Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Cái…cái người này sao lại ở Bắc Lương? Không phải hắn đang ở trong núi giúp sư phụ luyện đan hay sao?

Sao hắn lại chạy đến đây? Lại còn nghênh ngang đứng lẫn trong đám quan viên nữa chứ.

Trương đại nhân thấy sắc mặt ta có vẻ khác thường, cũng đưa mắt nhìn
người nọ, lên tiếng hỏi: “Quận chúa và Hạ công tử là người quen cũ sao?”

Ta ngơ ngác một lúc, nhất thời không biết nên nói gì, “Đây…đây là…”

“Tiểu dân là sư huynh của quận chúa.” Ngược lại, Hạ Đình Thu lại
khẳng khái lên tiếng, “Tiểu dân và quận chúa cùng bái Vân Hư đạo trưởng
làm sư phụ, đã là đệ tử của tục gia được vài năm.”

“Ha ha, là sư huynh của ta!” Ta vội cười.

Trương đại nhân có hơi kinh ngạc, một lần nữa nhìn hắn đánh giá,
“Không ngờ Nhị công tử của Hạ gia ở Nam Hải còn là đệ tử Huyền Môn. Quận chúa cũng làm hạ quan kinh ngạc.”

Ta trông ông ta không có một chút dấu hiệu kinh ngạc nào như trong
lời nói, chỉ cười đáp: “Học nghệ không tinh, không đáng để nhắc đến. Có
thể nhìn thấy Nhị sư huynh ở đây, ta thật vui mừng.”

Hạ Đình Thu cũng cười, “Gặp được Tiểu sư muội, trong lòng ta cũng vui mừng.”


Ta gượng gạo mĩm cười ngây ngô, ánh mắt thì phóng dao găm về phía
hắn. Hạ Đình Thu vững vàng đón lấy, mắt cười không chút đứng đắn, hoa
đào bay đầy phòng.

Gia Nguyệt mệt mỏi, cũng không giữ mấy vị quan viên ở lại ăn cơm. Ta thay nàng tiễn các vị ấy xuất môn.

Mấy vị quan viên này đều không đứng cùng thuyền với cha ta, dù rằng
vẻ ngoài khách khí với ta, nhưng chưa chắc là tôn trọng. Ta nhẫn nại
cười nói đúng mực với bọn họ. Đợi khi mấy vị lão nhân kia đi xa, ta liền kéo Hạ Đình Thu đến hoa viên bên cạnh.

“Ôi!” Hạ Đình Thu bị ta kéo một đường chạy thẳng, “Ta biết muội rất
kích động khi nhìn thấy ta, nhưng cũng không cần phải bạo lực như vậy
nha…”

Ta kéo hắn nhét vào một bụi cây kín đáo bên trong hoa viên. Trông hắn có chút chật vật, nhưng nhanh chóng xoay người ổn định lại bước chân.
Sau đó đứng thẳng người lên, sửa lại một chút y phục bị ta làm nhăn.

“Im miệng.” Ta trừng mắt nhìn hắn, “Tại sao ngươi lại chạy đến đây?”

Hạ Đình Thu vươn tay gõ lên trán ta, “Dám ăn nói như vậy với sư huynh của muội sao? Bất hiếu!”

Ta sờ sờ lên trán, bĩu môi nói: “Huynh không thấy là ta đã gặp đủ
loại rắc rối rồi sao, còn chạy đến đây làm phiền nữa. Sư phụ có biết
huynh đến tìm ta không?”

Hạ Đình Thu cúi đầu nhìn ta dịu dàng, nhìn thấy gương mặt tuấn tú
ngày càng đến gần, ta không kịp lui bước đã bị bóng người của hắn bao
phủ.

Hắn vươn tay đến nhéo hai bên da mặt của ta, lại còn ra sức vần vò.

“Muội không nói còn tốt, vừa nói liền làm ta tức giận. Cũng bởi vì
con nhóc không có tiền đồ như muội, lại còn mất tích ở thảo nguyên, làm
hại ta bị sư phụ quở trách một hồi, mắng ta tại sao ngay từ đầu không đi theo muội. Muội nói đi, trước khi đến đây muội đã vỗ ngực nói cái gì
hả? Nói xem nào, tiểu Vũ nhi…”

Gò má của ta bị hắn hành hạ đến đau, giơ chân đá hắn, lúc này mới chịu buông lỏng tay.

Ta ôm mặt, giận dữ nói: “Huynh tưởng ta muốn bị bắt đi sao? Cũng
không phải được mời đi làm khách. Trong lúc tìm cách trốn thoát thì
thiếu chút nữa đã mất mạng. Huynh chỉ biết bắt nạt ta, từ nhỏ đến lớn

đều như vậy. Khi nào trở về ta sẽ tìm sư phụ mách cho xem.”

“Đi đi!” Hạ Đình Thu thờ ơ đưa tay bẻ một cành hoa, cảnh tượng trông vô cùng phong nhã.

Ta hỏi: “Chẳng lẽ là sư phụ phái huynh tới.”

“Ừ!” Hạ Đình Thu gật đầu, “Sư phụ lo lắng cho muội, vừa may nhà ta có chuyện làm ăn ở Bắc Lương, nên bảo ta đến đây.”

“Nhà huynh còn buôn bán đến tận phương Bắc sao?

Hạ Đình Thu thản nhiên nói: “Hai năm qua Bắc triều bắt đầu mở giao
thương ở Nam Châu, thương nhân ồ ạt tiến vào. Nhà ta cũng không ngoại
lệ, một bên đưa hàng hóa vào, một bên thì thu mua ngọc và nhung hươu. Ta cũng phải đến thị sát cửa hàng, nên tiện đường đi một chuyến.”

“Khó trách Trương đại nhân lại nể nang với huynh như vậy, còn mang huynh đến yết kiến công chúa.”

“Đó là vì ta ra tay hào phóng biếu một ngàn lượng bạc cho sứ quán.” Trông giọng điệu xem ra là rất đau lòng.

Ta cười, “Còn nói cha ta tham lam, ta thấy so với bọn họ cha ta còn
thanh liêm hơn. Trên cả đoạn đường đến Bắc Lương lần này, có vô số quan
chức, thương nhân muốn tặng ta châu báo, ta nhìn muốn đỏ mắt nhưng lại
không dám nhận. Bây giờ nhớ lại thật hối hận mà.”

“Những người tặng muội châu báo, có phải là những kẻ tài giỏi mà
không được trọng dụng không?” Hạ Đình Thu mĩm cười xấu xa, “Lúc nhỏ,
muội còn lấy đan dược sư phụ luyện thành để chơi đánh bi. Tặng muội ngân phiếu, sợ là lại dùng để lót chân, tặng muội châu báo, không chừng là
dùng để lấp ao.”

“Bảo rằng Ngụy gia chúng ta phú quý vô kể. Thử nhìn xem nhà của hoàng đế đi, chưa đủ xa xỉ sao.”


“Với những kẻ giàu sang thì xem chúng là châu báo, cố tình ném vào hồ tỏ vẻ có tiền. Muội xem châu ngọc như cỏ rác, ném xuống hồ cũng chỉ vì
muốn tận dụng.”

Ta ngồi lên băng ghế đá, phủi phủi vạt áo, lại khẽ thở dài, “Cuối cùng cũng đến được nơi này.”

Hạ Đình Thu ngồi xuống bên cạnh ta, cũng thở dài, “Được rồi, có ta ở đây, muội còn lo cái gì.”

Hắn biết ta đang nói đến chuyện trộm quốc bảo. Việc này dù thế nào
cũng cần ít nhiều tiền vàng, mà ta lại không có đủ khả năng, thật không
dễ gì nhắc đến.

Ta nghiêm túc nói với hắn: “Chuyện của ta, huynh đừng nhúng tay vào. Ta đã gặp đủ phiền toái rồi, không muốn huynh lại dây vào.”

Hạ Đình Thu dửng dưng mỉm cười, “Ta nếu đã đến đây thì nhất định không khoanh tay đứng nhìn.”

Ta liếc mắt nhìn hắn, “Khi nào thì huynh biết nói những lời có tình như vậy.”

“Này, nha đầu, có khi nào ta không quan tâm đến muội không?” Hạ Đình
Thu đùa nghịch cành hoa trong tay, cười cười. Tuấn mỹ công tử mỉm cười
ngắm hoa, cảnh sắc tựa như mùa xuân nở rộ, thật sự còn rực rỡ hơn hoa
vài phần.

Nhưng chỉ có ta là rõ nhất, Nhị sư huynh này của ta, bề ngoài bẩm sinh giống như Phan An, bụng dạ lại thâm hiểm độc địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận