Thành phố trong mơ

Chúng tôi quay về trong tình trạng người đầy mùi hôi.
Mùa thu năm đó, tôi và đại ca Kiện sống cách biệt hoàn toàn với thế giới. Đại ca Kiện cũng không liên lạc lại được với cô người yêu của cậu ấy thêm lần nào nữa. Đại ca Kiện nói, đợi đến lúc cậu ấy trở về thì người ta cũng đi lấy chồng rồi. Suy nghĩ được như thế chứng tỏ người đàn ông đã thực sự trưởng thành, lũ trẻ ranh thường rồ dại cho rằng cô nàng mà mình thích sau khi mất liên lạc sẽ cứ ở yên chỗ cũ chung thủy chờ đợi. Nhiều năm sau gặp lại, nếu đối phương còn một mình thì lý do duy nhất là đã lại thất tình thêm vài lần và đúng thời gian đó chưa tìm được người phù hợp.
Thời gian từ từ trôi đi, đại ca Kiện cũng dần dần chấp nhận hiện thực này. Bởi vì đây rút cuộc cũng là hiện thực, không chấp nhận thì còn làm được gì nữa? Nhưng đại ca Kiện vẫn rất bứt rứt trong lòng. Đây là lần yêu đầu tiên của đại ca Kiện, anh cảm thấy mình không đau khổ đến mức phải tự vẫn hoặc giả vờ tự vẫn thì thật có lỗi với mối tình này. Đại ca Kiện nói, trước đây nếu mất đi cô gái này thì cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng bây giờ thấy rằng sống vô nghĩa dường như không phải vì con gái gây nên, hơn nữa sống vô nghĩa cũng chưa thể trở thành lý do để kết thúc sinh mệnh của mình, bởi nếu nhìn rộng ra thì mọi người đều sống vô nghĩa.
Về tự tử, một anh bạn học luật của tôi trước đây cho rằng ý nghĩa duy nhất của việc tự tử nằm ở chỗ đó là cách duy nhất để người ta giết người mà lại không bị tòa án xử tử hình. Theo như tính cách của đại ca Kiện thì nếu có ý tưởng tự sát, chắc chắn khả năng không thành công chiếm đến 80%. Mặt khác cứ từ việc dù chân tay đều bị gãy nhưng mỗi ngày anh ấy đều kiên trì tập luyện trên giường các động tác xấu xí nhằm chống teo cơ theo lời căn dặn của bác sĩ, cũng có thể thấy được khát vọng sống trong anh vẫn còn rất lớn.
Nhưng đại ca Kiện vẫn rất buồn rầu, vì anh không ngờ suy nghĩ của bản thân lại có thể bị lật đổ một cách dễ dàng đến như vậy. Tôi bảo điều này hết sức bình thường, bởi đã gọi là suy nghĩ, nếu so sánh một cách tương đối với hiện tại, nó hẳn là những ý niệm đã hình thành trước đây, mà đã là cách nghĩ trước đây thì không thể coi là việc gì quá đỗi quan trọng, cũng giống như hầu hết những người nghèo đều cảm thấy đời có một chiếc Santana là mãn nguyện rồi, nhưng nếu họ bỗng nhiên trở nên giàu có, họ nhất định sẽ không còn nghĩ vậy nữa.
Đại ca Kiện cho rằng trên thế giới này thế nào cũng có người chung thủy như vậy, từ khi sống cho đến lúc chết vạn vật đều giữ một cách nghĩ cố định. Đáng tiếc là anh ấy đã không còn như thế nữa.
Việc giao nhận nhà của chúng tôi diễn ra rất thuận lợi. Lúc chúng tôi chuyển đi có ăn với bà bác một bữa cơm. Bà bác bảo bà giúp đỡ chúng tôi nhiệt tình như thế là vì bà cảm thấy đại ca Kiện trông rất giống con trai bà, hơn nữa vừa đến ở được mấy hôm mà hết gãy chân lại gãy tay, tất nhiên là rất đáng thương. Chúng tôi hy vọng bà sẽ làm ăn phát đạt. Bà bảo: “Phát đạt gì, cũng chẳng có tiền gì để kiếm, mà nếu thực sự muốn kiếm tiền thì đã chuyển qua mở nhà nghỉ ở cạnh trường đại học. Nghe nói yêu cầu của khách ở đó thấp, phòng ốc ra sao, rộng chật, phương hướng thế nào, có ti vi hay không đều không quan trọng, chỉ cần có giường là được.”
Lúc này Vương Siêu nói chen vào một câu: “Không có giường cũng được, chỉ cần có cửa là ổn.”
Cuối cùng đến lúc trời trở nên dịu mát, chúng tôi cũng chuyển được đến chung cư Đại Vinh. Và chúng tôi cũng đã biết nguồn gốc cái tên này. Ở chỗ cách chung cư Đại Vinh khoảng một cây số, trước kia có một trạm hóa lỏng, chung cư này được xây cho cán bộ công nhân viên của trạm. Nhà vừa xây xong thì trạm hóa lỏng Đại Vinh bị cháy nổ, hậu quả nghiêm trọng đến mức không thể sửa chữa được, chỉ còn lại mỗi tòa nhà này. Vụ cháy nổ làm cho trật tự trị an của thành phố bị tê liệt. Bởi vì sau khi cháy nổ, hầu hết dân thành phố đều kéo đến đây để xem, lúc về đã thấy rất nhiều cửa hàng và nhiều nhà bị trộm sạch trơn. Mọi người đều lấy làm quái lạ, kẻ nào mà lại có sức tập trung tinh thần lớn vậy?! Cảnh cháy nổ hay thế mà không được đi xem, lại rỗi việc đi ăn trộm, còn trộm nhiều đồ như thế.
Phòng của chúng tôi không hề bài trí sắp xếp gì. Điều này chủ yếu là do không có con gái. Con gái thích làm ột vật trở nên khác hẳn với bộ mặt vốn có của nó. Vương Siêu cũng chuyển đến. Chúng tôi rất hoan nghênh, vì Vương Siêu nói điều kiện kinh tế nhà cậu ấy tương đối khá giả, nên sẽ gánh hai trăm đồng một tháng. Do cậu ấy trả nhiều, chúng tôi nhường căn phòng lớn nhất cho cậu ấy, đó là phòng khách. Đối với chúng tôi không tồn tại kiểu bố cục một phòng khách hai phòng ngủ một nhà vệ sinh, chỉ có ba phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Nếu có một người nữa bằng lòng bỏ ra năm mươi đồng, chúng tôi sẽ rất vui lòng nhường cho anh ta phòng bếp. Như thế, tôi và đại ca Kiện chỉ mất có một trăm đồng một tháng mà được ở hai phòng ngủ, còn hai bọn họ hai trăm rưỡi lại ngủ phòng khách và nhà bếp.
Chúng tôi lôi về ba cái ti vi 20 inch. Ba cái ti vi này được mua ở chợ phía bắc thành phố với giá hai trăm đồng một cái, đều là loại kỹ thuật khỉ ho co gáy, của Trung Quốc sản xuất. Chúng tôi nói còn cần một cái tủ lạnh, và đồng ý trả ba trăm đồng, nhưng chủ tiệm viện cớ tủ lạnh khó vận chuyển từ chối phắt. Lúc này ba chúng tôi mới khẳng định đây đúng là đồ ăn trộm. Nhưng khó khăn của cuộc sống đã khiến chúng tôi mua đồ ăn trộm.
Ba cái ti vi này hầu như còn mới nguyên, đồ ăn cắp mà cũng có điều khiển từ xa và sách hướng dẫn sử dụng. Ba chúng tôi đang định khuân ra ngoài thì chủ tiệm bảo có thể chuyển đồ đến tận nhà miễn phí. Chúng tôi hớn hở để lại địa chỉ. Ti vi rất nhanh chóng được chuyển đến chỗ ở của chúng tôi. Trên đường về, chúng tôi rút thăm xem ai sẽ dùng cái nào.
Sau khi kê xong ti vi, chúng tôi tắm rửa rất sớm sủa, và bắt đầu cuộc sống có ti vi. Tôi phát hiện ra tâm trạng của con người có khả năng tác động lẫn nhau, vì Vương Siêu cũng xem ti vi một cách rất khoái trá. Tôi bảo: “Cậu đúng là thần kinh, không phải cậu ở nhà ngày nào cũng được xem ti vi à?” Vương Siêu cười hì hì đáp: “Không giống nhau, không giống nhau tí nào, đồ mình tự mua xem phải khác chứ.” Chúng tôi xem ti vi liền ba tiếng một cách rất thú vị. Trước khi ngủ, đại ca Kiện giờ đã đi lại được một tí liền vào bếp rót ba cốc bia, bưng ra nói: Nào, trăm phần trăm.”
Vương Siêu sờ mó cái ti vi và nói: “Bây giờ ngẫm thấy khoa học đúng là hiện đại, đúng là kỳ diệu, chỉ cần có một sợi dây và điện, thế mà có thể truyền các chương trình vô tuyến vào trong ti vi, thực là không đơn giản tí nào.”
Nói dứt liền uống cạn một hơi.
Đại ca Kiện rót tiếp một cốc và nói: “Nào, tiếp theo là phải lập nghiệp rồi, an cư lạc nghiệp.”
Chúng tôi nâng cốc lên, hòa theo một cách đầy tình cảm: “An cư lạc nghiệp.”
m cuối cùng của lời nói chưa kịp dứt, một tiếng động lớn, cánh cửa ba trăm đồng của chúng tôi bị đá bay, hơn ba mươi công an xông vào, chúng tôi nhìn ngớ ra. Trong lúc hoang mang sợ hãi, tôi nghe thấy tiếng máy bộ đàm kêu: “Cả ba đều có mặt, cả ba đều có mặt.” Ba chúng tôi đứng sững tại chỗ, cảnh sát bao vây chặt xung quanh, vẫn còn liên tục có thêm cảnh sát xông vào trong phòng, người đến muộn sẵng giọng khiển trách: “Chen cái gì, không thấy anh em đầy chật cả phòng rồi hay sao?”
Đợi đến lúc lắng xuống, xung quanh đã chi chít toàn cảnh sát. Đội trưởng chỉ huy: “Phạm nhân đã bị khống chế. Phân đội 1 một vào phòng số một, phân đội 2 vào phòng số hai, phân đội 3 vào phòng số ba.”
Loáng một cái lại thấy vào thêm mười lăm người, năm người một đội, lần lượt xông vào các phòng.

Chưa đầy một lúc, máy bộ đàm vọng ra mật khẩu hành động: “Báo cáo đội trưởng, hổ dữ đã bị bắt.”
Tôi và đại ca Kiện tuyệt vọng cúi đầu. Còn Vương Siêu ngơ ngác không hiểu, hỏi đại ca Kiện đã xảy ra chuyện gì. Đại ca Kiện khẽ lắc đầu. Viên cảnh sát bên cạnh quát: “Không được nói chuyện!”
Chúng tôi bị khóa trái tay, lặng nhìn xung quanh. Xem chừng lần này không thoát được nạn, chắc là anh chàng bị chúng tôi đâm phải đã chết rồi, nếu không sẽ không có nhiều cảnh sát đến thế. Tôi thở dài trong lòng, thật là nhiều quá, tôi không cả nhìn thấy bức tường xung quanh nữa, lúc chúng tôi bị giải đi, đến quay người cũng rất khó khăn. Chúng tôi bị giải xuống nhà, thấy còn rất nhiều cảnh sát đang đứng ở bên đường đi xuống, khi xuống dưới nhà còn thấy hai xe chỉ huy, ba xe công an, một xe cảnh sát 110 , một xe cảnh sát dân sự và một xe tắc xi vũ trang của cảnh sát. Tôi nghĩ, xem ra đã kinh động đến tận bộ Công an rồi.
Sau khi lên xe cảnh sát, tôi phát hiện dưới cửa sổ nhà chúng tôi còn có ba viên cảnh sát, chắc là để phòng trừ trường hợp chúng tôi nhảy lầu. Tôi nghĩ lần này chúng tôi chết chắc rồi, nhất định là kinh động đến cả Quốc hội rồi.
Trên đường đến đồn công an, chúng tôi còn thấy hai xe chống nổ của cảnh sát đến ứng trợ cho đội hình. Tôi nghĩ thôi rồi, chắc là kinh động đến tận lãnh đạo trung ương rồi.
Chúng tôi đến đồn công an trong tâm trí hoang mang tột độ. Sau khi đăng ký xong, chúng tôi bị tách riêng ra xét hỏi.
Viên cảnh sát trước mặt tôi nét mặt nghiêm khắc, to cao và đầy dũng khí, tỏa ra sức mạnh của chính nghĩa, dường như được trung ương cử đến, bởi vì cảnh sát khu vực không thể oai phong lẫm liệt như thế. Còn viên cảnh sát ghi cung có vẻ giống như cục trưởng ở đây. Một giọng nói sang sảng vọng tới: “Anh trung thực khai mau.”
Tôi trả lời theo bản năng: “Tôi không biết, có chuyện gì?”
Giọng nói vang như chuông tiếp tục hỏi: “Anh nên biết rõ mình đã phạm tội gì.”
Tôi nghĩ mình phản kháng thêm một lần cuối cùng nữa rồi thú nhận vậy.
Tôi trả lời: “Thưa ông, tôi thực sự không biết.”
Im lặng đến hai mươi giây.
Đầu bên kia hỏi: “Thế thì anh khai xem cái ti vi của anh có nguồn gốc từ đâu?”
Đầu tôi đột nhiên to ra.
Tôi trả lời: “Là chúng tôi mua.”
Viên cảnh sát hỏi: “Mua ở đâu?”
Tôi trả lời: “Ở chợ phía bắc thành phố.”
Viên cảnh sát hỏi: “Ở quầy số bao nhiêu?”
Tôi trả lời: “Tôi quên rồi.”
Viên cảnh sát nói: “Nghĩ lại xem.”

Tôi nghĩ một tí rồi trả lời: “Ở quầy thứ ba phía tay trái cửa ra vào.”
Viên cảnh sát điểm gì đó lên cuốn sổ ghi chép.
Viên cảnh sát lại hỏi: “Anh có biết là anh đã mua đồ ăn trộm không?”
Tôi trả lời: “Tôi không biết.”
Viên cảnh sát nói: “Sao lại có thể không biết, mua bao nhiêu tiền?”
Tôi trả lời: “Hai trăm.”
Viên cảnh sát hỏi: “Ti vi bao nhiêu inch?”
Tôi trả lời: “Hai mốt inch.”
Viên cảnh sát hỏi: “Mác gì?”
Tôi trả lời: “Sony, Hitachi và Toshiba.”
Viên cảnh sát nói: “Đưa cho anh sáu trăm, anh mua cho tôi ba cái về đây.”
Tôi trả lời: “Tất nhiên là được, đến chỗ đó mua được ngay.”
Viên cảnh sát nói: “Được cái gì, chỗ đó đã bị chúng tôi khống chế rồi, người cũng bắt cả về đồn rồi. Các anh mua đồ ăn trộm, mặc dù tội không nặng nhưng vẫn có tội. Nếu mọi người trên thế giới đều kiên quyết không mua đồ ăn trộm, những kẻ bán đồ ăn trộm ăn cướp sẽ không còn cách tiêu thụ đồ bẩn, nếu mà bọn họ không có cách tiêu thụ đồ bẩn, thì sẽ không đi trộm cướp, cả xã hội sẽ yên bình, cuộc sống của người dân cũng sẽ được đảm bảo hơn.”
Tôi nói: “Ông nói đúng. Nhưng mà tôi đúng là không biết đó là đồ bẩn.”
Viên cảnh sát nói: “Giá cả như vậy, bất cứ người nào có tiếp xúc xã hội đều biết là đồ bẩn.”
Tôi nói: “Chúng tôi là sinh viên, không có tiền, vừa tốt nghiệp.”
Viên cảnh sát nghĩ ngợi giây lát, rồi lẩm bẩm: “Ôi giời, sinh viên, vừa tốt nghiệp, không có đầu óc cũng là bình thường.”
Tôi nói: “Ngài cảnh sát, chúng tôi xin trả lại đồ.”
Viên cảnh sát mở giọng nói: “Các anh tưởng cơ quan công an là cửa hàng hả, trả với lại, anh nhận thức chưa đủ. Anh mua hai trăm đồng một cái ti vi, tức là mua đồ bẩn.”

Tôi nói: “Ngài cảnh sát, chúng tôi thực sự là không biết. Nếu mà cái cửa hàng đó bán giá gốc cho chúng tôi, chúng tôi lại càng không biết. Chúng tôi đúng là chỉ muốn mua ti vi.”
Viên cảnh sát nói: “Anh đúng là tư duy của bọn trộm cướp, đặc điểm của bọn bán đồ bẩn là bán rẻ. Theo quan sát của chúng tôi, hầu hết đều bán thấp hơn 50% so với giá trên thị trường, để tẩu tán bằng chứng phạm tội và có được tiền mặt một cách nhanh nhất. Xã hội thường có những kẻ ham lợi vặt đến mua, biết rõ là đồ bẩn nhưng vẫn mua. Các anh mua đồ bẩn, mặc dù tội không nặng, nhưng cũng có tội. Nếu mọi người trên thế giới đều kiên quyết không mua đồ ăn trộm, những kẻ bán đồ ăn trộm ăn cướp sẽ không còn cách tiêu thụ đồ bẩn, nếu mà bọn họ không có cách tiêu thụ đồ bẩn, thì sẽ không đi trộm đi cướp, cả xã hội sẽ yên bình, cuộc sống của người dân cũng sẽ được đảm bảo hơn.”
Tôi hỏi: “Thế thì phải thế nào?”
Viên cảnh sát trả lời: “Tạm giam hoặc nộp tiền phạt.”
Tôi hỏi: “Còn ti vi thì sao?”
Viên cảnh sát nói: “Anh vẫn còn muốn xem ti vi à, tịch thu.”
Tôi hỏi: “Tịch thu cả ba cái á?”
Viên cảnh sát nói: “Thái độ của anh không nghiêm túc, cẩn thận nếu không anh sẽ vừa bị tạm giam vừa bị phạt tiền.”
Tôi nói: “Vâng, đúng thế, nên trả lại cho người bị mất, nên trả lại cho người bị mất.”
Bà bác tốt bụng cho chúng tôi ở miễn phí nhiều ngày qua. Ngôi nhà của bà trong diện giải toả, rất hay mất điện và mất nước. Bà bác nói mỗi khi đến giờ cao điểm cần hạn chế dùng điện, chắc chắn chỗ bà là nơi đầu tiên bị cắt điện. Bà thì thầm bảo cấp trên nói rồi, tình hình dùng điện bức bách, các đơn vị công nghiệp, nhà nghỉ và các dịch vụ giải trí đều phải lần lượt nhường điện trong một khoảng thời gian hạn định, nhưng dù là đến lượt các nhà máy, khách sạn hay các dịch vụ giải trí, thì chỗ bà cũng là nơi đầu tiên mất điện. Câu nói cảm thán kinh điển của bà bác làm tôi và đại ca Kiện rất lâu không quên được.
“Bác hiểu chính sách của chính phủ, nhưng chỗ bác mỗi ngày cũng chỉ dùng có một số điện thôi mà.”
Tất nhiên, quan trọng nhất là chúng tôi không thể ở miễn phí được nữa, điều này làm chúng tôi thấy trong lòng rất áy náy. Hơn nữa, ở liền mấy tháng một chỗ, làm gì có tội phạm đang bị truy nã nào như vậy! Chúng tôi nên thường xuyên thay đổi chỗ ở một cách xảo quyệt mới phải.
Đại ca Kiện hỏi: “Thuê nhà thì thuê thế nào?”
Tôi bảo: “Chắc là đặt cọc một phần trả ba phần.”
Đại ca Kiện nói: “Thế có nghĩa là ít nhất phải chuẩn bị một nghìn[1]. Trả nốt số tiền mà bà bác ứng trước, thì ít nhất cũng cần năm nghìn.”
Tôi nói: “Khoảng bấy nhiêu. Đào đâu ra được?”
Đại ca Kiện bảo: “Chẳng nhẽ chỉ có mỗi cách đi ăn cướp? Biết đâu lại bị tóm, chẳng hỏi xét gì nhốt luôn vào tù, thế là an toàn nhất.”
Tôi bảo: “Hai thằng mình là người nơi khác đến, ngày nào cũng phất phơ không công ăn việc làm, cậu lại bị thương như thế, mình nghi ở đây chắc chắn có người nghi ngờ chúng ta lâu rồi.”
Đại ca Kiện bảo: “Chuyển chỗ, chuyển chỗ thôi, bắt đầu cuộc sống mới, tớ phải tìm một cô bạn gái mới.”
Tôi hỏi: “Thế tiền thì làm thế nào?”
Đại ca Kiện lôi trong túi ra hai tệ, bảo: “Đến chỗ bán sổ số so giải ngay ở phía trước cửa ấy mua một vé, biết đâu lại có tiền đấy.”
Tôi quyết định làm kẻ tâm thần, cầm lấy hai tệ rồi đi. Một cái bục được dựng lên trên đám đất trống, phía trên cùng đặt một chiếc Santana làm giải thưởng lớn. Phía dưới bục là một hàng bán sổ số, chính giữa đặt một bộ loa treo đầy những dây lụa đỏ, xem chừng cũng là một trong số giải thưởng. Tôi mồ hôi mồ kê đầy đầu mới chen được vào chính giữa, mua một vé, mở ra xem, hình bên trong là một quả dứa. Tôi hỏi người bán: “Dứa thưởng gì?” Người bán đáp: “Đi sang chỗ so giải đầu kia tự xem.”
Tôi suy đoán về dứa, và lại chen vào đám đông. Có người miệng lẩm bẩm như tụng kinh: Anh đào, dâu tây, dưa hấu…Còn có người ôm cả đống khăn mặt, tay nắm chặt tờ một trăm tiếp tục xông về phía bán vé. Tôi dừng bước, thấy người đó lại mua năm mươi vé, kết quả trúng ba vé táo. Người đó lắc đầu, chen về phía so giải. Tôi bám sau anh ta, chỉ thấy anh ta cúi đầu thất vọng lĩnh thêm ba cái khăn mặt, tính cả đám khăn đã có trên tay ít nhất cũng phải mười chiếc. Anh ta vừa xoay người liền bị một thanh niên mặt đỏ tưng bừng, mồ hôi đẫm lưng chặn lại. Chàng thanh niên vừa rút tiền vừa nói: “May quá, cuối cùng cũng thấy được một người bán khăn mặt.”

Tôi đưa dứa cho nhân viên phục vụ, chưa kịp định thần, đã bị đeo lên một bông hoa đỏ to đùng, lôi lên bục lĩnh thưởng. Bốn bên chiêng trống rộn rã. Nghe thấy người dẫn chương trình nói: “Hãy chúc mừng chàng trai này, anh ấy đã giành được phần thưởng là năm vạn tệ tiền mặt.”
Tôi vui như mở cờ trong bụng.
Bỗng nhiên, một nhân viên phục vụ đi lên nói với người dẫn chương trình mấy câu. Người dẫn chương trình vội chữa: “Xin lỗi, vị khách đam mê sổ số này giành được phần thưởng là năm nghìn tệ. Nhân viên của chúng tôi có nhầm một chút, năm vạn tệ phải là dứa to, chàng thanh niên này rút được dứa nhỏ.”
Tôi lĩnh xong năm nghìn tệ liền đi về số một Trường Giang. Tôi cảm thán nhân sinh thật vô thường. Ngay cả khi vô cùng rủi ro, khi cuộc sống không may mắn, tôi cũng chưa bao giờ có những cảm nhận như vậy, tôi thấy thế mới bình thường. Nhưng lần này khi cuối cùng được thái dương phản chiếu, gió xuân phơi phới, tôi lại có những lĩnh ngộ như thế. Lúc tôi đưa tiền cho đại ca Kiện, anh cũng cảm thán một hồi. Tôi còn phát hiện cho dù bạn là người thanh cao đến thế nào, khi nhận được một món tiền giời ơi đất hỡi đều vui hơn nhiều so với khi bạn nhận được tiền kiếm bằng sức lao động của mình.
Việc thuê nhà đã được đưa lên nhật trình. Trong quá trình xem nhà và thuê nhà liên miên, đại ca Kiện tất nhiên là kẻ thừa, vì thế tôi vốn định sắp xếp cho anh ở lại nhà nghỉ chờ tin vui. Tôi không rành về thành phố nhỏ này lắm nên buộc phải dẫn thêm cả Vương Siêu. Vương Siêu gần đây cũng rất thích ra ngoài, vì cuối cùng cũng đã hoàn thành việc học lái xe, lấy được bằng lái, tất cả các cơ hội lái xe lên đường có được đều không muốn bỏ phí. Mặt khác ai mới học lái xe cũng đều tỏ ra nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nếu được khen một câu đại loại: “Thật không thể nhận ra được cậu lại là lái mới học.” ắt sẽ có thêm động lực cỡ năm trăm cây số. Vì có chiếc xe du lịch Santana cũ của nhà Vương Siêu, đại ca Kiện cũng được đi cùng, còn chiếc ghế lăn của anh được để vào khoang chứa đồ phía sau.
Chúng tôi đến một nơi môi giới nhà ở, đón tiếp chúng tôi là một cô gái xinh đẹp vừa tốt nghiệp. Tất nhiên, xinh đẹp chỉ là tương đối. Ví như bạn thường thấy cô phục vụ này hay cô thợ dệt kia thật đẹp, mà chẳng mấy khi thấy những cô tiếp viên hàng không xinh xắn đẹp. Điều này cho thấy chỉ cần hạ thấp tiêu chuẩn, thế giới sẽ trở nên tốt đẹp đến nhường nào.
Cô gái xinh đẹp nói: “Các anh cần thuê nhà giá bao nhiêu tiền, ở chỗ nào, rộng chừng nào?”
Vương Siêu đáp: “Khoảng ba trăm, nội thất sửa đẹp, hai phòng ngủ một phòng khách.”
Cô gái nói rất dứt khoát: “Không có.”
Vương Siêu tiếp: “Thế thì bốn trăm.”
Cô gái lật xem một lượt cuốn sổ đăng ký rồi bảo: “Có một nhà.”
Vương Siêu gật: “Được, chúng tôi thuê căn nhà này.”
Từ đầu đến cuối, tôi và đại ca Kiện đều không kịp có ý kiến gì.
Đại ca Kiện bảo: “Vương Siêu, sao cậu quyết định việc nhanh gọn thế?”
Vương Siêu nói: “Ngân sách của các cậu chỉ có bốn trăm, nhà thuê được cũng chỉ có cái này, điều kiện thế là hợp lý rồi.”
Tôi và đại ca Kiện đành chấp nhận vậy.
Cô gái nhấc điện thoại thông báo cho chủ nhà. Chủ nhà tới trong chốc lát, điều này làm tôi và đại ca Kiện rất yên tâm về vị trí địa lý của căn nhà, hẳn là ở chỗ không xa. Chủ nhà thấy chúng tôi lái xe đến thì rất vui, bảo chỗ đó đúng là phải đi xe đến, thời gian trước chính vì ở xa quá không tiện nên mới chuyển đi, căn nhà đó để không với mụch đích cho thuê, không ngờ lại cho thuê được thật.
Xe đi khoảng hơn mười km đến vùng ven thành phố. Cũng may là ở đây còn tạm được coi là sạch, xung quanh cũng có cửa hàng, có điều có vẻ hơi ảm đạm, nhất là lúc mặt trời sắp xuống núi.
Chủ nhà bảo: “Đây là khu quy hoạch mới của chính quyền, sau này chắc chắn sẽ phát triển.”
Ngôi nhà đờ đẫn đứng giữa một đám công trình kiến trúc thấp lè tè, dáng vẻ vô cùng kỳ quặc. Đây là một tòa nhà dân dụng phổ thông, xem chừng cũng không phải là cũ lắm, nhưng xung quanh không có bất kỳ một khu dân cư nhỏ nào. Dường như tiền và lực của chủ đầu tư có hạn, chỉ có thể đầu tư xây một tòa như thế, lại còn xây ở một nơi mà sách về nhà ở cũng không thể miêu tả rõ được. Điều làm người ta ngạc nhiên hơn nữa là cửa vào khóa bằng mật mã, có điều lâu năm chưa sửa, chỉ cần đẩy nhẹ cửa đã mở. Chủ nhà dặn: “Tuyệt đối không được bấm bất cứ con số nào, như thế cửa sẽ bị khóa. Nếu bị khóa như vậy, phải kéo đẩy tới năm chục lần mới mở ra được.”
Chúng tôi đi theo chủ nhà lên lầu, nội thất trong nhà được trang trí khá cẩn thận, ở giữa phòng khách và phòng ngủ còn có một khuôn cửa sổ thông sáng đang mở. Cả căn nhà đều rất sáng, phóng mắt nhìn ra ngoài thấy lác đác mấy cái cây bé và một con sông nhỏ, gió thổi qua là nghe được âm thanh của thế giới tự nhiên.
Chủ nhà bảo: “Điều kiện chỗ này rất tốt, cậu có thể vòng ra phía sau ngắm xem.”
Vương Siêu lái xe vòng ra phía sau nhà, tôi nhìn thấy khu ban công rộng kéo từ phòng khách sang phòng ngủ thì rất thích, trong lòng nhẹ nhõm thư thái. Quan trọng nhất là tôi rất thích tiếng gió thổi qua cây cối, nó làm tôi cảm thấy bình yên, giống như được nằm ở một nơi nào đó trong mấy bức tranh lịch treo tường: Cưỡi ngựa chăn cừu, lưng dựa vào núi, bốn bên đều là rừng đại ngàn, vừa hay phía trước căn nhà lại có một cái hồ. Bản thân tôi không hề có suy nghĩ như thế, là cô người yêu đã bỏ đi không nói một lời của tôi có một hôm cầm một tờ lịch đến trước mặt tôi và nói những lời đó. Lúc ấy tôi bảo: “Em thật ngốc, căn nhà như thế, không có điện, không có nước máy, không có ga, đường dây điện thoại cũng chả có, tối đến em sẽ sợ chết khiếp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận