Quay đầu lại, Kiều Hủy cảm giác trong góc tối có một bóng đen, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, dường như cô đã quên phải làm gì, chỉ đứng yên nhìn đối phương tiến lại gần mình. Anh đưa tay tóm vai cô, không mấy dịu dàng kéo cô vào lòng, lại dùng sức ghì cô vào bức tường phía sau.
Vẻ mặt của Kiều Hủy không chỉ còn dùng từ khiếp sợ để hình dung. Cô nhếch khóe miệng, đưa mắt nhìn người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ trước mặt. Hình như anh uống rượu, mùi rượu nồng nặc phả qua chóp mũi cô.
Cô liền tóm lấy vạt áo anh, thì thào nói: “Anh uống rượu à? Buông em ra mau, đừng…”
Lời nói của cô đã bị anh ngậm vào miệng, trằn trọc rồi lại nhẹ nhàng đầy cám dỗ, nụ hôn điêu luyện khiến cô hoàn toàn chìm đắm.
Từ Chính Ngạn vội vàng buông tay, vì hôn phải giọt nước mắt của cô. Lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác thất bại, dưới ánh đèn mờ mờ của con phố, không thể nhìn ra khuôn mặt anh đang mang vẻ gì.
“Thật sự là không thích anh sao?” Từ Chính Ngạn thở dài, đưa ngón tay lau giọt lệ bên khóe mắt cô.
Kiều Hủy vùi mặt vào ngực anh, lắc đầu, rồi lại lắc đầu.
Lúc anh tưởng rằng cô không chịu nói gì nữa thì giọng nói nghẹn ngào truyền đến: “Lúc trước, bố mẹ anh ấy không đồng ý cho bọn em yêu nhau, gia thế của anh ấy tốt hơn em rất nhiều, anh ấy không chịu được áp lực trong nhà nên đành buông tay…”
Điều kiện của Từ Chính Ngạn, còn hơn Trình Gia Hưng gấp trăm lần.
“Em so sánh anh với Trình Gia Hưng?” Từ Chính Ngạn nắm chặt bờ vai cô, giọng nói sau khi uống rượu trở nên khàn khàn, đượm chút vẻ lạnh lùng.
Kiều Hủy ngẩng đầu, vội vàng cãi lại: “Không phải thế.” Trong đêm tối, ánh mắt của anh như hút chặt lấy cô, trong lòng khó chịu, cô cúi đầu nỉ non: “Chính Ngạn, tại em sợ.”
Một lúc lâu sau, Từ Chính Ngạn mới ôm ghì cô vào lòng, đặt một nụ hôn khẽ lên trán cô: “Đồ ngốc, anh biết rồi.”
Dục tốc bất đạt.
Từ Chính Ngạn không tiến tới gần Kiều Hủy, vẫn lấy thân phận bạn bè, lấy cách thức của mình để quan tâm đến cô, chăm sóc cho cô.
Với kiểu quan hệ mập mờ giữa bạn và người yêu thế này, họ không sốt ruột, nhưng người ngoài thì không thể ngồi yên được.
Tống Nghị chiều vợ có tiếng, sau khi kết hôn, cuộc sống của Từ Tịnh Ngôn vô cùng dễ chịu. Cô ấy cảm thấy mình hạnh phúc, nên anh trai cô và Kiều Hủy lại càng phải hạnh phúc hơn.
Từ Tịnh Ngôn không có tính nhẫn nại được như anh trai, mà đến tìm Kiều Hủy luôn.
Cô ấy vẫn dịu dàng thanh tao như lần đầu tiên gặp Kiều Hủy, có điều, cử chỉ đã có thêm đôi nét của phụ nữ trưởng thành.
“Tối qua, em với Tống Nghị đã bàn bạc, thế giới hai người đủ rồi, giờ cần có một đứa bé.” Từ Tịnh Ngôn coi Kiều Hủy như tri kỷ, khi nói những chuyện này cũng không cần kiêng dè.
Kiều Hủy thoáng ngạc nhiên rồi lại mừng thay cho cô ấy: “Thế thì tốt quá rồi, trong nhà có một đứa trẻ con náo nhiệt hẳn.”
Từ Tịnh Ngôn gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Vốn là thế, nhưng em với anh ấy cũng đã nói, ngày nào anh trai em chưa kết hôn, ngày đó em còn chưa yên tâm, không thể chăm sóc đứa nhỏ được.”
“Á.” Ánh mắt chăm chú của cô ấy khiến Kiều Hủy càng ngượng hơn, “Chuyện này…” Lắp bắp mãi mà không nói được câu đầy đủ.
“Anh trai em ấy mà, tướng mạo, gia cảnh, nhân phẩm, cái gì cũng tốt. Lúc trước em cảm thấy anh ấy cực kỳ độc đoán, không hỏi ý kiến em mà đã quyết định hôn sự của em với Tống Nghị, nhưng thật ra anh ấy đúng, anh ấy giúp em chọn được một người chồng tốt. Bây giờ anh ấy chọn chị, mà em cũng thích chị, cho nên, Tiểu Hủy à, chị còn lo cái gì nữa?” Từ Tịnh Ngôn chợt dừng lại một lát, “Chị cũng thấy rồi mà, bố mẹ em dễ tính lắm, mọi chuyện trong nhà đều do anh em quyết định cả.”
Ở bên nhau hơn một năm, Từ Chính Ngạn tốt thế nào, sao Kiều Hủy lại không biết.
Cô cũng không hiểu tại sao mình do dự, hình như thiếu một luồng gió trợ lực nào đó.
“Chị biết không? Việc đàm phán dự án làng du lịch đã xong rồi, công trình thi công thuận lợi, anh em chẳng cần đến làm gì, nhưng anh ấy vẫn tới lui thường xuyên…”
Sau này, Kiều Hủy bổ sung thêm vào câu nói của Từ Tịnh Ngôn, chẳng những tới lui thường xuyên, mà còn chẳng ngại mưa gió.
Hôm nay là cuối tuần, dự báo thời tiết đưa tin bão lên đến cấp cảnh báo vàng, bầu trời một màu xám nặng nề.
Kiều Hủy ở nhà đến phát chán, cầm điều khiển xoay qua xoay lại.
Điện thoại bỗng đổ chuông, cô bắt máy, đầu dây bên kia đặc tiếng mưa rơi rầm rì, còn có cả tiếng nói của Từ Chính Ngạn: “Anh đây.”
“Chỗ anh cũng mưa à?” Kiều Hủy cầm chặt dây điện thoại.
“Anh không biết.” Từ Chính Ngạn khẽ cười, “Anh đang ở dưới nhà em mà.”
Kiều Hủy thẫn thờ một lúc rồi vội vàng quăng điện thoại xuống, chạy ra cửa, lao xuống tầng dưới.
Đã lâu rồi cô không nổi nóng, nhưng lúc này lại sắp nổi cơn tam bành, quát lên với anh: “Từ Chính Ngạn, anh không nhìn xem thời tiết thế nào à? Bão to đấy!”
“Anh biết mà.” Từ Chính Ngạn vẫn cười, đầu tóc quần áo đều bị ướt nhưng bộ dạng không hề nhếch nhác. Anh thu hết vẻ lo lắng của cô vào đáy mắt, mà có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra, hai chiếc dép lê trên chân cô không cùng màu.
“Biết mà anh còn đến?” Thấy anh vẫn ổn cô mới yên tâm.
“Nhớ em, muốn gặp em nên đến.” Từ Chính Ngạn không suy nghĩ nhiều mà nói theo cách rất tự nhiên, “Lúc anh đến thì trời chưa mưa, em không phải lo.”
Hốc mắt Kiều Hủy ngấn lệ, lại chợt nhớ đến lời nói của Từ Tịnh Ngôn hai hôm trước. Vì thế, cô hỏi Từ Chính Ngạn: “Tịnh Ngôn nói, dự án làng du lịch đã vào quỹ đạo rồi hả?”
“Ừm.” Anh thản nhiên đáp, nhưng vẫn nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn như vậy nên hơi mất tự nhiên, chợt cụp mí mắt rồi nói: “Chỗ này chỉ là thành phố nhỏ, không trù phú, cũng chẳng có phong cảnh đẹp, tại sao anh còn muốn đến?”
“Anh thích nơi này.” Giọng nói dõng dạc của Từ Chính Ngạn xuyên qua màn mưa rót thẳng vào tai cô, “Bởi vì nơi này có em.”
Kiều Hủy không đáp lại.
Cô kiễng mũi chân, đưa hai tay ôm cổ anh, chủ động hôn anh.
Từ Chính Ngạn nghe thấy cô nỉ non đề nghị: “Chính Ngạn, mình kết hôn đi.”
-Hết-