Từ Huân với khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn xuống mấy hộp thức ăn trước mặt mình.
Anh bắt đầu lấy đũa rồi ăn từng hộp một.
Hai mươi phút trôi qua, Từ Huân vẫn đang cố gắng ăn hết, khuôn mặt của anh đã đỏ bừng lên vì cay, mồ hồi cũng thi nhau mà chảy xuống gò má rồi đến cằm.
Cô trố mắt nhìn anh, cô chỉ nói thế thôi vậy mà anh ta định ăn hết thật sao? Có phải cô hơi ác với anh ta rồi không...?
Mười phút nữa lại lẳng lặng đi qua, Từ Huân cuối cùng cũng đã ăn đến miếng cuối.
Thấy vậy cô liền rót một ly nước đưa ra trước mặt anh.
Từ Huân buông đũa xuống, cố gắng đưa mắt lên nhìn cô một cái rồi ngã luôn người xuống ghế.
“Ơ, này...!Anh bị làm sao thế hả?” Lăng Viên hoảng hốt đứng dậy đi qua phía Từ Huân.
Đôi mắt Từ Huân lúc nhắm lúc mở, có phải là vì ăn cay quá nhiều mà cơ thể cũng trở nên khó chịu rồi không? Lăng Viên ngồi quỵ xuống bên ghế, cô nhăn mặt nhìn anh.
“Anh đâu cần nhất thiết phải tự ép mình ăn đến vậy đâu chứ.”
Từ Huân cố gượng người ngồi dậy, cô thấy thế liền đỡ người anh tựa vào ghế.
Khuôn miệng Từ Huân đang cố phát ra tiếng, giọng nói anh càng lúc càng khàn đặc hơn.
“M...!mau đưa...!nước...!” Lăng Viên lập tức cầm ly nước trên bàn đưa cho Từ Huân.
Anh nhanh tay nhận lấy rồi đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết anh không ăn được cay.” Cô bây giờ cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ta, nếu anh hiện giờ lập tức đuổi việc cô cô cũng sẽ chấp nhận.
Không gian đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Từ Huân.
Sau khi uống hết ly nước, vị cay ở đầu lưỡi anh cũng giảm được một ít.
Lặng nhìn cô gái trước mắt, không ngờ được cô lại dám làm ra chuyện này, nhưng dù anh đã nhìn thấy đống đồ cay của cô mua về rồi nhưng cớ sao lại ép mình ăn hết cơ chứ? Là vì cái gì?
“Không phải cô nói...!Không ăn hết cô sẽ buồn sao?” Câu nói này, vậy mà anh lại nói ra.
Những ý nghĩ, những lời nói cứ như không thể khống chế được, có một loại cảm giác tận sâu trong trái tim anh mà có lẽ anh vẫn đang chối bỏ nó...!
“Tôi...!Tôi nói thế mà anh cũng tin sao?” Lăng Viên đưa mắt sang chỗ khác, cô không dám đối diện với ánh mắt đó của anh, sợ rằng bản thân sẽ vô thức sa đà vào đó.
Câu nói đó của anh ta, có phải là còn ẩn tình gì khác?
Từ Huân ngồi thẳng người rồi bước xuống đi đến bàn làm việc.
Vừa đi anh vừa nói: “Lời nói của Lăng tiểu lúc đùa lúc thật, rất có thể trong câu đùa có khi lại là thật?”
Câu nói nhẹ thoáng qua bên tai Lăng Viên, người đàn ông này đôi lúc lại buông ra những lời khiến cô không tài nào hiểu nổi.
Lăng Viên đứng dậy đi đến bàn của Từ Huân.
“Anh hết muốn uống muốn ăn rồi đúng không? Vậy thì Tổng giám đốc làm ơn cho tôi làm việc đàng hoàng tí đi ạ.”
Từ Huân nhìn sang xấp tài liệu được xếp chồng lên nhau cao gần như đỉnh núi.
Cô cũng nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta thì liền hiểu ra ý.
“Thấy chứ? Mang đến bàn rồi xem qua đi, cái nào cảm thấy được thì đem đến cho tôi ký.”
“Vâng thưa Tổng giám đốc.” Cô đột nhiên hạ giọng nhẹ nhàng, không giống cô chút nào.
Lăng Viên chán nản mang đống tài liệu về bàn mình.
Cô mở lần lượt từng tài liệu ra, cẩn thận đọc từng chữ từng từ trong đó.
...
Hoàng hôn buổi chiều một màu đỏ rực, cảnh tượng vô cùng tuyệt đẹp khiến ai cũng muốn dừng lại việc đang làm mà ngắm nhìn một lúc.
Ánh nắng còn sót lại xuyên qua cửa sổ rồi chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Viên, cô vẫn đang chăm chú vào công việc của mình mà không màng đến giờ giấc.
Con người của cô là vậy, một khi đã nghiêm túc với việc gì rồi thì cô nhất định phải làm đến cùng mới thôi.
Từ Huân bước đến chỗ cô, trầm thấp cất giọng: “Tan làm thôi.”
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó thì quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Đã giờ này rồi à.”.