Thành phố trong mơ

Mùa đông trời tối rất nhanh. Vốn là tôi còn có thể phân biệt được người xung quanh là nam hay nữ, bây giờ tôi chỉ phân biệt được rốt cuộc là người hay là thùng thư.
Nhịp chân tôi bắt đầu chậm lại. Tôi chạy qua một hố cầu, và rơi vào sự tối tăm hoàn toàn. Nhưng, phía ngoài cách mười mét đã có ánh sáng, một chút ánh sáng so với sự tối tăm chỉ là sắc trời chưa tối hẳn, nhưng đặc quánh đến mức dường như dính chặt với đêm đen thăm thẳm. Đó là khúc nhạc dạo trước khi chìm hẳn vào đêm tối, mơ hồ đến mức làm người ta tuyệt vọng.
Tôi trông thấy một bóng dáng quen thuộc ở lối ra của hầm cầu. Tôi không chạy nữa, dừng bước lại, phát hiện ra là “em Vĩnh Cửu” mà đại ca Kiện muốn tìm.
Tôi hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Cô đáp: “Em cũng không biết nữa.”
Hai chúng tôi cùng không nói gì phải đến ba phút, thực ra, tôi cũng không biết phải nói gì. Không ngờ tôi lại hỏi một câu làm mình cảm thấy đỏ cả mặt: “Chiếc Vĩnh Cửu của em đâu?”
Cô đáp: “Vốn là đi nó đấy. Có điều khi nãy đỗ ở bên đường, bị người ta đi mất rồi.”
Tôi hỏi: “Em đã ăn chưa?”
“Em Vĩnh Cửu” đáp: “Chưa.”
Tôi nói: “Em đợi nhé. Em muốn ăn gì?”
Cô đáp: “Tùy.”
Tôi nói: “Đợi ở đây, đừng đi đâu. Anh sẽ về ngay.”
Tôi chạy được một mét, bỗng thấy không yên tâm, nói: “Em chạy cùng anh đi, một lúc nữa là có đồ ăn ngay.”
Cô hỏi: “Sao phải chạy cơ, đứng có phải an toàn không.”
Tôi bảo: “Em xem, trời sắp tối đến nơi rồi, chạy mới an toàn.”
Cô nói: “Nhưng em, em chạy không tiện lắm.”
Tôi nói: “Giờ là lúc nào rồi, bây giờ có rất nhiều người cầm gạch chỉ đập người đấy, không thể lấy được hàng hóa nữa. Em xem mình cũng khá xinh, rất dễ bị người ta đập vào. Hay là em nấp vào trong hầm cầu đi.”
“Em Vĩnh Cửu” nói: “Thế thì em chạy với anh, anh chạy chậm một tí.”
Tôi nói: “Chạy.”
Hai chúng tôi cùng chạy. Tôi không biết đại ca Kiện trông thấy cảnh tượng này tâm trạng sẽ thế nào, tôi đoán lúc này anh chắc chắn cũng đang chạy, không biết chừng còn ôm rất nhiều đồ.
Cô hỏi: “Tại sao không có cảnh sát?”
Tôi đáp: “Không biết, có thể cảnh sát không đủ sức. Qua đêm nay là ổn thôi.”
Cô hỏi: “Thế tối thì làm thế nào?”
Tôi đáp: “Không biết.”
Cô nói: “Phải về kí túc xá.”
Tôi bảo: “Không được, có trời mới biết ở đó thế nào rồi. Mà trên đường có rất nhiều người.”
Cô nói: “Nhiều người không tốt à?”
Tôi bảo: “Không được, em không thấy người là thứ rất đáng sợ à? Chúng ta phải chạy đến chỗ không có người.”
Cô nói: “Nhưng anh cũng là người đấy thôi.”
Tôi dừng bước lại.
Trời đã tối hoàn toàn. Tôi phát hiện ra hệ thống điện của thành phố này đã bị tê liệt. Đây là một kiệt tác phi nhân loại hiếm có – đêm với trăng sao, nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ. Trong màn đêm màu xám, thực ra các tòa kiến trúc của nhân loại mới là những thứ đen nhất.
Bên cạnh không biết nhà nào đang bật một bài hát bằng đài chạy pin khô, làm người khác bó tay. Chất lượng âm thanh rất tồi, thứ hiệu quả mà chỉ có máy giả kém chất lượng kết hợp với băng thu lậu, cộng thêm âm lượng lớn nhất mới tạo ra được…
Nhẹ nhàng gõ tỉnh những tâm hồn ngủ say
Từ từ mở to đôi mắt của bạn
Hãy nhìn xem có phải thế giới bận rộn vẫn đang cô độc quay không ngừng
Gió xuân chẳng hiểu tình đời thổi xao động trái tim người trẻ tuổi
Hãy để dấu lệ trên mặt ngày hôm qua
Khô đi theo ngọn gió ký ức
Ngẩng đầu tìm đôi cánh không trung
Hiện ra bóng dáng cánh chim chờ
Mang theo tin từ hỏa tuyến đói rét lạnh lùng vẫn tồn tại nơi xa
Trên núi ngọc tuyết trắng bay
Thiêu đốt con tim người trẻ tuổi
Để tấm chân tình tan thành những nốt nhạc
Dốc tự đáy lòng lời chúc phúc phương xa
Hãy hát lên sự nhiệt tình của bạn
Hãy đưa ra đôi tay của bạn
Để tôi ôm ấp giấc mơ của bạn
Để tôi có được gương mặt chân thành của bạn
Để nụ cười của chúng ta
Tràn đầy sự kiêu hãnh của tuổi thanh xuân
Thành tâm cầu nguyện vì ngày mai
Ai có thể không nghĩ tới ngôi nhà của mình
Vứt bỏ đi thời thơ ấu trong ký ức
Ai có thể nhẫn tâm nhìn nỗi u sầu của anh ấy ngày hôm qua
Mang đi nụ cười của chúng ta
Tuổi thanh xuân chẳng hiểu nổi hồng trần
Son phấn đã vương phần tro bụi

Sau đó chiếc đài “u u u” mấy tiếng, hết điện.
Tôi ngắm kĩ cô gái tóc bết mồ hôi trước mặt, cô thực sự xinh đẹp, trầm tĩnh. Tôi không thể nhìn thấy các nét mặt cô, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được không khí làm say lòng người của cô.
Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình rất thích cô gái này, cũng như C vậy. Mọi việc trên thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi, dùng một giây lát để thích một thứ, sau đó dùng thời gian rất nhiều năm từ từ xét hỏi mình vì sao lại thích cái thứ đó. Tôi bỗng nhiên hiểu ra, đối với C mà nói, cô có thể chỉ là thích suy nghĩ của mình. Và phần lớn thời gian, tôi chỉ là suy nghĩ trong mắt cô, chứ không phải là một sinh vật.
Nhưng đã là như vậy, tôi đã tin C thích tôi đến thế. Tôi không thể tưởng tượng, nếu không có tôi, C sẽ sống thế nào.
Nhưng sự thật là, cuộc sống của C đã rất nhiều năm không có tôi, mà cô vẫn sống.
Tôi nhìn thấy ngọn lửa đang ào lên ở phía nam. Mặt đất chìm vào trong màn đêm. Đó là nguồn ánh sáng duy nhất của thành phố này. Nó chỉ cho chúng ta phương hướng, giống như ngọn lửa thánh. Tôi biết, khi tôi quay mặt về phía nó, tôi đang quay về phương nam.
Bầu trời bỗng nhiên bị phá vỡ bởi một âm thanh cực lớn xé toang không trung. Tôi nhìn thấy mười mấy bóng đen thân dài bay về phía trung tâm thành phố. Tôi nói với cô: “Em xem kìa, máy bay trực thăng quân dụng.”
Cô nói: “Sao cái gì anh cũng biết.”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy trước mặt tôi cô chính là C.
Thật đáng tiếc, khi xảy ra một trận hỗn loạn, không có C ở bên tôi.
Còn tôi có thể tưởng tượng, những cô gái từng quen biết tôi khác, một vài trong số họ sẽ ở chặt trong nhà không muốn ra ngoài, một vài sẽ cuồng nhiệt chạy đến các cửa hàng để cướp quần áo, còn một vài sẽ cố làm ra vẻ bình tĩnh dùng di động liên lạc những nhân vật tai to mặt lớn quen biết.
Chỉ có C có thể nép vào người tôi, hoặc nắm tay tôi chạy như bay, hoặc quay nhìn trực thăng nhảy múa.
Không may là, C chỉ là chạy nhanh như bay cùng suy nghĩ của cô.
Tôi nhìn “em Vĩnh Cửu” và nghĩ không biết có nên hỏi tên thật của cô. Nhưng tôi vẫn ngắm kĩ con người này, phát hiện ra dáng người cô chuẩn hơn C. Lúc tôi định ngắm kĩ lại gương mặt cô, lửa lớn ở phía nam bỗng quay tròn một lúc giống như pháo hoa, gương mặt cô bị chiếu hồng lên. Tôi bảo: “Em là cô gái dồi dào sức lực nhất mà anh từng gặp.”
Cô hỏi: “Tại sao?”
Tôi đáp: “Em thấy đấy, em cứ cầm viên gạch suốt.”
Cô nói: “Em phòng thân.”
Tôi bảo: “Vứt đi thôi.”
Cô ném viên gạch xuống cạnh chân tôi. Lúc này, từ trong hầm cầu vọng ra tiếng bước chân. Tôi lập tức cúi xuống nhặt viên gạch lên, nói: “Em thấy không, cầm ở bên người không có tác dụng gì đâu, lúc em cần nhặt một viên là được.”
Tôi căng thẳng nhìn hầm cầu. Cô nói: “Sao mãi mà không thấy người. Đi chậm thật đấy.”
Bỗng tôi ý thức được điều gì đó, nói: “Em đợi nhé.”
Rất nhanh chóng, cô đã ăn no.
Chúng tôi cầm tay nhau bắt đầu chạy. Cô hỏi: “Chẳng nhẽ chúng ta phải chạy cả buổi tối, chẳng nhẽ anh không có chỗ nào ở được à?”
Tôi dường như đã trông thấy cảnh trong chung cư Đại Vinh, ba cái ti vi của chúng tôi chắc chắn không còn nữa.
Nhưng điều này tôi đã nghĩ tới, có điều tôi luôn lấy những điều mình nghĩ thay cho hiện thực, sau đó lại lấy sự thực thay cho nhưng việc chưa xảy ra.
Tôi nói: “Chỗ đó đã bị người ta cướp sạch đồ đạc rồi.”
Chúng tôi chạy rất lâu và đến một con đường nằm ở ngoại ô, bên đường là tuyết, đang chuẩn bị tan vào ngày mai. Tay trái của tôi là một đường ống rất lớn, có trời mới biết nó nối về phía nào. Ở chỗ tuyết phía xa, là một rừng cây, khoảng rừng này càng ngày càng cao, hình thù kỳ lạ, giống như tóc của mặt đất.
Cô nói: “Chỗ này chắc là không có người đâu, chúng ta nghỉ một lát.”
Tôi bảo: “Được.”
Cô nói: “Em mệt quá.”
Tôi nói: “Anh vẫn chịu được. Người yêu của em đâu?”
Cô đáp: “Không biết, hôm qua chạy ra ngoài nói là đi tìm các anh.”
Tôi hỏi: “ Không phải là hôm nay à?”
Cô đáp: “Không, là hôm qua.”
Tôi nói: “Ồ, có khả năng đã qua mười hai giờ. Thế thì là hôm qua.”
Tôi ngớ ra nghĩ một lúc.
Cô hỏi: “Sao thế?”
Tôi đáp: “Sao anh lại cảm giác anh đã đánh mất một ngày.”
Cô nói: “Anh làm cái gì thế!”
Tôi bảo: “Thôi, có lẽ em chạy mệt rồi.”
Cô nói: “Đúng là muốn ngồi xuống.”
Tôi nói: “Đừng, chúng ta đi từ từ, không được dừng lại.”
Cô nói: “Thế thì chúng ta đi một lúc.”
Tôi cảm thấy nơi chúng tôi đi dường như là một nơi chúng tôi đã đi suốt rồi, nhưng không rõ là chúng tôi đã đi qua khi nào. Bên cạnh không có bất cứ kiến trúc nào, chỉ có một con đường hai làn xe. Chúng tôi đi đến một ngã rẽ đường tàu, tôi cảm thấy có gì đó ở đây không đúng. Trong trí nhớ của tôi, dường như con đường này chạy song song với một đường tàu. Không may là trong hiện thực nó đã cắt nhầm.
Tôi bỗng thấy thế giới này khó tin đến thế, ánh nắng mặt trời và sự ấm áp thiết yếu cho sự sinh tồn của chúng ta đều đến từ một quả cầu lửa cách xa chúng ta nghìn tỉ ki lô mét. Cũng không biết khi nào cái quả cầu lửa này tắt mất, nó cô đơn treo giữa trời, không hề khiến cho người ta cảm thấy vững tâm như là được đặt ở trên bàn. Nó tắt đi, chúng ta cũng tắt đi.
Ôi, mặt trời của chúng ta.
Bên trái đầu đường có một bức tường dài mười mét, trên tường có dán mấy tờ báo. Tôi kinh ngạc phát hiện ra, trong đêm như vậy, tôi lại có thể nhìn thấy chữ. Tất nhiên, đấy là chữ tiêu đề đặc chỉ.
Tôi nhìn thấy một tiêu đề lớn, bên trên có viết “Máy bay Hàng không Trung Quốc rơi hủy tại Hàn Quốc”. Tôi nghĩ, cuối cùng thì hang Hàng không Trung Quốc cũng đã bị rơi máy bay. Trên đời này, mọi việc đều sẽ xảy ra có thứ tự rành mạch.
Bên cạnh ngã rẽ có một trạm điện thoại. Tôi nghĩ, nếu là trong thành phố, đã không còn trạm điện thoại từ lâu rồi. Nhưng tôi không chắc chắn ở thành phố mất điện có thể gọi được điện thoại hay không.
Tôi nhấc ống nghe điện thoại lên, không ngờ lại có tín hiệu bấm số.
Tôi nói: “Anh phải gọi một cú điện thoại, tiếc là không mang theo tiền.”
Cô nói: “Em có mang card. Anh dùng card của em này.”
Tôi bảo: “Dùng card của em không hay, em có biết anh phải gọi đến đâu không?”
Cô đáp: “Không biết, có phải là báo cảnh sát không?”
Tôi nói: “Không biết có gọi được điện thoại đường dài không.”
Cô hỏi: “Anh định gọi cho trung ương à?”
Tôi cười và nói: “Đúng thế, anh định gọi cho quân ủy, đồng thời thông báo cho trung ương.”
Cô nói: “Thật đấy à, thế khi nào mới có cảnh sát đến duy trì trật tự?”
Tôi đáp: “Em thấy đấy, cái trật tự này thực ra không cần duy trì, mọi người cướp của nhau, cuối cùng cũng cân bằng thôi.”
Cô nói: “Anh có thể nói với họ, chỗ chúng ta mất điện rồi.”
Tôi bấm con số mà ba năm rồi không dùng, những ngón tay do dự. Đó là số điện thoại của C.
Đến hôm nay tôi vẫn nhớ số điện thoại nhà C, không phải vì tôi nhớ nhung người đó, hay nói cách khác, tôi chỉ là nhớ đến người đó trong một lúc nhất định. Nhưng tôi không muốn suy ngẫm sâu, tôi cảm thấy, việc này không bờ bến giống như khoảng rừng kỳ quặc kia, thà dùng một bức tường nhân tạo ngăn cách nó, để cho người ta đỡ tốn sức. Nhưng tại sao tôi lại nhớ số điện thoại của C? Có khả năng vì số điện thoại nhà C quá dễ nhớ, ngoài con số đầu tiên là khác ra, bảy số sau đều là một số. Tôi thậm chí chưa bao giờ lo C sẽ đổi số điện thoại, tôi cảm thấy tôi sẽ luôn tìm được cô, cho dù bao nhiêu thời gian trôi qua, vì số đẹp như vậy, có đổi nhà cũng sẽ dời máy và giữ số.
Tôi cảm giác, C nghe thấy giọng tôi chắc chắn sẽ ngẹn ngào không nói lên lời. Tôi không biết tình hình bên cô thế nào, đằng nào thì bên tôi cũng có lửa lớn và băng tuyết chưa tan. Tôi định nói với cô, chỗ tôi đã lâm vào hỗn loạn, tình hình còn nghiêm trọng hơn cái xe ca lớn buổi tối hôm ấy hàng trăm lần.
Nếu C ở đó, chắc chắn sẽ rất sợ hãi. Tôi định nói: “C, em thật khốn nạn. Ngày hôm đó, không ngờ em để lại trên cột ba chữ “đồ ngốc nặng”. Có lần, anh đi qua, là vô tình đi qua, đã xem rồi. Em đừng có tưởng anh thích em, anh chỉ là tò mò. Nhưng, giờ này lẽ ra em phải ở bên anh.”
Điện thoại không gọi được, giọng nói trong điện thoại yêu cầu tôi tìm xem danh bạ điện thoại mới. Tôi dập máy, nói với cô gái bên cạnh: “Chúng ta đi đi. Anh gọi xong rồi.”
Cô bảo: “Nói xạo.”
Tôi nói: “Bọn anh toàn dùng ám hiệu, những cơ mật quân sự cao cấp đều thế. Em xem, sẽ có người đến đấy.”
Cô bảo: “Nói xạo.”
Bỗng nhiên, trên đường lóe lên ánh đèn. Tôi và cô nhìn về chỗ có ánh đèn chiếu tới. Tôi nghĩ đã một đêm không nhìn thấy ánh đèn rồi. Ánh đèn dường như không chỉ là một cái, mà là một dãy. Một phút sau, ánh đèn lướt qua người chúng tôi, hóa ra là một chiếc xe ca quân dụng màu xanh lá cây đang lặng lẽ lái về nơi có ánh lửa. Đúng ba phút, chúng tôi mới nhìn thấy tận cùng của đội ngũ.
Cô há hốc miệng, nói: “Không phải là anh nói xạo.”
Tôi vội bảo: “Anh nói xạo đấy.”
Tôi nói: “Em thấy đấy, hướng của chúng ta là chạy về trong thành phố. Ngày mai tất cả lại trở lại bình thường. Phía ngược với mông em là chạy về phía ngoài. Chúng ta phải chạy về đâu?”
Cô nói: “Chúng ta chạy về phía sau.”
Tôi bảo: “Được, chạy đi.”
Chúng tôi chạy được hai mươi bước, cô dừng lại, nói: “Quay ngược lại chạy.”
Tôi chậm rãi nói: “Anh nghe em.”
Chúng tôi quay người, trông thấy đèn phía sau của một đoàn xe. Ở chếch phía trước chúng tôi, ngọn lửa đang đổi màu. Tôi nghĩ mắt tôi tự dưng đã quen với đêm tối, đã nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, hoặc nói cách khác, chỉ là có thể nhìn thấy được. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy người ấm lên rất nhiều, tôi nghĩ, đây không phải là nhiệt độ cơ thể một mình mình. Tôi quay người, nói bên tai cô:
“Em sợ à? Hay là có điều gì khác?”
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui