Thanh Phong Hận

Bàn tay Nghiêm Thự đặt trên vai ta đột ngột siết chặt, một cảm giác đau đớn đột nhiên truyền đến, một thứ dịch thể ấm áp theo làn da chảy xuống. Ta nhìn lên vai đã thấy hai tay Nghiêm Thự dính đầy máu, ta ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn.

Nghiêm Thự buông lỏng ta ra, dường như rơi vào trầm tư. Ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn xoáy vào ta như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng hồi lâu vẫn không hề vọng động.

”Ngươi để ta đi đi, cũng chính là tự giải phóng cho chính bản thân mình.”

Ta cười nói, nhưng trong lòng vẫn không ngừng rỉ máu.

Nghiêm Thự nổi giận nói: ”Đi? Là ngươi muốn ở bên hắn, chẳng lẽ ngươi không biết Bồ Tĩnh là…”

Ta cắt lời hắn nói: ”Bồ Tĩnh hại ca ca phải tự sát. Ta biết, thế nhưng hắn đã một lần chết đi sống lại, ta không có tư cách trách cứ hắn. Hắn không nợ ta bất cứ thứ gì.”

”Ngươi lẽ nào có thể bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ, có thể tha thứ hết tất cả?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn nói: ”Sai rồi, ta không thể tha thứ cho ngươi, ta cả đời cũng không tha thứ cho ngươi.”

Những lời này ta nói ra để chọc giận hắn, Nghiêm Thự sắc mặt trầm xuống phất tay áo bỏ đi, trước khi đi hắn còn phân phó bọn hạ nhân bên ngoài không được để ta rời khỏi căn phòng này nửa bước.

Ta cả đời cũng không tha thứ cho ngươi…

Nghiêm Thự, người ta yêu thương nhất chính là ngươi, chỉ có một mình ngươi, ta cả đời cũng không tha thứ cho ngươi, cũng chỉ bởi vì ta quá yêu ngươi, chẳng phải người ta vẫn nói ái tình rất ích kỷ sao ?

Ái là gì?

Là một thứ độc dược được bọc bên ngoài bởi một lớp vỏ ngọt ngào như kẹo. Ta đã hưởng thụ quá ít sự ngọt ngào bên ngoài nhưng lại phải gánh chịu kịch độc cả đời.


Ta không hối hận vì đã yêu ngươi, cho dù ngươi đối với ta chỉ là hận ý, muốn vùi ta xuống vực sâu của nỗi thống khổ, bởi vì ta yêu ngươi…

Ta yêu ngươi, nhưng lại không đủ sức lực để theo đuổi mối tình này nữa.

Ta không sợ chết, nhưng không muốn tình cảm trong lòng ta dành cho ngươi chỉ còn nỗi sợ hãi.

”Ta phải rời khỏi nơi này.” – Mỗi ngày tỉnh lại ta đều nhìn Nghiêm Thự nói duy nhất một câu.

”Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, Thanh Phong, ngươi lẽ nào không thể tin tưởng ta sao?” – Nghiêm Thự nhẹ nhàng vuốt tóc ta nói.

Ta trào phúng cười cười nói: ”Ngươi không có tư cách yêu cầu ta chuyện đó, trên đời này ngươi là người ta không nên tin tưởng nhất.”

Trầm Thanh Phong ta cái gì cũng không còn, ngay cả sinh mạng này cũng từng ngày từng ngày trôi đi, thân thể này cố gắng kéo dài một chút hơi tàn vốn là để hoàn thành một tội nghiệt. Ta muốn hắn phải giống như ta.

”Ngươi đúng là vẫn còn hận ta.” – Hắn nói.

”Ta  nói rồi, ta không hận ngươi, chỉ là không thể tha thứ cho ngươi… đến chết cũng không thể tha thứ cho ngươi.”

”Vậy có gì khác biệt nhau?” – Ngiêm Thự đau khổ mỉm cười, từ phía sau ôm lấy ta, ta nhắm mắt lại không trả lời.

Đến chết cũng không tha thứ… Những lời này với oán hận một người có gì khác nhau.

Ta không biết.


Nhưng nếu hắn thật sự yêu ta thì những lời này có thể tổn thương hắn, bởi chính chúng cũng đang khiến ta đau lòng. Cho dù ta không tin vào tình cảm hắn dành cho ta, nhưng ta vẫn không hận hắn.

Nghiêm Thự, ta yêu ngươi đến mức này, hy vọng rằng ngươi có thể hiểu. Phải chi ngươi biết trong lòng ta tuyệt vọng như thế nào… Phải chi ngươi biết. Nhưng ta lại không có khả năng làm cho ngươi hiểu điều đó, cho dù vì như vậy mà ta sống không bằng chết, ta cũng không thể.

”Chúng ta một lần nữa bắt đầu được không?” – Từ phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp của hắn.

Ta lắc đầu nói: ”Nghiêm Thự, ta với nguơi đã đi đến cuối cùng rồi, kết cục hôm nay là do trước đây ngươi khéo tay vẽ nên, không lẽ bây giờ ngươi lại muốn đổi ý?”

Nghiêm Thự xoay người ta lại đối diện với mặt hắn, ta bị thần tình đau khổ cùng kinh hoàng trên mặt hắn dọa đến quên cả giãy giụa.

”Phải, ta đổi ý rồi. Ta hối hận vì trước đây đã tổn thương ngươi, Thanh Phong, ngươi không lẽ… không thể cho ta một cơ hội nữa sao?”

Ta quay đầu đi chỗ khác lạnh lùng nói: ”Ta đã từng tha thứ cho ngươi, tuy ngươi đã tổn thương ta, khiến ta vô cùng thống khổ, nhưng ta vẫn một mực yêu ngươi, ngươi vẫn còn nhớ chứ…. Ngươi vẫn chẳng thèm quan tâm đến điều đó, chỉ coi nó như một miếng giẻ rách bên đường. Ngươi đang tâm chà đạp lên nó. Vậy mà hôm nay ngươi còn nói… còn nói là ngươi đã hối hận, nói muốn ta cho ngươi… thêm một cơ hội sao?”

Nghiêm Thự trầm mặc nhìn ta, trong con ngươi lãnh khốc vô tình trước kia, nay hiện lên một tia áy náy.

”Nhưng mọi việc không phải đơn giản là chỉ do mình ngươi. Ta hối hận rồi, ta hối hận tại sao lại biết ngươi, hối hận tại sao lại yêu ngươi, vì một kẻ lãnh huyết vô tình như ngươi mà rơi lệ, tại sao ta lại vì ngươi mà dằn vặt, ta thấy ta thống khổ lại làm cho kẻ khác vui mừng, ta hối hận rồi, ta căn bản không nên yêu ngươi.”

Nói đến cuối cùng, ta phẫn nộ hét to, trong ngực không tránh khỏi một trận cuồn cuộn, nhịn không được phun ra một ngụm tiên huyết.

Nghiêm Thự vội vàng đưa tay đỡ lấy ta, ta liên tục khua tay cố gắng ly khai khỏi vòng tay hắn.


”Không cần ngươi lo.”

Ta miễn cưỡng ngồi dậy, xốc chăn xuống giường, kiên quyết nói: ”Ta phải rời khỏi đây.”

”Ta không cho ngươi rời đi, Thanh Phong, ngươi tha thứ cho ta mà ở lại nơi này đi, còn không ngươi muốn rời đi thì phải bước qua xác ta.” – Ngiêm Thự đặt vào tay ta một thanh đoản đao rồi đưa đến trước ngực hắn.

”Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta nhất định phải rời khỏi nơi này.” – Ta vặn tay thoát khỏi tay hắn, nắm chặt thanh đoản đao hướng đến mặt mình không lưu tình mà đâm tới, một cảm giác đau đớn từ trán đến má nhanh chóng lan tỏa đốt cháy hết cả khuôn mặt, máu rất nhanh chảy ra viền mắt, khiến cảnh vật trước mắt đều nhuốm một màu đỏ. Ta nhìn sắc mặt trắng bệch của Nghiêm Thự cũng hóa thành hồng. Ta nhanh chóng nhìn ra trên mặt hắn một giọt nước mắt, một giọt lệ hiếm hoi… Ta nhàn nhạt mỉm cười.

Ta tự tay hủy đi dung mạo của chính mình, Nghiêm Thự vẫn ở lại bên ta, mấy ngày không chịu rời đi. Lúc nửa đêm khi ta đang giả bộ ngủ, Nghiêm Thự lại ngồi bên ta, đưa tay sờ lên vết sẹo xấu xí trên mặt, một lời xin lỗi nghẹn ngào bật ra khỏi miệng hắn, từng giọt, từng giọt dịch thể ấm áp rơi trên khuôn mặt ta. Lúc đầu chính hắn là kẻ lãnh khốc vô tình, đến nay cư nhiên lại vì ta mà nửa đêm rơi lệ.

Trong ngực ta trào lên một cảm giác đau lòng, nhưung lại xen lẫn một chút vui vẻ, rốt cuộc ta cũng không biết đó là cảm giác gì.

Đao này ta không vì Bồ Tĩnh, cũng không vì Nghiêm Thự, ta vì Trầm Thanh Phong ta mà hạ.

Nguyên nhân ta cùng Nghiêm Thự một đoạn dây dưa là do khuôn mặt giống y chang ca ca này. Lúc đầu, hắn yêu ta cũng là do khuôn mặt này, biết đâu bây giờ những lời yêu thương mà hắn nói với ta hôm nay cũng xuất phát từ cùng một lý do. Ta đã không còn sức lực để tìm kiếm trong mắt hắn là hình bóng của ai, là vì ai…

Sở dĩ ta hủy hoại khuôn mặt của mình là vì ta muốn hắn biết, ta sẽ không để hắn tái nhìn ta là Trầm Thanh Ngọc, hiện tại kẻ mang khuôn mặt xấu xí này mới là ta, Trầm Thanh Phong.

Cứ tưởng rằng, hắn sẽ như trước đây đem ta vứt đi, không ngờ rằng hắn lại vì ta mà rơi lệ. Một giọt nước mắt của Nghiêm Thự là vì Trầm Thanh Phong ta.

Ta cảm thấy vô cùng hài lòng, không oán, cũng không hối, cuộc đời này chỉ cần như vậy là hạnh phúc rồi, cho dù chỉ có mấy ngày, ta vẫn sẽ cất giữ cẩn thận đoạn hồi ức này.

Trước khi rời khỏi vương phủ, Nghiêm Thự dẫn ta vào thư phòng, nơi này trước đây bị ta phóng hỏa thiêu đến một mảnh ngói cùng không thể nhận ra được, vậy mà bây giờ được tu sửa lại mới tinh. Đẩy cửa ra, ta bỗng dừng lại cước bộ, Nghiêm Thự quay đầu hỏi ta có sợ không, ta chỉ mỉm cuời lắc đầu. Những chuyện đáng sợ nhất ta đã từng trải qua, đã khắc cốt ghi tâm, nay còn cái gì có thể làm cho ta sợ hãi được nữa.

Trong phòng đồ đạc bài trí vẫn như cũ, trên tường vẫn treo đầy những bức tranh, chỉ có điều người trong tranh đã thay đổi. Ta nhận ra một vài bức, người trong tranh của Nghiêm Thự là ta.

Nguời đánh đàn tại tửu lâu hôm đó là ta, người đang ngủ nằm dài trên bàn cũng là ta, quần áo tả tơi ngã ngồi trước cửa vương phủ cũng là ta, kẻ ngồi yên lặng bên hồ mất hết can đảm cũng chính là ta.


Nghiêm Thự nói ngày ta phóng hỏa đốt căn phòng nay cũng là ngày ta đốt đi nỗi nhớ của hắn đối với Trầm Thanh Ngọc. Vì vậy, trong tất cả các bức tranh của hắn chỉ có ta, trong đầu óc của hắn cũng luôn tràn ngập hình bóng của ta. Chỉ là những điều đó… đã không còn quan trọng nữa. Nghiêm Thự cười, đem một vài bức tranh xé thành từng mảnh nhỏ, ngay cả những quấn quít si mê cũng không cần phải cởi bỏ, cứ để nó tan thành nhiều mảnh nhỏ như vậy đi.

Nghiêm Thự đưa cho ta một chén rượu, hắn cũng một chén, giống như giữa ta và hắn đang cùng tham dự một bữa tiệc tiễn đưa. Hắn hỏi ta: ”Thanh Phong, Bồ Tĩnh vì ngươi mà tính mạng cũng không cần liền có được ngươi, nếu là ta, ngươi cũng sẽ đối với ta như vậy chứ?”

Ta vẫn như trước lắc đầu không nói.

Hắn ngẩng đầu uống cạn chén rượu, nhàn nhạt nói: “Thanh Phong, ngươi cho rằng sự hy sinh của ta ít hơn so với hắn… Ngươi có biết sao ta làm cho ngươi ra nông nỗi này không… Tất cả lỗi lầm đều do ta sao… Mà thôi, coi như ta làm sai đi, đây cũng là sai lầm cuối cùng của ta.”

Ta nhấp chén rượu, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nói với hắn. Những gì ta nợ hắn, đời này không thể trả hết, xin hẹn kiếp sau.

Kiếp sau, ta sẽ tìm ngươi để đòi nợ, ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước đi. Đây là lời hắn nói trước khi ta rời khỏi Vương phủ.

Ra khỏi Vương phủ, Bồ Tĩnh đang đứng chờ ở ngoài vội vàng xông đến ôm chặt lấy ta. Hắn vẻ mặt phờ phạc, trong mắt đầy tơ máu, xem ra tiều tụy không ít. Tựa đầu trên vai hắn, ta khẽ cười nói: ”Ta bây giờ đã thành một kẻ xấu xí, ngươi có cần ta hay không?”

Hắn nghẹn ngào nói: ”Ta cần ngươi, cho dù ngươi trở thành thế nào, ta cũng nhất định không buông tay, chỉ cần ngươi cần ta, chỉ cần người ngươi muốn là ta.”

Ta liên tiếp gật đầu, ta nghĩ ta nợ hắn quá nhiều.

Đột nhiên trong bụng quặn đau không ngừng, muốn mở miệng nhưng lại không ngừng trào ra máu tươi.

”Ngươi cho rằng sự hy sinh của ta ít hơn so với hắn…. Cuối cùng vẫn là ta sai… Kiếp sau sẽ không xa cách…”  Bây giờ ta mới hiểu những lời nói của Nghiêm Thự, hóa ra là có ý chỉ việc này. Nếu nói ta không hề phát hiện trong ly rượu có độc là nói dối, ta không thể một lần nữa tự lừa dối chính mình.

Ta yên lặng tựa vào lòng Bồ Tĩnh, một tia gió mát thổi qua bên tai, ta nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ta không hối cũng không hận.

Tình cảm đối với ngươi, hẹn kiếp sau xin báo đáp.

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận