiệu Khương Bảo, mày đang làm gì!

- Tôi phải hỏi mẹ đang làm gì mới đúng.

- Mày muốn bảo vệ cho con bé kia, người đã dẫn mày đi đú đởn ăn chơi suốt ba năm ròng?

Khắp canteen đều hít một ngụm khí lạnh. Chuyện Ái Lạp và Bảo thân thiết đến không thể tách ra cả trường này đều biết, chúng nó đã luôn như vậy từ hồi mới vào trường. Bây giờ mẹ Bảo mới nhảy ra phản đối, vậy suốt ba năm qua bác ấy đã ở đâu?

Vinh chăm chú quan sát người phụ nữ, khi nghe bà ta nói vậy liền bừng tỉnh. Cậu lo lắng nhìn về phía Ái Lạp, chỉ sợ chị mình sốc. Tầm mắt của Ái Lạp bị tóc che khuất, ý tứ không rõ, miệng mím chặt không nói lời nào.

Việc giống thế này đã từng xảy ra rất nhiều lần trong quá khứ. Ái Lạp quậy phá có tiếng, bố mẹ các bạn cùng lứa luôn cấm không cho con mình chơi với Ái Lạp. Chỉ đến khi gặp Bảo chuyện này mới kết thúc, tiếp đến là mấy người như Cường và Quỳnh Giao. Bảo là người bạn đúng nghĩa đầu tiên của Ái Lạp, vậy mà bây giờ vấn đề cấm cản con cái lại xảy ra một lần nữa.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận