Thanh Phong Chẩm Minh Nguyệt

Tiếng bước chân đến gần, Dư Thanh Yểu lại dùng đầu móng bấm chặt vào lòng bàn tay thêm lần nữa, nàng dùng sức rất lớn, gần như sắp đâm thủng da tay của mình.

Đau đớn mới có thể giúp nàng giữ đủ tỉnh táo trong cơn phẫn nộ, để không đến mức lỗ mãng xoay người sang chất vấn Lý Duệ đang tới gần trước mặt bao nhiêu người, hỏi hắn ta tại sao lại đối xử tàn nhẫn với nàng như thế?

Nàng chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với hắn ta, cho dù chỉ muốn lừa gạt và lợi dụng thì hắn ta cũng không nên đối xử tuyệt tình với nàng như vậy!

Giọng nói bén nhọn của thái giám vừa vang lên, Lý Duệ đã bước đến bên cạnh Dư Thanh Yểu, đứng trước nàng một chút, nhanh nhẹn quỳ một gối xuống.

Một tiếng “Roạch”, tiếng áo giáp cứng rắn đập mạnh trên nền gạch ngọc viền vàng.

Lý Duệ ôm quyền hành lễ với Minh Thuần đế: “Phụ hoàng, nhi thần vừa thay quân về, đã đến muộn.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, Dư Thanh Yểu dùng sức mím chặt cánh môi, cả người đều khẽ run lên vì phải kìm nén phẫn nộ, điểm này rất nhanh đã bị người bên cạnh phát hiện.

Lý Duệ nghiêng nửa khuôn mặt qua, trong giọng nói cứng rắn xen lẫn nghi hoặc và giận dữ, hắn ta chất vấn: “Thanh Yểu, nàng vừa nói với phụ hoàng là muốn gả cho ai?”

Dư Thanh Yểu không nhìn thẳng vào mắt hắn ta, nàng chỉ sợ vừa quay đầu thì sẽ để lộ ra hận ý trần trụi trong mắt mình. Nàng khẽ ngước mắt nhìn về phía Minh Thuần đế, người duy nhất có thể giúp nàng thoát khỏi bể khổ, câu từ rõ ràng lặp lại lần nữa.

“Thần nữ nói, nguyện ý gả cho Tần Vương điện hạ.”

Minh Thuần đế cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ phát triển ngoài dự đoán, ánh mắt ông ấy trói chặt trên người Dư Thanh Yểu.

Hiện giờ Tần Vương đã không còn là hậu duệ hoàng tộc mà các quý nữ Kim Lăng chạy theo như vịt nữa, ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Dư Thanh Yểu sẽ chọn hắn trước mặt mọi người.


“Ngươi có biết hiện giờ Tần Vương đã không phải là Thái tử, hơn nữa còn đang bị giam cầm ở Lang viên, không có chiếu chỉ thì không được ra hay không?”

Hoàng đế đúng là vô tình, tuy rằng mỗi chữ ông ấy nói đều không sai.

Nhưng Dư Thanh Yểu nghe xong thì sầu khổ.

Thái tử Lý Sách từng mang phong thái trong trẻo khí chất hơn người, địa vị tôn quý, há lại là người mà một nữ nhi của nhà võ tướng Tứ phẩm như nàng có thể mơ ước chứ. Nhưng hôm nay “Hổ lạc đồng bằng”, đích nữ Dư gia có hôn ước với hắn đã không chút do dự dùng kế huỷ bỏ hôn ước, khiến cho Thái tử vừa gặp biến cố còn bị vũ nhục là “thân thể có bệnh kín”.

Thế nên không cần quay đầu lại, Dư Thanh Yểu cũng biết chắc chắn là hiện tại vị biểu tỷ kia đang hận không thể dùng ánh mắt chọc thủng vài lỗ trên người nàng.

Nhưng mà ngay cả Lý Duệ đang nổi giận bừng bừng bên cạnh mà Dư Thanh Yểu cũng còn không thèm để ý thì sao có thể sợ nàng ta.

Nàng buông lỏng lòng bàn tay ra, ngước nhìn Minh Thuần đế, cố gắng nói lưu loát từng chữ.

“Tần Vương từng có ân với thần nữ, nay nghe điện hạ sống ẩn trong cung, không người chăm sóc. Một vì tri ân báo đáp, hai nguyện phân ưu vì bệ hạ, thần nữ mong bệ hạ thành toàn.” Dứt lời nàng lại dập đầu lần nữa.

Tuy rằng Thái tử đã bị phế, nhưng hắn vẫn còn phong hào Tần Vương, sau này sẽ thuận lợi đến đất phong, vẫn chưa bị giam cầm cả đời, có thể thấy được Hoàng đế vẫn còn tình cảm phụ tử với hắn.

Cho nên hiện tại Lý Sách là lựa chọn tốt nhất đối với nàng, huống chi nàng cũng không còn ai có thể chọn.

“Dư Thanh Yểu!” Lý Duệ không dám làm càn trước mặt Minh Thuần đế, hắn ta chỉ có thể đè thấp giọng, nói bên tai Dư Thanh Yểu: “Nàng có biết mình đang nói gì không?”


Dư Thanh Yểu không thèm để ý đến hắn ta, hoàn toàn coi hắn ta như không khí.

Mặc cho bàn tay dưới tay áo của Lý Duệ đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng, lực độ kia như muốn bẻ gãy bàn tay nàng vậy.

Khuôn mặt trắng như tuyết của Dư Thanh Yểu lộ vẻ tái nhợt, nàng lại cắn răng, không nói nửa lời.

Đau đớn như vậy vẫn chưa bằng một phần nghìn một phần vạn mũi tên mà hắn ta sai người bắn về phía nàng.

Dư Thanh Yểu không muốn khuất phục, nàng chỉ muốn đi con đường khác, không làm quân cờ của Lý Duệ, cũng không bán mạng vì Lý Duệ nữa.

Minh Thuần đế không biết trận giao phong ngầm giữa hai người bọn họ, ông ấy ngồi trên long ỷ, đưa tay xoa đầu mày đau nhức.

Ông ấy lại liếc nhìn về phía Sở Vương Lý Duệ lần nữa, thấy ánh mắt hắn ta hung ác, giống như sói hoang bị cướp mất con mồi nhìn chằm chằm vào Dư Thanh Yểu không buông.

Nói thật ra thì, chuyện tứ hôn lần này vốn dĩ là do Lý Duệ cầu xin, nhưng ai ngờ đến khi diễn ra, người Dư Thanh Yểu muốn gả lại không phải hắn ta.

Nhưng lời thiên tử đã nói ra, khó mà rút lại.

Ông ấy đã bảo Dư Thanh Yểu tự mình mở miệng, cũng không thể lật lọng ngay lúc này được. Huống chi Dư Thanh Yểu nói cũng đúng, tuy rằng Thái tử đã bị phế, nhưng chung quy lại vẫn là con của ông ấy, không thể để hắn không có ai chăm sóc được.

Hôn sự với Dư gia vẫn chưa lui hoàn toàn, tuy rằng Dư Thanh Yểu này không phải người Dư gia Tân An, nhưng dù sao cũng mang họ Dư, xét từ góc độ thể diện hoàng gia thì chẳng phải là đang phân ưu giúp ông ấy sao?


Nghĩ đến đây, cuối cùng Minh Thuần đế cũng gật đầu.

“Trẫm đồng ý.”

*

Lang viên dạt dào sắc xuân.

Tuy bị sửa thành vườn thượng uyển, nhưng trước đây khi tiên hoàng tu sửa Lang viên, là tu sửa vì chính thê – Minh Hiền Hoàng hậu.

Tam hợp viện tuy nhỏ mà tuyệt đẹp, núi giả hồ sen, lầu các sảnh đường bên trong đều vô cùng hoàn mỹ, mặc dù không xa hoa bằng Đông Cung, nhưng vẫn tinh xảo hơn sân viện của gia đình bình thường khác.

Đây là một nhà giam tuyệt đẹp.

Phế Thái tử Lý Sách bị cấm quân trông giữ, giam cầm ở nơi này, bên cạnh chỉ có hai tên thái giám và hai bà tử làm việc nặng có thể sai sử.

Bởi vì ít người nên trông Lang viên càng lộ ra vẻ lạnh lẽo hiu quạnh, ngay cả mấy bông hoa nở vội ngày xuân trên đầu cành cũng không được chăm sóc mà ngả xuống ven đường, bị mấy tên thái giám mặc áo dài màu lam xám cổ tròn lơ đãng dùng đế giày dẫm nát.

Bọn họ thay Hoàng đế tới truyền chỉ, tuy là chuyện tốt, nhưng trên mặt mỗi người đều sợ hãi, trong lòng thấp thỏm không yên.

Đại khái là tất cả đều cảm thấy Thái tử đã bị phế, còn bị giam cầm, quá nửa sẽ phát tiết giận hờn buồn khổ lên người đám nô bộc vô tội là bọn họ.

Tiểu thái giám của Lang viên dẫn bọn họ đi khoảng nửa nén hương mới gặp được vị phế Thái tử đang ngồi dưới gốc cây bạch quả bên ngoài Thanh Lương điện.

Lý Sách là Tứ Hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra, từ trong tã lót đã được lập thành Hoàng Thái tử, long huyết phượng tủy*, quý không tả nổi.

*Long huyết phượng tủy: Ý chỉ người mang trong người dòng máu cao quý như Thái tử, Hoàng tử, Công chúa…


Nhưng vì bị Hoàng hậu liên lụy mà bị phế truất giam cầm, thực sự là khiến người ta thổn thức không thôi.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác cổ tròn tay rộng màu xanh, đầu không đội mão, trên búi tóc chỉ cắm một cây trâm ngọc màu xanh, bàn tay thon dài gầy guộc cầm một quyển sách cổ cũ kỹ, ngồi dựa vào ghế bành. Khuôn mặt như bạch ngọc kia không lộ ra chút tinh thần chán nản nào, lông mày dày rậm ẩn dưới tóc mai, lông mi rủ xuống che đôi mắt phượng, quai hàm sắc bén hơi nghiêm lại, cao quý phi phàm như đang ngồi trên Hoa Đường của Đông Cung.

Nghe đám thái giám truyền chỉ xong, đôi mắt đen dịu dàng của hắn mới rời khỏi quyển sách.

Thái giám truyền chỉ hồi hộp không thôi, nhưng cũng chỉ có thể nghênh đón cái nhìn từ phế Thái tử, chờ hắn đáp lại.

Ai ngờ hắn chỉ cười nhạt, cất giọng thờ ơ từ chối uyển chuyển: “Tiểu thư Dư gia quốc sắc thiên hương, nên duyên với ta thì quá đáng tiếc, mong phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cứ nói hôn ước kia đã không tính từ lâu, để Dư Thứ phụ chọn rể hiền khác cho Dư tiểu thư.”

Thật ra trước khi hắn bị giam cầm, vị tiểu thư Dư gia kia cũng đã từng tới nói với hắn muốn từ hôn, mà hắn cũng đã đồng ý.

Nếu hai người đều vô tình, vậy tất nhiên không nhất thiết phải thực hiện hôn ước này.

Dư Thứ phụ?

Một tên tiểu thái giám chưa có kinh nghiệm trong đám người, vẫn chưa biết trước mặt quý nhân thì phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nhớ tới Sở Vương suýt nữa đã đại náo Phụng Thiên điện, nếu như Thái tử từ chối hôn sự này thì chỉ sợ vị Dư tiểu thư kia sẽ lành ít dữ nhiều ở thành Kim Lăng này, hắn ta tiếc hận cảm thán: “… Chỉ sợ ngoài tầm với của Dư Tướng quân vẫn đang ở biên cảnh.”

Lúc này Lý Sách mới nhận ra có ra điểm không thích hợp, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Người các ngươi vừa nói đến, không phải Dư tiểu thư của đại phòng Dư gia sao?”

Lúc này đại thái giám tới truyền chỉ mới hiểu ra, sợ là vừa rồi phế Thái tử mới nghe câu đầu đã không còn hứng thú nghe tiếp, thế nên hắn ta vội vàng thuật lại lần nữa: “Hồi bẩm điện hạ, là nữ nhi của Minh Uy Tướng quân, Dư Thanh Yểu, chính nàng tự mình xin thánh thượng hạ chỉ tứ hôn ạ.”

Lý Sách dùng ngón cái chậm rãi vuốt ve khớp xương ngón trỏ, trên đó có miệng vết thương nhỏ đã khép lại.

“Là nàng à…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận