Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Trà mê man đến tận 3 ngày sau mới tỉnh. Mọi người lo sót vó. Mến nguyền rủa bệnh viện. Đúng là xui xẻo, hết chuyện này rồi đến chuyện kia. Trà vừa tỉnh đã lao luôn xuống giường. Đầu cô choáng vánh nhưng mặc kệ. Cô muốn đi tìm Thành Phong. Oanh ngăn lại:
-Cậu không được đi…
-Tại sao? Tớ muốn gặp Phong. Anh ấy sao rồi? Cậu tránh ra đi.
Nước mắt Trà đã giàn giụa. Mọi người đau đến xé lòng. Huyền cắn môi nhìn Oanh:
-Để nó đi đi. Nó cần đối diện.
Oanh đau lắm nhưng lắc đầu:
-Không được.
Trà khóc lóc, quỳ sụp xuống mà nức nở:
-Oanh! Tớ xin cậu đấy. Hãy cho tớ gặp Phong.
Mấy ngày mê man, cô mơ giấc mơ khủng khiếp: Thành Phong bị hóa thành quỷ dữ, Thành Phong chết rồi, Thành Phong không thể ở bên cô được. Cô giãy giụa để thoát khỏi cơn mê man nhưng bất lực. Cô rất sợ, sợ mất Phong. Huyền cắn môi để không khóc nhưng ai kia đã khóc rồi. Oanh cúi xuống, cầm lấy hai vai Trà, kéo Trà đứng dậy:
-Cậu phải thật bình tĩnh.
Trà lau nước mắt, gật gật đầu.
Qua dãy hành làng đến phòng VIP, mọi người dừng lại trước tấm kính trắng. Bên trong phòng, Phong đang nằm đó, im lìm lạnh lẽo. Trà chạm tay lên mặt kính rồi rồi một mình đi vào phòng. Bước chân cô chầm chậm. Nửa khuôn mặt của Phong bị bỏng đỏ lên, chân và tay thì phải bó bột lại.
Trà đứng đó, ngám nhìn Phong. Đây là Phong của cô chỉ sau một tuần không gặp sao? Sao anh lại thế này? Tên xấu xa.
Ông Tôn bước đến cùng hai người trung tuổi khác. Oanh ra dấu cho ông im lặng. Thế nhưng người phụ nữ trung niên hét lên rồi đưa tay che miệng, gục đầu vào người đàn ông còn lại. Hóa ra đây là bố mẹ của Phong.
Trà gẩn ngơ nhìn anh, chạm vào khuôn mặt bỏng rát của anh. Nỗi đau đớn truyền vào cơ thể, nhức nhối lắm. Cô bật thốt:
-Thành Phong! Em Xin lỗi…
Cô ôm lấy người anh, khóc nức nở.
Oanh dìu Trà ra phòng khách bệnh viện. Đây là lần đầu tiên cô gặp bố mẹ của Phong. Cô chẳng nói câu nào, đầu óc thẫn thờ. Bà mẹ có vẻ yếu đuối, ngất lên ngất xuống. Thành Phong có vẻ giống bố hơn, nhìn vào có chút lạnh lùng vô cảm. Từ lúc biết con trai bị tai nạn, ông chưa hề biểu lộ cảm xúc gì. Gặp Trà, ông mới mở miệng, không phải hỏi han chia sẻ mà là…
-Thành Phong như vậy, cháu định thế nào?
Mọi người ngẩn ra.
Ý ông ta là gì?
Trà ngẩn đầu nhìn ông: định thế nào là định thế nào? Giọng ông trầm lạnh, mang ra sự lạnh lùng khí chất của người đàn ông từng trải trên thương trường.
Tiếng Trà nhỏ nhưng ngữ điệu chắc chắn:
-Ngoài việc ở bên cạnh anh ấy ra,cháu chẳng làm được gì cả.
Nói xong, cô đứng dậy, bước một mạch ra khỏi phòng. Cô không vè phòng nghỉ mà cũng không sang phòng Thành Phong. Cô đi ăn. Ba ngày hôn mê, bây giờ cô thục sự rất đói. Cô phải thật khỏe mạnh mới có thể ở bên chăm sóc anh ấy được. Cô yêu một Phong hoàn mỹ.
Dù rất khó khăn để tiếp nhậ nhưng cô yêu anh, nhất định sẽ chấp nhận tất cả những thứ thuộc về anh.
Lúc này là lúc cô phải suy nghĩ thật chin chắn về tình yêu bao năm qua…
Mọi người đứng nhìn Trà đằng xa. Nhìn bề ngoài, Trà có vẻ yếu đuối nhưng thực chất lại tiềm tang một sức mạnh phi thường. Một tâm hồn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bố mẹ Thành Phong hơi mỉm cười nhìn con người nhỏ bé kia đang hừng hực ăn cơm.
-Thành Phong không nhìn nhầm người đâu. Kệ nó đi.Chúng ta về Mĩ thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui