Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Không lâu sau giờ ngọ, thuyền của chúng ta gặp được một chiếc thuyền
đánh cá nhỏ. Người ngư dân kia nói vài câu tiếng Hán rồi ra hiệu bằng
tay cho chúng ta biết, nếu đi xa về phía Bắc sẽ có thành trấn. Chúng ta
đi theo lời chỉ dẫn, hơn một canh giờ sau, quả thật thấy bờ hồ uốn quanh tường thành cùng lầu gác.

Thành trấn bên bờ hồ này được gọi là Bối Gia, ban đầu khi Bắc Lương
còn phân thành hai quốc gia thì nơi này chiếm tầm quan trọng trong chiến lược quân sự. Bây giờ phương Bắc thống nhất, quân binh sơ tán, nơi này
trở thành khu buôn bán thương mại.

Bởi vì không rõ tình hình, ta cùng Phong Tranh thương lượng một lúc,
sau đó quyết định, trước vào thành quan sát rồi sẽ đi tìm quan phủ.
Chúng ta trà trộn vào một đám thương nhân buôn bán da để vào thành, cẩn
thận đánh giá xung quanh.

“Ngươi xem” Ta kéo nhẹ Phong Tranh một cái. Cáo thị dưới tường thành có dán thông báo tìm ta.

Cáo thị chắc mới được đưa ra vài ngày, hồng ấn vẫn còn tươi mới. Bên
cạnh còn dán cái gì mà thông báo truy tìm tội phạm giết người vượt ngục, gương mặt đẹp đẽ của ta cùng gương mặt râu ria của Hồ đại thúc được đặt cạnh nhau.

Phong Tranh nói: “Xem ra Mạc Tang nói rất đúng. Nơi này không thuộc
phạm vi thế lực của bọn họ. Lần này chúng ta có thể đi tìm quan phủ.”

Ta hỏi: “Một hồi đi tìm quan phủ, trên người ngươi có gì làm bằng chứng không?”

Phong Tranh cười khổ: “Có tấm lệnh bài nhưng đã rơi mất trong lúc chạy trốn.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Chỉ có thể thuyết phục quan phủ phái người ra khỏi thành, liên lạc với bọn người Mông Húc.”

“Bọn họ không có tiếp tục lên đường?”

“Công chúa và Mông Húc cũng kiên trì tìm lại ngươi bằng được.”

Ta nghe mà trong lòng hết sức cảm kích. Đặc biệt là với Gia Nguyệt, nàng vốn ghét ta như vậy.


Đi tới cửa quan phủ, ta đang định đánh trống, Phong Tranh liền kéo ta lại. Hắn lôi ta nhưng không nói lời nào, mặt nhăn nhăn nhó nhó, làm ta
nghĩ mãi không ra là có chuyện gì.

Ta hỏi: “Thương thế của ngươi phát tác sao?”

Phong Tranh lắc đầu.

Ta lại hỏi: “Muốn đi đại tiện? Trong nha môn cũng có nhà xí.”

Mặt Phong Tranh tối lại, lắc đầu.

“Tìm ta mượn tiền? Không có!!!”

“Không phải vậy.”

“Vậy thì cái gì?” Bực cả mình, cái tên này có chỗ nào không khỏe sao, “Đừng nói ngươi cũng muốn cầu hôn ta nha?”

Sắc mặt Phong Tranh xanh lét, đánh mất bộ dạng khinh khỉnh thường
ngày, tức giận nói: “Ta đang nghĩ, lát nữa ngươi đừng nhận mình là Thụy
Vân quận chúa, chỉ cần nói ngươi là một cung nữ bình thường là được.”

“Tại sao?”

Phong Tranh chần chừ nói: “Nếu để cho người ta biết quận chúa bị bắt cóc…Vậy danh tiết của ngươi …”

Ta đoán được thế nào cũng là vì nguyên nhân này!

Ta hừ một tiếng: “Ngươi lo lắng cái gì? Không phải Mạc Tang đã thề sẽ lấy ta sao?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Phong Tranh liền khó coi như bị đế giày đập vào
mặt, bộ dạng như muốn nhào đến bóp chết ta – nữ tử bất hiếu không biết
thế nào là tang quyền nhục quốc. *nỗi nhục mất nước, mất chủ quyền*

Ta giật mình, vội vã nói: “Lão huynh, ta nói giỡn đó, không được sao?”

Đúng là không có tính hài hước, thật không biết, ngoại trừ việc hắn anh tuấn ra thì Vãn Tình còn vừa ý điểm nào của hắn nữa đây?


Phong Tranh lạnh lùng hừ một tiếng, không quan tâm tới ta, xoay người đi gõ cửa. Ta khó chịu đi phía sau hắn, nếu không phải vì hắn bảo vệ ta nên mới bị thương, ta đã sớm thừa dịp hắn sốt cao mà đem hắn một cước
đạp xuống hồ làm mồi cho cá.

Quan địa phương của Bối Gia thành là một hắc nam nhân mập mạp, tên
gọi là Qua Nhĩ Đoá gì đó, quá dài ta không nhớ. Phong Tranh không có
lệnh bài nhưng vì lớn lên khôi ngô, nói năng bài bản, Qua Nhĩ Đoá đại
nhân đối với chúng ta hết sức thận trọng. Hắn vừa an bài cho chúng ta,
vừa gọi sai dịch thúc ngựa đi chứng thực.

Ta nghe theo lời đề nghị của Phong Tranh, tự xưng mình là nữ quan bậc cao bên cạnh công chúa, trước cùng đại đội tách ra. Qua Nhĩ Đoá đại
nhân thấy Phong Tranh luôn miệng hò hét với ta nên cũng không hề hoài
nghi thân phận của ta.

Qua phu nhân là một phụ nữ trung niên cao lớn, xuyên kim đái ngân*mặc vàng đội bạc*, giọng nói rất lớn. Bà quan sát Phong Tranh từ trên xuống dưới, trên mặt cười tươi như hoa, lập tức đổi giọng gọi người đưa y
phục và thức ăn tới phục vụ, quả thật so với mấy câu chào khách của mama ở Câu Lan còn niềm nở hơn. *Câu Lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống Nguyên ở Trung Quốc*

Qua phu nhân từ đầu tới cuối không hề để ta trong mắt, chỉ gọi hai
nha hoàn mang ta đi tắm rửa thay y phục, sau đó đem ta an bài tại một
gian phòng nhỏ.

Ta nhớ đến vết thương trên người Phong Tranh liền hỏi tiểu nha hoàn: “Vị đại nhân vừa rồi đang nghỉ tại phòng nào?”

Tiểu cô nương đáp: “Phu nhân và tiểu thư đang chăm sóc ngài.”

Ta nghĩ thầm xem ra tên tiểu tử kia được đãi ngộ thật không tệ, liền ra khỏi cửa tìm Phong Tranh.

Phong Tranh nghỉ ngơi ở đình viện cách vách. Ta mới bước vào cửa
viện, liền nghe thấy bên trong có tiếng ồn ào la lối, còn có nữ nhân hét lên: “Đưa cho ta! Ngươi đưa ngay cho ta!”

Ta buồn bực, chẳng lẽ Phong Tranh cướp giật đồ của người khác? Ta bước nhanh đi tới, đẩy cửa ra.

Chỉ thấy trong phòng một mảnh hỗn độn, y phục vương vãi khắp nơi,
giống như vừa gặp phải bọn cướp cạn. Chiếc áo Phong Tranh đang mặc mở

rộng, lộ ra lồng ngực trắng rắn chắc. Trước người hắn còn có một cô
nương trẻ tuổi, một thân lăng la châu thuý, giống như con nhện treo trên người hắn, xé rách y phục của hắn.

(*lăng la châu thúy: châu ngọc lụa là)

Hai người này vốn đang lôi lôi kéo kéo, ta đột nhiên xông vào, bọn họ sợ tới mức như trúng phải thần chú định thân.

Cảnh này cũng quá đẹp đi, ta hiểu ra vấn đề liền vội vàng rụt cổ lui ra ngoài.

Nhưng khi vừa lui ra khỏi phòng, ta lại cảm thấy có chỗ không đúng.

Vả lại, dù bất kể là người nào chủ động, nhưng theo ta thấy, chuyện
Phong Tranh khó giữ được trong sạch là sự thật. Nếu tương lai hắn trở về Nam Lương mà mang theo cả vợ về, muội muội Vãn Tình của ta chắc sẽ mù
quáng khóc lóc đây. Mà Vãn Tình thương tâm, cha sẽ trách tội lên đầu ta, trách ta không biết tuỳ cơ hành sự, không biết ngăn cản, ngay cả muội
phu cũng không trông chừng cho tốt.

Cho nên chỉ cần ta còn ở bên cạnh Phong Tranh, sự trong sạch của hắn
cũng chính là trách nhiệm của ta, vậy ta không thể để mặc cho hắn và
tiểu yêu tinh kia ở cùng một phòng với nhau.

Một khi đã nghĩ thông suốt, ta lập tức hành động, một cước đạp cửa phòng.

Cả hai người trong phòng đều giật mình, lại đứng hình một lần nữa. Ta thấy cô nương kia vẫn như trước, quấn lấy Phong Tranh như bạch tuộc,
toàn bộ lồng ngực của Phong Tranh đều hiện ra, cảnh xuân lồ lộ, hai tay
hắn bất lực túm lấy vạt áo.

Ta thình thịch đi tới, dùng khuỷu tay đẩy ngã cô nương kia ra, sau đó nắm lấy vạt áo của Phong Tranh, thành thục bọc hắn trở lại.

Mặt mũi Phong Tranh đỏ bừng, luôn miệng nói: “Ta tự mình làm! Ta tự mình làm!”

Ta ghé lại gần hắn, nói: “Thế nào? Ta sẽ không ăn ngươi!”

Phong Tranh quay đi, nhăn nhó đáp: “Cái đó… nam nữ thụ thụ bất thân…”

Ta vốn muốn nói, đêm qua ta lau người cho ngươi, có chỗ nào mà ta
chưa thấy qua. Nhưng thấy vẻ mặt kiên trung của hắn, sợ nói ra hắn sẽ
thực sự bắt ta phải đâm đầu vào tường tự vẫn, không thể nói nên đành
thôi.

Cô nương bị ta đẩy ngã cũng đã bò dậy, sau đó thì trừng mắt nhìn ta,
tay chống ngang hông, miệng giận dữ nói: “Ngươi là ai? Lại dám vô lễ với ta!”


Ta ra dáng gà mẹ đem Phong Tranh bảo hộ phía sau, cười khì khì đáp:
“Ai da, cô nương, ngươi đừng có hiểu lầm. Ta đang cứu tính mạng ngươi
đấy!”

Cô nương kia kinh ngạc: “Cứu mạng ta?”

“Đúng vậy” Ta gật đầu một cái “Nam nhân này trước bị thương, trúng độc. Mà độc này lại vô cùng lợi hại.”

Cô gái này vừa nghe có độc, sắc mặt liền đại biến, lắp bắp nói: “Ngươi…Ngươi không lừa ta chứ?”

Ta đương nhiên là lừa ngươi. Ta kéo Phong Tranh qua, chỉ vào mấy chỗ
vết thương sẫm máu sau lưng hắn cho nàng nhìn, nói: “Thế nào? Hay ngươi
tự mình xem qua một chút đi.”

Lưng Phong Tranh bôi đầy thuốc, thuốc mỡ vốn có màu xanh lá cây, cho
nên trông vết thương rất quỷ dị doạ người. Cô gái trước đây chưa từng
thấy qua, mặt mày liền trở nên biến sắc.

Ta còn tuỳ tiện bịa đặt: “Quan trọng là độc này rất nguy hiểm, khi nó phát tác, da sẽ thối rữa, tóc sẽ rụng, vết lở loét trên mặt sẽ càng
ngày càng rộng.”

Ta còn làm vài động tác minh hoạ, nữ hài tử kia bị doạ đến nỗi thét lên chói tai.

“Kia… kia kia.., ta mới vừa đụng vào hắn, ta trúng độc sao?”

Ta hỏi: “Ngươi có chạm qua máu của hắn không?”

Cô gái lắc đầu.

“Vậy thì sẽ không sao.” Ta an ủi nàng: “Không có chuyện gì, không có
chuyện gì! Ngươi mau về rửa tay đi. Ta biết y thuật, nơi này cứ để ta
lo.”

Tiểu cô nương như được ban ơn, lập tức chạy đi, còn làm đổ chậu nước trong tay một nha hoàn.

Ta nhìn theo bóng lưng của nàng, phất tay một cái.

————

P/s: Thành viên mới trong nhà này các nàng. Từ giờ Ann sẽ edit tiếp
bộ Thanh Phong ôm lấy Hải Đường. Mọi người nhớ ủng hộ em ấy nha. ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận