Hai chiếc xe lao vun vút khỏi căn biệt thự. Trà lặng im nhìn cảnh vật, nhìn bàn tay băng bó của mình. Cô không khóc. Khóc một lần thôi. Nếu cô yếu đuối vậy thì anh phải làm sao? Đi xuống lòng thành phố. Tiếng nhạc noel vang lên inh ỏi trong các cửa hàng. Đường phố cũng được trang hoàng rực rỡ.
Noel đến rồi sao?
Xảy ra nhiều chuyện, chẳng ai để ý đến thời gian nữa. Hai ngày nữa là noel rồi. Năm nào Phong cũng đi cùng cô đến nhà thờ. Đợi đúng 12h, tiếng chuông vang lên thì cùng nhau cầu nguyện.
Năm nay liệu còn có thể.
Về đến nhà, cô mệt mỏi đi lên phòng.
Cả nhà chẳng có ai còn tâm trạng vui noel.
Trà mệt mỏi nằm ra giường, cô ngủ lúc nào không biết. Nhưng nửa đêm bất ngờ cô tỉnh dậy. Ánh đèn ngủ mờ mờ bảy khuôn mặt ngồi trên ghế dài chằm chằm nhìn cô.
Ma chăng?
Suýt nữa thì cô đã hét lên. Nhưng giọng Hòa ngăn cô lại:
-Tỉnh rồi!
-Các cậu đêm rồi vào phòng tớ làm gì? Suýt nữa làm tớ nên cơn nhồi máu cơ tim.
Trà kéo chăn ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã 2h sáng. Cô nhìn khuôn mặt đăm đăm của mọi người mà nghi hoặc:
-Các cậu sợ tớ tự tử hay sao mà lại canh tớ vậy?
Liểu chép miệng nhìn Trà khinh bỉ:
-Cho cậu 10 lá gan cậu cũng không dám. Gan gián có khi còn to hơn gan cậu.
Trà tức tối: -Liễu! Cậu biến khỏi phòng tớ ngay!
Mến cầm gối đập hai người: -Im lặng!
Trà không thèm đếm xỉa đến Liễu, nghiêm túc đi vào vấn đề:
-Không canh tớ thì các cậu vào phòng tớ làm gì? Đừng nói là làm… công tác tư tưởng nha!
Mọi người đồng thuận gật đầu. Oanh nhìn Trà đăm đăm rồi lên tiếng:
-Phong như vậy, cậu định thế nào?
Trà ôm gối trầm tư:
-Cũng chưa biết nên làm gì.
-Chúng ta đã ở bên nhau không phải chỉ trong thời gian ngắn nữa. Thế nên quan hệ không xen vào chuyện của nhau chưa tùng tồn tại nơi đây. Cậu như vậy, bọn tớ cũng không yên tâm. Giả như là người con gái khác thì họ sẽ vật vã, đau khổ, khóc lóc, bỏ ăn, bỏ uống… Nhưng cậu có bọn tớ là hậu phương vững chắc nên tuyệt đối không được như vậy.
Giọng nói nhẹ nhàng vứ vang lên trong căn phòng, xuyên qua lòng người, vừa nhói đau lại vừa ấm áp…
-Mấy ngày qua bọn tớ yên tĩnh để cho cậu suy nghĩ. Cậu yêu Phong thế nào, không cần nói bọn tớ cũng biết. Nhưng nếu cậu tứ bỏ cũng sẽ không ai trách cậu. Đây là quyền chọn lựa hạnh phúc của cậu, sẽ không ai ép cậu. Nhưng nếu 4 năm yêu Phong của cậu bị từ bỏ vì nhan sắc của anh bị hủy hoại thì bọn tớ đều không muốn. Vì tình yêu đâu dễ dàng tìm được nhau.
-Phong cũng rất đau khổ. Tớ tin anh ấy còn đau hơn cậu rất nhiều Trà à. Cậu muốn tiếp tục hay buông tay. Hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Tất cả đều không muốn sau này cậu phải hối hận. Nếu tiếp tục, cậu không chỉ phải đối mặt mà còn phải dũng cảm để anh ấy hiểu cậu yêu con người của anh chứ không chỉ vẻ ngoài hoàn mĩ ấy. Đây là cuộc sống thực chứ không phải tiểu thuyết. Có những chuyện tưởng chừng như rất khó khăn để vượt qua nhưng chỉ cần lùi lại nhìn nhận thì rất dễ dàng. Bọn tớ tin tưởng cậu, dù cậu có quyết định thế nào bọn tớ luôn ủng hộ.
Chưa nghe hết, Trà đã bật khóc ngon lành.
-Huh..Huh.. Có được các cậu là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời tớ… Huh…huh…
Nước mắt cô không rơi vì đau mà nhỏ xuống vì niềm hạnh phúc vô bờ.
Mọi người tựa vai nhau mỉm cười. Ngoài kia gió đong lạnh buốt thổi vi vu cọ vào cửa sổ. Ai cũng biết rằng ngay xuân ấm áp chỉ đến sau những ngày đông lạnh lẽo…