Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Trung thu vừa qua, Hạ Đình Thu muốn dẫn người đi Bắc hải, muốn cùng Thuyền vương thương thảo việc mở con đường thông thương mới.

Nhìn thấy ta nhàn rỗi vô sự, Hạ Đình Thu liền nói: “Nghe nói trên vùng đảo Bắc hải có núi lửa, dưới chân núi là suối nước nóng, có thể trị được bách bệnh, muội đến đó ngâm mình cũng tốt.”

Vốn dĩ ta đã muốn đi theo hắn chơi, nên lập tức thu xếp mấy bộ y phục rồi nhảy lên thuyền.

Tuệ Ý cũng đi theo, Lương Ngọc thì nhất quyết không chịu đi cùng chúng ta.

“Bỏ đi, đừng miễn cưỡng tỷ ấy.” Tuệ Ý lắc đầu than thở, “Thỉnh thoảng, tỷ ấy sẽ có chút nóng tính. Thật ra tính tình trước đây của Lương Ngọc cũng không phải như thế. Mặc dù có chút hướng nội, nhưng lại rất dịu dàng nhiệt tình. Aizz, thật ra cũng vì ta không tốt…”

Nàng đã mở đầu như vậy, mà ta lại không hỏi tiếp thì hình như có chút không thích hợp, nên lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Tuệ Ý cúi đầu nói: “Lương Ngọc tỷ là đang giận ta.”

Ta kinh ngạc hỏi, “Giữa hai người có mâu thuẫn?”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm.” Tuệ Ý nhíu chặt đôi mày thanh tú, “Hơn một năm trước, Lương Ngọc đi theo thương thuyền của Lâm gia, nửa đường gặp phải thuyền hắc kỳ. Bên đối phương, người đông thế mạnh, gia đinh của Lâm lão gia liều chết đưa nàng xuống thuyền nhỏ đào thoát. Lương Ngọc bị thương, lênh đênh ở trên biển hai ngày, may mắn được một người cứu.”

Thì ra là truyền kỳ anh hùng cứu mỹ nhân nha.

“Vị công tử kia là cháu của Lão thuyền vương Bắc Hải, gọi là Già Tư Viễn, tuổi trẻ anh tuấn. Hắn và Lương Ngọc nhất kiến chung tình. Lão thuyền vương yêu thương cháu trai, cũng không để ý đến thân phận thứ dân của Lương Ngọc, đồng ý cho hai người đính ước.”

“Lương Ngọc đính ước rồi? Sao ta lại không biết?”

“Lục tỷ đừng vội, nghe ta nói hết đã.” Tuệ Ý lại nói tiếp, “Khi đó Lương Ngọc vẫn còn phải thủ hiếu — nương của tỷ ấy qua đời đã hai năm, hai nhà đã quyết định chờ sau khi hiếu kỳ trôi qua sẽ bái đường thành thân. Đến đầu năm nay là vừa hết thời gian để tang, dựa theo phong tục của chúng ta, vị công tử Tư Viễn kia phải tới đây thỉnh kỳ, thương lượng chuyện hôn sự. Sau đó…”

Tuệ Ý ấp úp nói, khuôn mặt đỏ bừng, có vẻ là đang rất khó xử.

“Sau đó thì sao?” Ta hỏi tới, “Hôn sự có biến?”

Tuệ Ý gắng gượng gật đầu, “Mấy huynh đệ tỷ muội chúng ta đều từng gặp công tử Tư Viễn kia vài lần, cũng thấy đó là người không tệ. Vốn dĩ mọi chuyện đều hoàn hảo, nhưng không biết thế nào mà trước ngày thành thân, hắn đột nhiên nói muốn hủy hôn. Muốn…muốn lấy ta làm vợ…”


Ta sững sờ ngay tại chỗ, “Cái gì?”

Đôi mắt Tuệ Ý thấm đầy lệ, “Ta hoàn toàn không biết vì sao hắn lại có tâm tư như vậy, khi nghe tin thì sợ hãi không thôi. Ta đã gọi hắn là biểu tỷ phu, thế nhưng hắn lại làm ra chuyện như vậy! Ta thật là…Haizz! Bây giờ nhắc lại ta vẫn cảm thấy hoảng sợ! Khi đó, ta giống như là một người xấu xa, mọi người đều nghĩ là do ta quyến rũ Tư Viễn công tử. Nhưng ta không có!”

Ta cầm khăn tay đưa tới, Tuệ Ý nhận lấy lau nước mắt, lại nói: “Khoảng thời gian đó thật đáng sợ. Mấy tỷ muội đều mắng ta là hồ ly tinh, cô của Lương Ngọc còn tát ta, Lương Ngọc cũng không chịu gặp ta. Cha tức giận đánh ta, còn phạt ta quỳ ba ngày trong từ đường. Ta thật sự không biết phải thanh minh thế nào, vị Tư Viễn công tử đó lại nhất quyết muốn lấy ta. Thật sự là làm ta tức chết!”

“Vậy sau đó thế nào?”

Tuệ Ý sụt sịt nói, “Cũng may tin tức hoang đường này truyền đến Bắc hải, lão thuyền vương tức giận sinh bệnh, kiên quyết không đồng ý cho Tư Viễn lấy người khác. Lúc này, Lương Ngọc lại đứng ra muốn giải trừ hôn ước, không xuất giá. Vì thế, chuyện hôn sự tốt đẹp như vậy cứ thế mà trôi qua.”

“Chuyện vậy là kết thúc?”

“Sau đó một tháng, lão thuyền vương bệnh nặng qua đời, Tân thuyền vương kế vị, một lần nữa lại muốn tìm cho Tư Viễn công tử một mối hôn sự. Về phần mình, ta đứng trước bài vị của tổ tông, thành thật thề với các vị trưởng bối trong nhà rằng ta tuyệt đối không có quyến rũ Tư Viễn công tử, lúc này quan hệ thông gia mới được xoa dịu. Nhưng khi trải qua chuyện này, tính cách của Lương Ngọc liền thay đổi, đối với ta cũng không còn tốt như trước.”

Tuệ Ý lại rơi lệ nói: “Ta cũng không trách tỷ ấy. Nửa năm qua tỷ ấy ưu buồn thế nào, ta đều nhìn thấy. Cho nên, ta làm gì đi đâu cũng đưa tỷ ấy theo, ta muốn tỷ ấy vui vẻ một chút. Ta chỉ hy vọng có một ngày Lương Ngọc được gả cho một người tốt, phải sống tốt hơn ta cả một ngàn, một vạn lần. Như vậy ta mới an tâm.”

Ta thở dài, “Người nam nhân kia xem ra cũng là một người không có lập trường, không đáng để các ngươi phó thác cuộc đời.”

Tuệ Ý lại nức nở gật đầu, “Lục tỷ, ta nói với tỷ chuyện này là vì muốn tỷ hiểu rõ, lỡ như tỷ có nghe tin đồn gì đó về ta thì đừng vội tin. Ta thật sự, thật sự không phải là loại người đi quyến rũ người khác như bọn họ nói.”

Ánh mắt thành khẩn của nàng làm cho người khác không thể nào không động lòng, đôi mắt chớp chớp đẫm lệ, ta thầm nghĩ trong thiên hạ này sợ là không có một nam nhân nào nhìn thấy cảnh tượng này mà không say lòng. Ngay cả ta mà cũng thấy mềm lòng, ta nhẹ giọng an ủi nàng.

“Ta hiểu. Cái loại lời đồn không căn cứ này, ta chắc chắn không để tâm đến.”

Đêm đã khuya, ta nằm trên giường, lắng nghe tiếng sóng biển bên ngoài, lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không ngủ được, vì thế quyết định ra ngoài đi dạo một chút.

Vừa qua trung thu, ánh trắng khuyết đi một phần, giống như một cái màn thầu không được nhào nặn tốt đang bày trên không trung. Bầu trời cùng mặt biển được phủ thêm một tầng ánh trăng, càng tăng thêm màu sắc tĩnh mịch thần bí, gió thổi đến làm cánh buồm căng đầy.

Ta tựa như một âm hồn đi lang thang trên boong tàu, thủy thủ trực đêm nhìn thấy ta thì bị dọa chết khiếp. Ta mỉm cười xin lỗi, sau đó chạy tới mũi tàu hóng gió.

Ngay tại mũi tàu có một người nam nhân đang đứng, hắn mặc áo xám, một nửa thân mình gần như hòa vào cái bóng đen tuyền của cột buồm. Hắn yên lặng nhìn về phía trước, nét mặt nghiêm nghị, cũng không nói một lời. Ánh trăng chiếu lên gương mặt của hắn, càng làm nổi bật lên những đường nét kiên cường mà mấy năm nay không thể thấy rõ, lại càng hiện rõ vẻ mỏi mệt dưới đôi mi của hắn.


Ta rụt cổ bước đến đứng bên cạnh hắn, cũng cùng hắn nhìn ra biển khơi vô tận.

Qua một khắc, rốt cuộc ta cũng không nhịn được mà nói: “Nhìn chưa đủ sao? Biển cả trước mắt sẽ là con đường của huynh.”

Hạ Đình Thu oán giận nhìn ta, hắn chê ta đã quấy rầy giây phút suy nghĩ về nhân sinh của mình, “Muội thấy nhàm chán thì trở về phòng ngủ đi nha.”

“Ngủ không được.” Ta lấy ra một bao hạt dưa cắn ăn, “Tuệ Ý nấu chút nước quả, uống có vị ngọt, lại cho ít trà xanh, nên ngủ không được.”

Hạ Đình Thu cười nói, “Nhìn thấy muội có khuê trung mật hữu(*) ở bên cạnh, ta cũng yên tâm hơn.” (*Bạn khuê phòng)

“Cả ngày cười đùa chạy giỡn khắp hải đảo thì khuê trung cái gì?” Ta nhìn hắn bĩu môi, “Ah, đúng rồi, ta nghe Tuệ Ý nói, trước đây Lâm gia xém chút là kết thân với Thuyền vương.”

“Đúng là có chuyện như vậy.” Hạ Đình Thu gật đầu nói, “Nhưng vì tân lang là kẻ phụ tình, hôn sự mới không thành. Nói đến việc này, nếu như chuyện kết thân đó mà thành, thì hiện tại người tiếp quản Ly đảo có thể là Lâm gia.”

“Thuyền vương có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao?”

“Thế lực của Lâm gia vốn không nhỏ, nếu có thêm sự trợ giúp của Thuyền vương, muốn đẩy ngã Hạ gia chúng ta cũng là việc có thể.”

Ta cười nói: “Vốn dĩ đang thương tiếc thay cho Lương Ngọc. Bây giờ nghe huynh nói như vậy, lại không hiểu sao có cảm giác thật may mắn.”

Hạ Đình Thu liền nói: “Tên Già Tư Viễn kia, tính tình yếu đuối ích kỷ, cô nương Lâm gia không gả cho hắn đúng là may mắn.”

“Huynh từng gặp hắn?”

“Tháng trước, lão gia tử của Trương gia qua đời, ta đến cúng viếng có gặp hắn. Ta thấy hắn ta chẳng qua chỉ là một cái gối thêu hoa, bề ngoài xinh đẹp, bên trong lại là một bao cỏ.”

Ta bật cười, “Thì ra huynh ghen tị người ta lớn lên xinh đẹp.”

Hạ Đình Thu vươn tay véo mặt của ta, “Bậy bạ, trong thiên hạ này còn có nam nhân nào xuất sắc hơn sư huynh của muội sao?”


Ta cười đùa tránh đi.

Hạ Đình Thu bắt lấy cổ tay của ta, kéo ta trở lại. Ta lảo đảo ngã lên người hắn.

Hắn thuận thế ôm lấy eo của ta, “Ai nha, yêu thương nhung nhớ thế à.”

Da mặt ta nóng bừng lên, cố sức vùng vẫy.

“Đừng!” Hắn cúi đầu ôm chặt ta, “Đừng động, để ta ôm một lúc, giống như trước đây.”

Toàn bộ hơi thở ấm áp đó đều rơi vào trong tai ta, còn khẽ lướt qua cổ ta. Đầu óc của ta lúc này vô cùng hỗn loạn, nhưng vẫn ngây ngốc đứng yên.

Hạ Đình Thu ôm ta, cũng không nói gì. Tiếng sóng biển ào ào tựa như một khúc hát ru.

Ta nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn mà vững vàng của hắn, đột nhiên có chút hốt hoảng.

Ta nhớ rõ suốt năm tháng nằm dưỡng thương trong núi, ta không được đi lại, tâm tình thì ưu buồn, hắn luôn ôm ta đi đến những nơi mà trước đây hai chúng ta từng đến để khuây khỏa.

Là vách núi đá trước kia vẫn đến hái thuốc, mây mù lượn lờ, ta cũng rúc vào trong lồng ngực của hắn thế này, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của hắn, cảm thấy vô cùng an tâm.

Bất luận có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn luôn ở bên cạnh ta.

“Nhị sư huynh.”

“Ưhm?” Vòng tay của Hạ Đình Thu hơi nới lỏng.

“Khi đó ta trở thành thế này, có phải huynh rất thất vọng về ta đúng không?” Ta ngửa đầu nhìn hắn, “Rõ ràng có thể tự bảo vệ mình, nhưng lại xém chút mất mạng. Có phải huynh rất thất vọng không?”

Ánh mắt của Hạ Đình Thu ngày càng dịu dàng, “Không, không thất vọng.”

Hắn lại cúi đầu ôm chặt ta, mặt vùi vào trong tóc ta, “Chỉ là rất đau lòng.”

“Thật ra ta cũng không có đáng thương như vậy.” Ta nói, “Nhà của ta tuy rằng tan nát, nhưng đến phút cuối cùng, có cha nương yêu thương, huynh đệ tỷ muội hòa thuận thân thiết, không có gì tiếc nuối.”

Hạ Đình Thu vuốt nhẹ mái tóc của ta, “Có đôi lúc, muội hiểu chuyện đến nỗi làm ta đau lòng.”


Lắc lư chòng chành suốt hơn nửa tháng trời, rốt cuộc chúng ta cũng tiến vào khu vực Bắc hải. Biển cả nhìn qua cũng không thấy có gì khác biệt, nhưng mà thời tiết thì có lạnh hơn một chút, tình cờ gặp một chiếc thuyền nào đó thì đều treo một lá cờ màu chàm có thêu một mặt trời sáng rực.

“Đó là cờ của Thuyền vương.” Hạ Đình Thu chỉ cho ta xem, “Nếu là thuyền của người trong tộc, cờ sẽ được viền vàng. Con thuyền này không phải là của người trong tộc, nhưng nhìn vào quy mô thì có thể thấy đây cũng là một dòng họ có tiếng.”

Qua mấy ngày, đến một hôm ta còn đang say ngủ thì bị Tuệ Ý gọi dậy.

“Bên ngoài đang có sương mù rất dày, tỷ mau ra xem!”

Ta còn đang buồn ngủ thì bị nàng kéo lên boong tàu.

Sương mù dày đặc lượn lờ xung quanh, tựa như có một tấm màn lụa mỏng đang bao phủ lấy bốn phía, xa ngoài hai trượng đều không thể nhìn thấy gì. Nét mặt của mọi người đều căng thẳng, toàn bộ tinh thần đều đề cao cảnh giác. Gặp phải sương mù thế này, sợ là rất dễ chạm mặt thuyền hắc kỳ.

Ta nhỏ giọng hỏi Tuệ Ý: “Sao không dùng la bàn?”

“Không nhạy.” Tuệ Ý thật sự hoảng loạn.

Ta nhìn vào đồng hồ cát, lúc này mặt trời vừa mới mọc, mà sương mù dày đặc thế này, e là phải hơn một canh giờ nữa mới có thể tan đi.

Con thuyền chậm rãi đi giữa màn sương mù, không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng con thuyền rẽ nước, cảm giác như trong màn sương mù kia đang ẩn giấu một con quái vật nào đó, chỉ chực chờ chúng ta sơ ý liền nhào ra đánh giết.

Một thủy thủ phía bên mạn thuyền bỗng nhiên hô to: “Thuyền trưởng, gia chủ, có một cái gì đó đang đi về phía chúng ta!”

Hạ Đình Thu cùng lão thuyền trưởng vội vàng lao đến, giơ ống kính lên xem.

Thần sắc của lão thuyền trưởng liền biến đổi, nói một câu với Hạ Đình Thu, Hạ Đình Thu liền gật đầu, lập tức ra lệnh cho thủy thủ: “Mau thu cờ lại, nói mọi người chuẩn bị!”

Hắn lại nhìn thấy ta và Tuệ Ý, “Hai người nhanh quay về trong khoang thuyền. Cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài!”

“Tại sao vậy?” Tuệ Ý sợ tới mức giọng cũng run rẩy.

Hạ Đình Thu không để ý tới nàng. Ta vội kéo nàng trở về khoang thuyền.

Chúng ta vừa đi xuống được mấy bậc thang, đã nghe thấy có người la to.

“Thuyền hắc kỳ! Là thuyền hắc kỳ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận