Thành phố trong mơ

Tôi bảo: “Đại ca Kiện, cậu chạy chậm quá.”
Đại ca Kiện đáp: “Không ổn rồi, cố hết sức rồi.”
Tôi nghe thấy phía sau đột nhiên có một trận tiếng gà mái già kêu, cảm giác tình hình bất ổn, quay đầu lại nhìn, cậu chàng đó quả nhiên đã đuổi tới, người bọc trong tám con gà. Trận thế gà bay chó chạy dàn trời ngập đất đó làm chúng tôi sợ đến mức đờ ra tại chỗ.
Đại ca Kiện bỗng nhiên bừng tỉnh, nhét gà vào tay tôi bảo: “Cậu chạy nhanh, cứ kệ tớ.”
Tôi còn chưa kịp cảm động, cậu chàng đó đã lao đến trước mặt, mặt mũi dữ tợn nói: “Tôi cứ nghĩ là các anh hứng lên biểu diễn, hóa ra là chạy.”
Đại ca Kiện nổi giận: “Thằng mẹ nào cần ăn trộm gà của cậu hả, mẹ nó tôi diễn biểu diễn chẳng nhẽ không có thù lao ra sân khấu à?”
Cậu chàng đáp: “Không phải đã nói trước đây là biểu diễn công ích hay sao?”
Đại ca Kiện nói: “Biểu diễn công ích cũng phải có thù lao ra sân khấu chứ, cậu chưa làm ca sĩ nổi tiếng bao giờ à?”
Cậu chàng đáp: “Tôi không có tiền.”
Đại ca Kiện nói: “Biết là cậu không có tiền, cho nên mới lấy gà của cậu chứ.”
Cậu chàng nói: “Gà đó sau khi biểu diễn phải phóng sinh đấy.”
Đại ca Kiện bảo: “Phóng ở đâu mà không được bắt ăn chứ.”
Cậu chàng nói: “Người khác ăn tôi không biết, nhưng tôi chưa ăn.”
Đại ca Kiện nói: “Có giỏi thì cậu giữ mười con gà đến lúc chết già, bảo vệ chúng từ bây giờ đi.”
Cậu chàng nói: “Làm sao mà được?”
Đại ca Kiện bảo: “Đúng rồi, cậu xem, cậu thả gà ra, để cho người khác ăn, không bằng để tôi ăn.”
Cậu chàng bảo: “Không được, những con gà này không phả là gà, trong đội ngũ này mọi người đều bình đẳng.”
Đại ca Kiện hỏi: “Thế đám này là cái gì?”
Cậu chàng đáp: “Đám này là diễn viên. Anh làm sao có thể ăn diễn viên của chúng tôi được cơ chứ.”
Đại ca Kiện ngớ ra, nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Đúng thế, cậu xem, lát nữa cậu thả những diễn viên này ra, để người khác ăn, không bằng để tớ ăn.”
Cậu chàng đáp: “Thế không phù hợp với hình ảnh đoàn thể của chúng ta.”
Đại ca Kiện bảo: “Cậu xem, tớ cũng không được tính là thành viên trong đoàn thể của cậu, tớ chỉ là diễn viên quần chúng, các cậu thì là nghệ thuật gia. Diễn viên quần chúng ăn diễn viên quần chúng, điều này hết sức bình thường.”
Cậu chàng nói: “Tóm lại là không được.”
Đại ca Kiện nói: “Sao cậu lắm chuyện thế nhỉ, thế là tôi diễn không công à?”
Cậu chàng móc túi, nói: “Tôi chỉ có hai mươi đồng.”
Tôi không thể nhịn tiếp được nữa liền nói: “Người anh em, cậu xem thế này nhé, gà thì đằng nào cậu cũng thả, chúng tớ bắt về hai con, chúng tớ cũng không ăn, ăn cũng chẳng hay ho gì, chúng tớ nuôi. Cậu nhìn người anh em này, tay chân đều không linh hoạt, bác sĩ bảo nên ăn nhiều trứng gà, vừa hay, con gà này có thể đẻ trứng, chúng tôi chỉ ăn trứng gà, cậu xem có được không?”
Cậu chàng đó suy nghĩ hồi lâu, không nói gì.
Lúc này, cô gái khi nãy bị tôi và đại ca Kiện quấy nhiễu từ từ đi tới. Đại ca Kiện tay xách hai con gà trông thực lúng túng. Cô gái đi đến trước mặt cậu chàng đó hỏi: “Anh Hùng, sao thế?”
Tôi và đại ca Kiện cùng hiểu ra, hóa ra cô gái này là người yêu của nhà nghệ thuật tên Hùng này.
Hùng đáp: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, họ muốn lấy gà của anh.”
Cô gái nói: “Không phải là để biểu diễn à?”
Hùng nói: “Ừ, nhưng anh ấy giúp anh biểu diễn một lúc rồi nói muốn lấy gà đi.”
Đại ca Kiện ở bên cạnh nói xen vào: “Ăn trứng gà, ăn trứng gà.”
Cô gái dịu dàng nói: “Anh xem, người ta giúp anh biểu diễn rồi, cũng không phải là muốn ăn con gà này, anh cho người ta đi, nhé? Đừng cứng đầu thế nữa nào.”
Hùng nói: “Nhưng biểu diễn cần dùng mười con gà.”
Cô gái bảo: “Tám con cũng thế thôi, ngoan nào.”
Lúc này, một con gà mái già buộc trên người Hùng kêu lên một tiếng.
Đại ca Kiện nói: “Thực ra không phải là như thế, đùa một chút thôi, chúng tôi muốn ăn gà có thể tự mua, cũng chả thiếu hai con gà này. Chỉ là đùa thôi, chỉ là đùa thôi.”
Cô gái không để ý đến đại ca Kiện, tiếp tục nói với Hùng: “Cho người ta đi nhé.”
Đại ca Kiện nói: “Không cần.”
Cô gái lườm đại ca Kiện một cái, nói: “Thấy người ta thật thà thì bắt nạt chứ gì, hai con này cho anh.”
Đại ca Kiện nói: “Thôi thôi, tám con thì không còn gọi là nghệ thuật nữa. Cần mười con, cần mười con.”
Cô gái nói: “Cho anh rồi là anh phải mang đi, không lấy không được.”
Lúc này Hùng thì thầm nói: “Triển lãm nghệ thuật này phải mười con mới được.”
Cô gái thực sự nổi cáu, nói: “Sao anh lắm lời thế cơ chứ, tám con là tám con, còn nói nữa, em sẽ thịt hết đám còn lại trên người anh.”
Hùng sợ đến mức cúi đầu không dám nói gì thêm nữa.
Tôi và đại ca Kiện đi thẳng đến cạnh xe, không cả dám ngoảnh đầu lại. Vương Siêu đã đang chờ ở đó, anh trông thấy chúng tôi mỗi người xách một con gà thì rất ngạc nhiên, hỏi: “Trong trường có bán gà à?”
Đại ca Kiện đáp: “Gà thì không ít, nhưng không có loại đẻ trứng được.”
Vương Siêu hỏi: “Thế hai con trong tay cậu là ở đâu ra thế?”
Đại ca Kiện bảo: “Thôi đừng nói nữa, lên xe đi.”
Vào trong xe rồi, đại ca Kiện mãi không nói gì. Vương Siêu hỏi: “Này, hỏi cậu đấy, gà ở đâu ra vậy?”
Tôi bảo: “Thôi cậu đừng nhắc nữa, ăn trộm gà không được thì nhặt một nắm gạo đấy mà.”
Vương Siêu không tài nào hiểu được, nói: “Không phải là trộm được rồi đấy à?”
Tôi bảo: “Bọn tớ trông thấy một thằng hấp, dùng mười con gà để biểu diễn nghệ thuật hành vi trong trường, đại ca Kiện cũng góp phần làm diễn viên, muốn ăn trộm hai con gà…”
Đại ca Kiện ngắt lời nói: “Tớ không phải là muốn ăn trộm, tớ chỉ là nhìn thằng ấy thì nổi cáu thôi, dớ dớ dẩn dẩn, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, nên muốn lấy đi của hai con gà của nó.”
Vương Siêu tiếp lời nói: “Ra vậy, thế là muốn trộm hai con gà bỏ chạy, ha ha ha. Rồi sao nữa?”
Tôi nói: “Tiếp đó người yêu của cậu ta xuất hiện, trông cũng xinh phết, đại ca Kiện trước đó đã chấm rồi đấy, không ngờ lại là người yêu của hắn.”
Vương Siêu nói: “Ái chà chà, cái thằng mà cậu nói có phải là thấp thấp bé bé, còn để râu nữa?”
Đại ca Kiện đáp: “Đúng rồi, sao cậu biết, cậu từng biểu diễn à?”
Vương Siêu nói: “Biểu diễn cái chết tiệt, cái thằng đấy ở đây tiếng tăm oai lắm, mỗi tuần đều diễn một lần, tuần trước mượn của phòng ngủ mấy chục cái chậu rửa mặt, sau đó tự mình chân trần nhảy hết từ cái này sang cái kia, cứ nhảy như thế một tiếng đồng hồ, nói là muốn làm một khái niệm toàn cầu nhất thể hóa.”
Đại ca Kiện hỏi: “Kết qủa thế nào?”
Vương Siêu trả lời: “Có được cái kết quả gì, người nào cho nó mượn chậu rửa mặt đều hối hận chết đi được, thế xong rồi rửa mặt làm sao được chứ, đều đòi nó phải đền chậu rửa mặt.”
Tôi hỏi: “Sau thế nào?”
Vương Siêu trả lời: “Sau đó hắn tự đền mấy cái chậu rửa mặt, đến cơm cũng không đủ tiền mà ăn.”
Đại ca Kiện nói: “Đúng vậy, người như thế, làm sao mà kiếm được người yêu nhỉ, mà lại còn không tệ nữa.”
Vương Siêu và tôi cùng vỗ đùi nói: “Đúng thế, không chỉ cậu không hiểu nổi, mọi người đều không hiểu nổi. Cậu bảo, cô gái đó nhé, dáng trông ngời ngời, thông minh khéo léo, đem đi bán chắc chắn được giá, thật không ngờ.”
Đại ca Kiện nói: “Đúng thật là…”
Vương Siêu bảo: “Không có gì đâu, cậu nghĩ vài hôm là hiểu thôi. Thằng đó tớ nghi là đầu óc có vấn đề, tuần đầu tiên năm trước nữa đến trường, đã đào một cái hố ở giữa sân vận động của trường, cắm đầu xuống, dựng ngược người bằng đầu hơn một tiếng. Vài nghìn người vây quanh nhìn, cứ tưởng là người ngoài hành tinh đến trái đất, vì hạ cánh không tốt nên cắm đầu xuống đất đấy. Hơn một tiếng sau, hắn tự bò dậy, lôi ra từ trong quần lót một dải biểu ngữ, bên trên có viết: ‘Bảo vệ thực vật’.”
Tôi hỏi: “Thế mọi người trường cậu không có phản ứng gì à?”
Vương Siêu đáp: “Mọi người cũng quá đỗi ngạc nhiên, chẳng kịp phản ứng gì. Cậu chàng đó giương xong biểu ngữ là đi luôn, mọi người vẫn còn ngớ ra đó, sau đó chỉ có đội bóng đá của trường đi tìm hắn.”
Tôi hỏi: “Không lẽ là thấy cổ hắn khỏe thế, đánh đầu tốt, tìm hắn tham gia thi đấu?”
Vương Siêu trả lời: “Cứ tưởng bở, loại người đấy, loại não đấy, hôm nào hứng chí có mà sút thẳng vào gôn nhà, còn nghĩ là nghệ thuật ấy chứ.”
Tôi hỏi: “Thế đi tìm hắn làm gì?”
Vương Siêu đáp: “Hỏi vớ vẩn quá, đào một cái hố to như thế ở sân vận động, định không lấp mà chạy được à?”
Đại ca Kiện bỗng nhiên cất tiếng: “Thế cậu có quen hắn không?”
Vương Siêu đáp: “Biết thôi, không quen lắm. Cô gái ấy, cậu đừng có tơ tưởng nữa nhé, người muốn theo đuổi đầy ra, cứ nghĩ đối thủ cạnh tranh là một thằng thần kinh, mình không thần kinh chắc chắn mạnh hơn người ta.”
Đại ca Kiện hỏi một cách rất quan tâm: “Kết quả thế nào?”
Vương Siêu trả lời: “Cậu xem đấy, kết qủa không phải là cô ấy vẫn gắn với thằng đó đấy thôi.”
Đại ca Kiện hỏi: “Tại sao?”
Vương Siêu bảo: “Hỏi vớ vẩn, tớ làm sao mà biết được! Ở bên cạnh một kẻ thần kinh được, chắc là bản thân đầu óc cũng không bình thường, bọn mình những người bình thường không hiểu được đâu.”
Ngày hôm đó đại ca Kiện có vẻ rầu rầu ít vui. Về đến chung cư Đại Vinh, ba chúng tôi không có sách lược gì đối với hai con gà. Đại ca Kiện bảo: “Tạm thời cũng chả biết chén thế nào, nhét tủ lạnh vậy nhé.”
Vương Siêu mắng: “Cậu tưởng là cua à. Chén luôn đi, tươi ngon bao nhiêu. Bọn mình xuống dưới xem nào.”
Chúng tôi men theo cái cầu thang cũ nát, như thể có mùi hỏa hoạn đi xuống. Mở cánh cửa sắt ra, màu trời đã tối, gió bấc đã thổi ù ù, một đám côn trùng chưa đi ngủ đông cuối cùng vây chung quanh ngọn đèn đường. Chúng tôi xách hai con gà và nghĩ không biết đi đâu để chế biến đây? Đại ca Kiện muốn xem xem xung quanh liệu có tiệm cơm nhỏ nào có thể chế biến cho khách không, nhưng tình hình xung quanh chỉ cần nhìn thoáng một cái là rõ toàn bộ. Tôi nói với Vương Siêu: “Chỉ còn cách lái xe đi tìm thôi.”
Vương Siêu tỏ ra nghĩa hiệp không từ chối, anh không bỏ qua bất cứ cơ hội nào không dùng chân mình mà cũng di động được. Tôi chưa dứt lời, anh đã phóng lên xe. Chúng tôi mở cửa vào xe, mặc dù có hơi lọt gió, nhưng ít nhất cũng đã ngăn được gió bấc ở bên ngoài. Vương Siêu rút chìa khóa ra, mở máy một lần, xe rồ lên một tí nhưng không khởi động được, lại mở máy lần nữa, xe lại rồ lên một tí, vẫn không khởi động được. Vương Siêu bảo: “Quái thật.”
Tôi và đại ca Kiện chẳng biết gì về mặt này, hoang mang luống cuống. Gà hình như cũng hiểu được tình thế, khẽ đập đập hai cánh.
Tôi hỏi: “Làm sao thế?”
Vương Siêu đáp: “Không việc gì, tớ thấy lúc trời lạnh bố tớ cũng toàn không khởi động được, chắc là hôm nay phải nổ máy thêm vài lần.”
Đại ca Kiện phụ họa theo: “Đúng đấy, trời lạnh rồi, phải nổ thêm mấy lần.”
Vương Siêu rút chìa khóa ra, trịnh trọng cắm lại, hít sâu một hơi, nổ máy thêm lần nữa với thái độ hy vọng khẩn thiết. Xe phát ra mấy tiếng mô tơ khàn khàn, vẫn chưa được.
Vương Siêu nói: “Có khả năng hỏng rồi, để tớ xem thế nào.”
Nói rồi anh mở nắp động cơ, sờ soạng vỏ đỡ một hồi lâu cuối cùng cũng chống được nắp lên, chăm chăm nhìn vào động cơ.
Gió lạnh thổi làm cho xe hơi lắc lư, thấy Vương Siêu rét run lên ở bên ngoài, tôi và đại ca Kiện cũng xuống xe đứng cạnh Vương Siêu quan sát động cơ.
Tôi hỏi Vương Siêu: “Xe sao thế?”
Và tôi nhận thấy, miệng chúng tôi đã có thể phả ra hơi trắng.
Vương Siêu xoa xoa tay nói: “Không biết, nhìn thì thấy máy phát còn khá tốt, những thứ cần đều có ở đó.”
Tôi nói: “Thế làm thế nào, hay là cậu lại vào xe khởi động thêm lần nữa xem?”
Vương Siêu không nói tiếng nào chui liền vào xe, lại khởi động thêm lần nữa, phát hiện lần này đến tiếng mô tơ cũng rất bé. Tôi đứng ở bên ngoài xe nói to: “Này, sao cậu vừa vặn chìa khóa mà đèn xe cứ như sắp tắt ấy.”
Vương Siêu vỗ lên trán nói: “Ái chà, quên mất, xe mà chưa khởi động thì không được bật đèn. Thôi xong rồi, lần này thì tuyệt đối không khởi động được nữa rồi, đến điện cũng hết hẳn.”
Tôi hỏi: “Hết điện rồi à? Có bình xạc điện không?”
Vương Siêu bảo: “Cái đó bình điện tự xạc, xe cứ bắt đầu chạy là tự xạc điện.”
Mọi người đứng trong gió, vò đầu bứt tai.
Bỗng nhiên, Vương Siêu nói: “Đúng rồi, tớ nghe nói nếu mà xe không khởi động được thì có thể cho người đẩy từ phía sau, có thể đẩy cho xe khởi động được. Tớ từng tận mắt trông thấy rồi.”
Tôi hỏi: “Có đẩy được không?”
Vương Siêu đáp: “Không vấn đề gì, một người cũng đẩy được.”
Tôi bảo: “Được, thế thì cậu ở trong xe điểu khiển phương hướng, tớ và đại ca Kiện ở bên ngoài đẩy. Đại ca Kiện, cậu đẩy được không?”
Đại ca Kiện đáp: “Cũng cố ra được tí sức, không phải Vương Siêu vừa nói một người cũng đẩy được à? Bọn mình dù sao cũng là một người rưỡi, chắc chắn được.”
Tay chúng tôi chạm vào thân xe lạnh toát, lòng cũng lạnh theo đến một nửa. Tôi đẩy một cái và bảo: “Không được.”
Vương Siêu từ trong xe nói vọng ra qua cửa đã đóng: “Chờ một tí, vẫn chưa về số không đâu.”
Vài giây sau, Vương Siêu bảo đẩy được rồi, tôi và đại ca Kiện cùng ra sức. Xe bị đẩy đi hết sức nhẹ nhàng, Vương Siêu vẫn cứ để số không lái về phía trước. Đẩy được chừng một trăm mét, tôi hỏi: “Sao vẫn chưa khởi động được?”
Vương Siêu đáp: “Không biết, cậu đẩy thêm một tí nữa, có thể là khoảng cách vẫn chưa đủ, chắc là khởi động được đấy.”
Tôi và đại ca Kiện đẩy xe về phía trước trong ánh mắt ngạc nhiên của mấy công nhân lác đác tan ca. Trong lòng tôi cứ đợi cái khoảnh khắc xe đột nhiên nổ máy. Đại ca Kiện rõ ràng là không dùng sức, chỉ bám vào xe đi về phía trước, và đây chính là nội dung luyện tập để hồi phục mà bác sĩ đã hướng dẫn__đưa tay lên và đi chậm.
Vương Siêu ở bên trong mãi không nói gì, tôi cũng không biết đã đẩy được bao lâu, đằng nào thì trời cũng đã tối hẳn. Trên con đường thênh thang trong đêm tối, một chiếc xe tối màu không bật đèn, lại từ từ tiến lên phía trước không nhờ vào động lực, làm người ta cảm thấy sợ hãi. May sao đường không có dốc. Tôi kiên trì đẩy xe đi rất xa, bỗng nhiên đại ca Kiện bảo tôi đừng đẩy nữa.
Tôi buông tay dừng lại. Vương Siêu ở trong xe hét to: “Sao lại không động đậy gì nữa thế?”
Đại ca Kiện nói: “Nhìn bên cạnh xem.”
Tôi nhìn bên đường, thấy có một quán cơm nhỏ có tên “Quán cơm Trùng Khánh”.
Vương Siêu xuống xe, hỏi: “Làm sao thế?”
Tôi đáp: “Bên đường có một quán cơm.”
Vương Siêu bảo: “Thế à, thế thì tốt, tớ ở trong xe cóng gần chết rồi đây, chẳng có tí hơi ấm nào, hai cậu chắc cũng bị cóng gần chết rồi.”
Tôi lau mồ hôi nói: “Vẫn chịu được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui