Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

“Ta đúng là ngốc mà, biết rõ thời tiết sẽ thế này, vậy mà sao vẫn đồng ý đi với muội chứ?”

Hạ Đình Thu vừa run cầm cập, vừa lầm bầm một mình.

Ta bực mình trừng mắt nhìn hắn, “Có yên đi không? Nếu không muốn ở lại thì huynh đi về đi!”

“Ta muốn đi mà.” Hạ Đình Thu hắt hơi một cái rõ to, lại nhìn quanh bốn phía, xung quanh đều là nước.

Đương nhiên là vậy, bởi vì chúng ta đang ở trên hồ.

Thật ra mà nói thì ta thừa nhận lần này đi La Sát hồ là do quá hấp tấp. Hơn
nữa, trời lại không thuận theo ý người, không biết vì sao mà tin tức
“Quốc sư muốn đi du hồ” lại lộ ra ngoài, đợi cho đến khi chúng ta chạy
tới nơi, thì tất cả thuyền bè ở lân cận đã bị một đám người ngưỡng mộ mỹ nhân quốc sư thuê hết sạch sẽ. Bọn thuộc hạ tìm kiếm hết nửa ngày mới
tìm thấy một con thuyền nhỏ có thể chở được bốn người.

Hạ Đình Thu cảm thấy chiếc thuyền này quá mức sơ sài, không phù hợp lắm với hình
tượng Nhị công tử của Hạ gia, một gia tộc giàu sụ ở Nam Hải. Nhưng mắt
nhìn thấy ngự thuyền của quốc sư gần như không còn thấy rõ bóng dáng, ta liền đá một cước đuổi Hạ Đình Thu lên thuyền.

Ta đi theo sau hắn. Mặt hồ chợt bị xáo động bởi một cơn gió lạnh thổi đến, Hạ Đình Thu liền hắt xì liên tục.

Ta an ủi hắn, “Yên tâm đi, ta biết y thuật. Lỡ như vạn nhất huynh có rơi xuống nước mà bệnh nặng…”

“Tạ tiểu sư muội cứu giúp!” Hạ Đình Thu bổ nhào vào chân ta.

“…Trở về ta sẽ bẩm báo lên bệ hạ để người cho huynh một lễ an táng trọng thể.” Ta mỉm cười dịu dàng, “Xin lỗi, ta nói hơi chậm.”

Tên này trước kia khi ở trong núi, vào mùa đông còn nhảy xuống sông mò cá, giờ còn giả bộ yếu đuối.

Hồ La Sát này tuy rằng không lớn nhưng cũng không nhỏ. Thuyền khi đến giữa hồ, mênh mông xung quanh đều là nước, hoàn toàn không nhìn thấy bờ.

Trước đó chúng ta có nghe qua, quốc sư muốn Phong Tranh đi du hồ chủ yếu là muốn hắn nhìn thấy cảnh “Lâm hải vọng tuyết” *Biển rừng ngắm tuyết* nổi tiếng nhất ở La Sát hồ. Nói rằng ở phía tây bờ hồ có một mảnh rừng
tùng, khi tiết trời quang đãng tựa như hôm nay thì có thể nhìn xuyên qua rừng tùng để thấy núi tuyết cách xa ngoài trăm dặm.

Thuyền của
chúng ta đi về hướng tây, dần dần cũng nhìn thấy những chiếc thuyền
khác. Phần lớn đều là tín đồ của quốc sư hoặc là những phú hào quý tộc,
cho nên đều là những chiếc thuyền vô cùng hoa lệ, thậm chí có chiếc có
đến ba tầng, rường cột được chạm trổ, phía trước treo đèn lồng, còn có

ca kỹ đánh đàn múa hát.

Trong khi thuyền của chúng ta thì nhỏ, chỉ có một vòm mái bằng cỏ, ngay đến rèm cũng không. Trên hồ gió lớn, lạnh
buột đến tận xương. Ta nghĩ giờ phút này Phong Tranh đang ngồi ấm áp
trong phòng, ăn điểm tâm, nghe tấu khúc, ngắm mỹ nhân. Còn ta lại ngồi
đây, uống gió Tây Bắc, nghe tiếng xì mũi của Hạ Đình Thu, thiệt là tức
sôi gan.

Hạ Đình Thu lúc này kêu gào không ngừng: “Ta sai rồi,
thực sự sai rồi. Sớm biết thế…từ đầu ta nên cản muội. Muội nói muốn đến
đây, lại không đi đục thuyền, rốt cuộc là muốn làm gì? Nhìn hai người
bọn họ khanh khanh ta ta, hay là muốn xông vào cướp người?”

Ta tực giận nói: “Ta không thể đến ngắm cảnh ‘Lâm hải vọng tuyết’ sao?”

Hạ Đình Thu quấn mình chặt trong mớ quần áo, rúc vào trong khoang thuyền,
than thở nói: “Nếu biết muội sẽ phản ứng thế này, thà rằng lúc trước để
ta đi trêu ghẹo mỹ nhân, cũng không dám cho Phong Tranh đi…”

“Đừng ồn ào.” Ta kéo hắn, “Huynh nhìn xem, thuyền kia của quan phủ.”

Hạ Đình Thu thò đầu ra nhìn, “Đúng là thuyền của quan phủ. Trong La Sát hồ cũng không thiếu thuyền đi tuần tra, không có gì kỳ lạ. Nhưng thuyền
này lại không treo đèn hiệu, xem ra cũng vì quốc sư mà tới.”

Ta chỉ chỉ lên hơn hai mươi chiếc thuyền to nhỏ trên hồ, hỏi: “Những chiếc này đều là vì muốn thấy quốc sư nên mới đến sao?”

“Không có gì là lạ.” Hạ Đình Thu nói, “Thường ngày quốc sư đều ở trong Chính
Pháp tự để cúng tế, chỉ có lúc xế chiều là ra ngoài gặp dân chúng, vẫy
nước thánh chúc phúc. Vào lúc đó, trong ngoài Chính Pháp tự đều chật
ních người, ít nhất phải trên vạn người. Muôn người đều đổ xô ra đường,
muội chưa nhìn thấy cảnh tượng này à?”

“Chưa thấy.” Ta lắc đầu,
“Nghe nói trước đây khi quốc sư của chúng ta cúng tế, cũng có cảnh tượng này. Cha ta vừa nhìn thấy liền bị chấn động thật lâu. Nếu không phải
vậy thì tại sao ta lại bị đưa đến chỗ sư phụ học đạo?”

“Xem ra
muội đã khiến cha phải thất vọng.” Hạ Đình Thu vừa cố gắng co mình thành một cục tròn vo, vừa nói, “Học mười năm, vẫn không tiến bộ được chút
nào. Đi ra ngoài ta đều ngại nói muội là sư muội của ta.”


“Huynh đúng là có thực lực nha,” Ta khịch mũi nói, “Vậy mau mau làm phép lái thuyền đi.”

Hạ Đình Thu dở khóc dở cười nói, “Ta nếu đã đắc đạo thì sớm thăng thiên
thành tiên rồi, còn ở đây bị muội giày vò khổ sở thế này làm gì.”

Thị vệ chợt nói: “Quận chúa, Hạ công tử, có thể nhìn thấy thuyền của quốc sư.”

Ta ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy một mặt hồ rộng lớn, giữa vô số thuyền bơi trên hồ có một chiếc hơi cổ xưa, có hai tầng lầu kiên cố, đang chậm rãi lướt trên mặt nước.

Ta mừng rỡ, “Nhanh đuổi theo!”

Thuyền
của chúng ta nhỏ gọn lại linh hoạt, lách qua giữa những con thuyền lớn,
lướt đi như bay. Ta ngồi ở mũi thuyền đón gió, nhìn thấy thuyền của quốc sư gần ngay trước mắt.

Chiếc thuyền kia vô cùng hoa lệ, thân tàu
màu đỏ đồng, có khắc một chữ “Quan” bằng vàng. Cửa sổ trên thuyền nửa mở nửa đóng, cũng không thấy rõ người bên trong, trên mũi tàu hay đuôi
thuyền đều có thị vệ người hầu đi đi lại lại.

Ta nhìn thấy một bóng người hiện lên trên cửa sổ, cực giống với Phong Tranh, ta sợ tới mức co rụt người lại.

Thuyền nhỏ nhất thời bị lay động, Hạ Đình Thu thấp giọng hô lên: “Bà cô của ta ơi, đừng có nhúc nhích!”

Ta vội căn dặn thị vệ: “Ngừng chèo! Đừng đến gần quá.”

Thị vệ nghe lời ngừng lại.

Bỗng nhiên Hạ Đình Thu nhảy dựng lên, “Nhanh chèo ah! Nhanh nhanh!”

“Gì?” Ta thấy hắn giành lấy mái chèo.

Đang định nói, mạn trái thuyền liền đụng phải một chiếc thuyền lớn, thân tàu bị lay động thật mạnh, đừng nói tới Hạ Đình Thu, ngay cả ta cũng rút
vào trong khoang thuyền.

Không đợi thuyền chúng ta đứng vững, bên
mạn phải lại truyền đến một tiếng ầm. Không phải đụng vào thuyền khác,

mà là hai bóng thuyền to lớn ở hai bên đang từ từ che kín một thuyền ba
người chúng ta.

“Chẳng lẽ…” Ta vừa mới mở miệng, chợt nghe một tiếng răng rắc phát ra từ đáy thuyền.

Ta và Hạ Đình Thu vừa hoảng sợ vừa nhìn xuống chân. Bị hai thuyền lớn ở
hai bên chèn ép, chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng không chịu đựng được, từng mảng gỗ nứt ra, nước chảy vào rất nhanh.

Hạ Đình Thu lắp bắp nói: “Ngập ngập ngập ngập nước!”

Ta cũng lắp bắp theo hắn: “Sao sao sao sao đây?”

“Tiêu rồi! Ta không biết!” Hạ Đình Thu giơ chân lên, sao lại giật mình giậm mạnh chân xuống, tiếng gãy càng thêm to.

Ta giữ chặt lấy hắn, hét to: “Huynh còn sợ thuyền chưa đủ hỏng sao?”

Thị vệ ở đầu thuyền hô to: “Quận chúa, Hạ công tử, thuyền bên này muốn kéo chúng ta lên.”

Ta và Hạ Đình Thu cùng lúc nhảy chồm tới bịt mồm hắn lại.

Thị vệ kia còn ngu ngơ hỏi, “Thuyền này không còn trụ được bao lâu, xin quận chúa và Hạ công tử nhanh rời khỏi thuyền!”

Ta hỏi Hạ Đình Thu: “Huynh tìm ở đâu ra một tên lỗ mãng như vậy?”

Hạ Đình Thu thở dài: “Không phải người của ta.”

Ta còn muốn cãi nhau, chợt nghe một tiếng gầm từ trên trời giáng xuống: “LỤC ĐƯỜNG VŨ!”

Ta sợ tới mức chân đứng không vững, suýt nữa rơi xuống nước.

Hạ Đình Thu vèo một phát liền thay đổi hình tượng ưu nhã thong dong đứng ở mũi tàu, cùng người nọ chào hỏi: “Ô hay, không phải là Phong đại nhân
đó sao? Chúng ta thật có duyên, còn có thể gặp nhau ở đây.”

Ta dè
dặt ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt Phong Tranh đen thui như đít
nồi, hai mắt muốn phóng hỏa, quả thực có thể thiêu cháy ta. Dưới chân âm thanh răng rắc vẫn không ngừng vang lên, xem ra lại nứt thêm vài chỗ.

Ta giả lả cười nói: “Thật trùng hợp nha. Ta và sư huynh cũng tới du hồ…”

“Ít nói nhảm đi!” Phong Tranh quát, “Còn không mau lên đây!”

“Ơ.” Thuyền nhỏ đã ghé sát vào, ta làm ra vẻ muốn nhảy qua.

Không ngờ Hạ Đình Thu nhào đến ôm chặt ta, hoàn toàn mất hết hình tượng, nháo nhào nói: “Sư muội, muội không thể bỏ ta lại ah!”

Tròng mắt của ta muốn rơi cả ra, thấp giọng quát: “Huynh muốn làm gì?”


“Giúp muội nha, nha đầu ngốc!” Hạ Đình Thu nháy nháy mắt.

Ta còn chưa hồi phục lại tinh thần, thuyền đã chìm sâu một đoạn, nước tràn tới mũi tàu, nếu không đi, chúng ta sẽ ướt sũng nước hồ La Sát.

Trong lúc ta đang nghĩ không biết có nên một chưởng đánh văng Nhị sư huynh
của ta hay là đá bay hắn đi cho nhanh, Phong Tranh đã không còn kiên
nhẫn, nhanh gọn nhảy xuống thuyền nhỏ của ta. Một tay xách Hạ Đình Thu
vứt qua một bên, sau đó ôm eo ta nhảy lên thuyền lớn của quốc sư.

Sau khi chúng ta đứng vững, Ha Đình Thu cũng ung dung tự mình nhảy lên thuyền.

Người lái thuyền vừa thấy cứu được người, lập tức hô to khẩu hiệu, mái chèo
cùng lúc chuyển động, thuyền từ từ hướng về phía tây. Ta quay đầu lại
nhìn, chiếc thuyền nhỏ giờ chỉ còn nhìn thấy chóp mái lá ở giữa biển
nước.

Hạ Đình Thu vừa thoát hiểm, người trở lại bình thường, hoàn
toàn quên đi vừa rồi hắn còn run như bị cúm gà, chỉnh trang lại y phục,
sau chắp tay nói với Phong Tranh: “Tại hạ đa tạ Phong đại nhân ra tay
cứu giúp!”

Ta cũng ngượng ngùng nói: “Đa tạ…”

Phong Tranh vẫn còn tức giận, trực tiếp hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”

Ta lẩm bẩm nói: “Nghe nói ‘Lâm hải vọng tuyết’ gì đó đẹp lắm, chỉ muốn đến xem thôi. Mà sao? Ngươi xem được, chẳng lẽ ta không xem được?”

“Không ai nói ngươi không thể xem, nhưng đường đường là một quận chúa, khi đi
ra ngoài, không nói tới thị nữ hộ vệ, ít nhất cũng phải tìm một con
thuyền tốt mà đi.”

Ta uất ức hét lên: “Ngươi tưởng ta không muốn
sao? Còn không phải vì quốc sư xinh đẹp của ngươi muốn đi du hồ, nên
toàn bộ thuyền tốt đều bị thuê hết cả rồi.”

Đôi mày Phong Tranh nhíu lại. Hạ Đình Thu liền nói giúp ta: “Phong đại nhân, đúng là như vậy. Ngài đừng trách quận chúa.”

Phong Tranh đánh giá ta một hồi, giọng nói có hơi mềm đi: “Nhìn lại ngươi
đi…Nhanh đi theo thị nữ thay y phục, ta sẽ đưa ngươi đi gặp quốc sư đại
nhân.”

Này nha, giọng điệu này, xem ra càng lúc càng giống quốc sư.

Ta lè lưỡi sau bóng lưng của Phong Tranh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận