Thanh Phong Trục Nhật

Giữa hè, màu xanh chói mắt.

Trên một đường lớn, một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ đi tới, phu xe là một hắc y nam tử, nam tử tuy rằng tướng mạo bình thường, thế nhưng cũng rất có nét, vừa nhìn một lần sẽ không thể quên, đáng chú ý nhất là cặp mắt chim ưng, thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, phi thường sắc bén, người bình thường không dám cùng hắn đối mặt.

“Tiểu Mặc, tiến đến ngồi, không cần tận lực đánh xe, Xà tử biết đường.” Bên trong truyền tới một thanh âm ôn nhuận, ôn nhu phảng phất có ma lực, có thể xoa dịu phiền muộn trong lòng.

“… Vâng.” Vỗ về Xà tử, đứng dậy bước vào trong xe, Xà tử quay đầu nhìn hắn, miệng mỉm cười.

Bên trong xe bố trí xa hoa mà ấm áp, trên mặt đất trải một tầng lông thú, ở giữa có một cái bàn thấp, đặt mỹ vị trà quả. Đối diện bàn là hai người đồng dạng xuất sắc nam tử và một tiểu Cục cưng, tố sam nam tử ôm Cục cưng, để Cục cưng ở trên đùi nhảy lên, Cục cưng vui mừng cười khanh khách, nam tử mặc y phục màu đen tuấn lãng chói mắt, mặt vô biểu tình, thế nhưng đôi lúc thâm tình mà nhìn tố sam nam tử, thỉnh thoảng vì y mà gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên trán, mà lúc này tố sam nam tử luôn quay đầu lại mỉm cười, hai người trong lúc đó nồng đậm tình ý cùng ràng buộc, ngay cả người không hiểu chuyện cũng có thể nhận biết.

Thấy vạy Mặc Ưng trong lòng co rút đau đớn, cúi đầu, nếu như người nọ có thể có một phần mười ôn nhu như chủ nhân đối Thanh Phong công tử hắn liền đã thấy đủ rồi.

“Cục cưng… Cục cưng…” tố sam nam tử ôm Cục cưng nhẹ nhàng cọ cọ.

“Bão… phốc…” Cục cưng trong miệng phun ra bong bóng nhỏ, nước bọt theo khóe miệng trượt xuống, “Khanh khách… Khanh khách… Ăn… Khanh khách…”

“Cục cưng, thực đáng yêu.” Tố sam nam tử ôm thân thể mềm mại của Cục cưng.

“Phong…” nhìn thấy động tác của Liễu Thanh Phong, Viêm Trục Nhật bất đắc dĩ cười cười. Người này đã dựng dục 5 hài tử, thế nào còn có thể như vậy, xem ra nên cho người này thêm một hài tử nữa.

“Được rồi, được rồi, ta đã biết.” Liễu Thanh Phong mất hứng đô thần, liếc mắt nhìn Viêm Trục Nhật, không muốn đem Cục cưng trả lại cho Mặc Ưng.

“Nhật nhi…” ôn nhu gọi Viêm Trục Nhật.

“Ừ.” Hắn đương nhiên biết vợ muốn nói gì, thế nhưng ác liệt trong lòng hắn hơi buông lỏng, hắn không muốn nhìn thấy hình dáng khổ não của vợ. Ha hả… hắn biến thành xấu xa, luôn muốn khi dễ vợ.

“Thật đáng yêu…” Chớp chớp mắt to, cố sức làm hắn hiểu rõ ý muốn của mình.

“Ta biết, dùng trà.” Ngậm một ngụm trà, hôn lên môi Liễu Thanh Phong, cho y uống, uống xong, hai người tiếp tục giao triền.

Chờ Viêm Trục Nhật buông ra Liễu Thanh Phong, Liễu Thanh Phong cặp môi thơm sưng đỏ, mắt mông lung, mi mắt dính hơi nước khẽ run rẩy. Thấy vợ phong tình như vậy, Viêm Trục Nhật chỉ thấy trong lòng lửa nóng, hận không thể đem nhân áp đảo hung hăng yêu thương. Cúi đầu cắn vành tai ai đó, chậm rãi nói: “Muốn hài tử sao? Ta cho ngươi…”

“Thật sự?!” Liễu Thanh Phong kinh hỉ ngồi thẳng người dậy, mong chờ nhìn Viêm Trục Nhật.

“Ừ. Sở dĩ  không cho ngươi thụ thai, là vì không muốn nhìn thấy ngươi đau đớn.” Ở trong lòng hắn không ai có thể thay thế Liễu Thanh Phong.

“Đúng là rất đau, thế nhưng nghĩ đến đó là hài tử của ngươi, ta sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.”

“Ha hả… Đây chẳng phải là như cổ nhân vẫn nói ‘chỉ muốn làm uyên ương không muốn làm tiên’ sao?”

“Ừ.” Đối với việc mất đi tư cách thành tiên, đổi lấy thể chất có thể thụ thai, y một chút cũng không hối hận.


“A… A… A… Đa… Phốc” Cục cưng kêu ‘a a’, tay nhỏ bé trảo nắm ngực của Mặc Ưng.

“Cục cưng làm sao vậy?” Liễu Thanh Phong thấy Cục cưng kêu, lo lắng hỏi.

“Không, không có gì, chỉ là… đói bụng.”

“Hóa ra là đói bụng, ở đây ta có sữa dê.” Liễu Thanh Phong đứng dậy đi lấy sữa.

“Không cần, Thanh Phong công tử, Cục cưng chỉ bú sữa mẹ.”

“Sao kỳ lạ như vậy? Còn có, mẫu thân Cục cưng đâu, mẫu thân không ở đây, Cục cưng đói bụng phải làm sao?” Liễu Thanh Phong nhíu mày.

Nghe vậy Mặc Ưng hiện ra thần sắc cô đơn, trầm thấp nói: “Không có, Cục cưng không có mẫu thân, nó có… hai người phụ thân.”

Liễu Thanh Phong nhíu mày càng sâu, “Ngươi là mẫu thân hay phụ thân?”

“… Mẫu thân.”

“Trước đem hài tử uy no, những thứ khác đợi sau nói.”

Nghe vậy, Mặc Ưng đỏ mặt, trên mặt ý xấu hổ khiến hắn trở nên phi thường mị, gần như diêm dúa lẳng lơ, hai người du lịch các nơi, gặp qua đủ loại tuấn nam mĩ nữ, nhưng là vẫn bị kích động thở ra một hơi. Liếc nhau, thấy ở trong mắt đối phương là lo lắng.

Mặc Ưng tay run run mở ra áo trước ngực, ý xấu hổ càng đậm, cúi đầu xuống, Cục cưng thấy quen thuộc, vui vẻ bắt lấy, trong miệng ‘a a’ kêu. Mặc Ưng đem Cục cưng uy no, ru ngủ, ngồi nghiêm chỉnh, đợi gia thẩm. (hỏi cung ^^)

Liễu Thanh Phong cùng Viêm Trục Nhật thấy hắn có cái dạng này, có chút buồn cười, bon họ đáng sợ như vậy sao?

Viêm Trục Nhật hỏi trước: “Ta nhớ kỹ ngươi là nam tử.” Mặc Ưng là hắn từ nhỏ nuôi lớn, đối với hắn tuyệt đối không nhớ nhầm.

“Vâng.” Mặc Ưng gật đầu, ngẩng đầu đưa mắt nhìn bọn họ một chút, rất nhanh cúi đầu, “Lúc tu luyện ra hình người, không có giới tính, có thể là nam cũng có thể là nữ.’

“Lúc yêu tu luyện thành người hẳn là có thể đem xác định giới tính.” Liễu Thanh Phong nói.

“Quả thật có thể, vừa mới bắt đầu ta cũng nghĩ lưỡng tính trong lúc đó biến hóa thực sự thú vị, sau lại… Ta gặp phải y, y chỉ yêu nam tử, vô pháp ôm nữ nhân. Nhưng là người nhà của y nói y phải lưu lại con nối dõi, cho nên ta… ta… thi pháp đem khả năng sinh con của nữ tử dung hợp trong thân nam tử… Lúc ta mang thai Cục cưng… Sinh hạ Cục cưng liền biến thành bộ dạng bất nam bất nữ này.” Mặc Ưng cười khổ nói.

“Ngươi! Ngươi có biết hay không đây là nghịch thiên, phải nhận trời phạt.” Liễu Thanh Phong tức giận vỗ bàn.

“Ta biết.”

“Phụ thân hài tử đâu?” Viêm Trục Nhật trấn an Liễu Thanh Phong tức giận, dò hỏi.


Mặc Ưng cúi đầu không nói. Cái kẻ phụ lòng kia a…

“Y không ưng ngươi nữa?” Liễu Thanh Phong nói thẳng, y không cho Mặc Ưng trốn tránh, như vậy chỉ làm vết thương sinh mủ thối rữa, y phải vạch trần vết thương của Mặc Ưng, tuy rằng lúc đầu máu chảy đầm đìa, thế nhưng rất nhanh sẽ lên da non thay thế.

“… Vâng.”

“Người kia tên gì, nhà ở đâu, ta đi giết y, y dám không ưng ngươi, cũng không nhìn xem là y khi dễ con nhà ai!” Liễu Thanh Phong tức giận nhảy dựng lên, tức giận gào thét. Mỗi khi có sự tình liên quan đến người bên cạnh y, y sẽ lập tức hóa thân thành ác bá, không buông tha cho ai làm hại họ. Y muốn đem tất cả mọi người bên cạnh mình bảo vệ lại, để cho bọn họ đều hạnh phúc.

“Ngoan, đừng giận, đừng giận… chúng ta đi giết người nọ.” Viêm Trục Nhật vội vã trấn an.

“Hừ! Kẻ đó to gan lớn mật dám khi dễ người nhà ta.” Liễu Thanh Phong tức giận suyễn khí thô.

“Không cần.”

Nghe vậy, Liễu Thanh Phong lại tức giận hơn, bén nhọn hỏi: “Ngươi vẫn còn che chở y!”

“Đều không phải. Khi y buông tay một khắc kia, chúng ta đã không còn gì nữa, mặc kệ là y xuất phát từ nguyên nhân gì, yêu sâu đậm, thương tiếc, oán hận, tức giận, mặc kệ là cái gì, y buông tay ta rồi đó là không muốn cùng ta cả đời bên nhau, y buông tha rồi kiếp này chúng ta liền thành người lạ, đã là người lạ, cần gì phải đi giết y làm gì?” Mặc Ưng tuyệt nhiên nói.

“Thât sự sao?”

“Vâng.” Kiên định gật đầu, tạm thời tuy không thể hoàn toàn quên đi người nọ, nhưng hắn tin rằng thời gian có thể chôn vùi tất cả.

Hai ngày sau, bốn người tới thành Vong Ưu.

Vừa vào Vong Ưu thành, liền có cảm giác mới mẻ, kiến trúc bên trong thành rất đặc sắc, lấy màu xanh làm chủ đạo, xa xa nhìn lại 1 mảnh xanh biếc. Giàu có sinh cơ, màu xanh ngụ ý thanh xuân, như vậy liền khiến cho người đi đường tiêu tán bớt ưu sầu trong lòng.

“Vong Ưu thành, quả không phải là hư danh.” Liễu Thanh Phong hít sâu mọt hơi mềm nhẹ nói.

“Ừ.”

“a… a” Cục cưng cũng vui vẻ hướng về phía trước tung mình. Ba người thấy thế, vui vẻ nở nụ cười, thực sự là tiểu bảo bối có thể làm hài lòng người mà.

Bốn người tới trước khách sạn xa hoa nhất trong Vong Ưu thành, khách san lầu 1 đã kín người, tiểu nhị đưa 4 người lên lầu hai trang nhã.

“Các vị khách quan, cần gì ạ?” tiểu nhị là một nam hài khả ái, cười ngọt ngào, trên gương mặt liền xuất hiện lúm đồng tiền thật sâu, càng đáng yêu hơn.

“Mang lên các món ngon nhất của các ngươi”


“Hảo, mấy vị chờ. Ừ?” tiểu nhị vốn định li khai đi chiêu đãi khách mới tới, không nghĩ vạt áo bị người kéo lại, quay đầu nhìn lại người kéo áo y cư nhiên là một tiểu oa nhi xinh đẹp.

“Cục cưng, buông tay, đại ca phải đi chào hỏi khách khứa rồi.” Tiểu nhị tủm tỉm gỡ tay oa nhi ra, không nghĩ tới tiểu oa nhi người nhỏ như thế, khí lực lại lớn như vậy. Y cư nhiên vô pháp đem tay oa nhi bài khai. Kỳ quái thật!

“Khách quan người xem…” tiểu nhị dở khóc dở cười nhìn thẳng Mặc Ưng. Thật không nghĩ tới y dám cùng đôi mắt ưng đối diện, bởi vậy Liễu Thanh Phong cùng Viêm Trục Nhật không khỏi đối y xem kỹ vài phần.

“Cục cưng… buông tay.., tiểu ca phải đi làm việc rồi… Cục cưng…”

“A… a” gắt gao nắm vạt áo tiểu nhị, không buông tay.

“Cục cưng… buông tay… chút nữa phụ thân cùng ngươi ngoạn… cho ngươi ăn kẹo ngọt…”

“A… A… A…” Cục cưng làm quen tiểu nhị rồi, lập tức không buông tay, tay Mặc Ưng có chút mạnh, Cục cưng cái miệng nhỏ nhắn liền chậm rãi phiết lên.

“A… A… Đa… Đa…” khóc nức nở gọi tiểu nhị.

Nghe vậy, mấy người đều kinh ngạc!

“Cha…” lần này ngôn ngữ không hề hàm hồ, bốn người nhất thanh nhị sở, kinh nghi nhìn tiểu Cục cưng.

Nhìn tiểu Cục cưng ủy khuất khóc, tiểu nhị tâm sinh thương tiếc. Tự tay ôm lấy Cục cưng, Cục cưng ở trong lòng y tung mình tung mình.

“Ha… Ha… Đa… Cha…Haha…” Cục cưng một mình kêu vui vẻ a, không có nhìn thấy xấu hổ trên mặt “mẫu thân”.

“Thật là ngại quá, Cục cưng ngày hôm nay…” Mặc Ưng cũng không biết phải nói gì, Cục cưng là lần đầu tiên thân cận 1 người như thế. Đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Liễu Thanh Phong cùng Viêm Trục Nhật, hai người không đáp, làm ý xấu xem kịch vui.

Tiểu nhị bị Cục cưng quấn lấy vô pháp làm việc, mọi người nhìn thấy, thấy Cục cưng gắt gao bám trên người tiểu nhị, không chịu xuống, cái miệng nhỏ nhắn khanh khách cười, đều sinh thiện ý cười vang.

Lão bản bị người gọi tới, cùng tiểu nhị nói vài câu, lão bản gật đầu rời đi. Một hồi lão bản trở về, cầm theo một cái địu, tiểu nhị dùng nó để địu Cục cưng trước ngực. Mặc Ưng dở khóc dở cười nhìn Cục cưng, Cục cưng từ bao giờ trở nên tùy hứng như vậy rồi.

Tiểu nhị mang theo Cục cưng chạy đi chạy lại giữa các bàn ăn, mọi người đều bị tạo hình của 2 người chọc cười, Cục cưng cũng cười theo, chân tay ngắn ngủn duỗi ra duỗi vào.



Buông  ra đôi môi sưng đỏ của Liễu Thanh Phong, nói: “Xoay người, nằm úp sấp trên giường.” Liễu Thanh Phong toàn thân phấn hồng. Động tác chậm rãi, nằm úp sấp ở trên giường.

“Mông nhếch lên!” tay ở trên ngực Liễu Thanh Phong vỗ hai cái.

Liễu Thanh Phong quay đầu lại, giận dữ nhìn hắn 1 cái, chẳng biết rằng cái nhìn này khiến người phía sau thiếu chút nữa hóa thân thành lang, Viêm Trục Nhật âm thanh vi ách nói: “Nhanh lên!”

Liễu Thanh Phong vùi đầu vào trong gối, nằm xuống, mông nhếch lên.

Viêm Trục Nhật mê đắm vuốt ve Liễu Thanh Phong, “Muốn có cục cưng sao?”

“Ừ.” Gật đầu, mông kinh hoảng.

Viêm Trục Nhật phát nhiệt, cắn răng nói: “Tiểu yêu tinh…” phủ lên lưng Liễu Thanh Phong.


Giường đung đưa lúc nhanh lúc chậm, bên trong thỉnh thoảng truyền ra nhẹ giọng nức nở cùng rên rỉ, làm cho bóng đêm yên lặng càng thêm tối.

Ba người một Cục cưng ở Vong Ưu thành ừng lại 4 tháng, hôm nay dự định ly khai, Mặc Ưng thần tình hơi nôn nóng, thường thường hướng ra phía bắc nhìn xung quanh, Cục cưng dẩu cái môi nhỏ nhắn mất hứng.

“Tiểu Ưng, Cục cưng, đi thôi.” Liễu Thanh Phong vờ như không biết sự khác thường của 2 người, gọi 2 người lên xe.

“Cha…” Cục cưng xả tóc mai Mặc Ưng.

“Chờ… Chờ chút!” hai người vừa lên xe, xa xa truyền đến tiếng gọi ầm ỹ, Mặc Ưng nghe thấy thần tình liền thả lỏng.

Liễu Thanh Phong và Viêm Trục Nhật nhìn nhau cười, chậm rãi thưởng thức trà chờ họ.

Lan Kỳ Lăng (tên của tiểu nhị, lúc đó y rảnh rỗi mới đi làm tiểu nhị.) tam thiếu gia của Lan gia, là thủ phủ của Vô Vân quốc.

Y vượt qua được khảo nghiệm của Liễu Thanh Phong, cùng Mặc Ưng và Cục cưng tạo thành 1 gia đình. Ở trong tiếng chúc phúc của Liễu Thanh Phong và Viêm Trục Nhật, Mặc Ưng, một đại nam nhân, nước mắt chảy xuống, Lan Kỳ Lăng ở một bên hung hăng hôn hắn 1 hơi, trịnh trọng phát thệ kiếp này không bao giờ nữa làm hắn rơi lệ, Liễu Thanh Phong và Viêm Trục Nhật rời đi, tiếp tục chuyến du lịch của bọn họ, trước khi đi lưu lại lý học công pháp, y không muốn Mặc Ưng sau trăm năm nữa lại phải trải qua nỗi khổ thất tình đau đớn nữa. (anh ý cho bạn Lăng thành trường sinh bất lão để sống với bạn Ưng vì bạn Ưng là yêu tinh^^)

*******

Hồ Điệp cốc, Liễu Thanh Phong ở đây an thai.

Liễu Thanh Phong lần này mang thai hiện tượng rất lợi hại, khí chất ôn nhuận tiêu thất vô tung, người trong lòng phiền táo, thường thường hướng Viêm Trục Nhật rống hai tiếng, mỗi khi lúc này Viêm Trục Nhật sẽ mang vẻ mặt thâm tình cẩn thận trấn an, thấy hắn cái dạng này Liễu Thanh Phong cũng băn khoăn, số lần tức giận cũng giảm đi nhiều.

“Viêm Trục Nhật!!” Trong Hồ Điệp cốc lại truyền ra tiếng bạo rống của Liễu Thanh Phong.

“Phong, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Viêm Trục Nhật buông ra đồ trong trù phòng, rửa sạch tay, nhanh chóng đi đến trước mặt Liễu Thanh Phong xem xét.

“Khó chịu.”

Nghe vậy, Viêm Trục Nhật thần tình lo lắng, “Chỗ nào khó chịu, để ta xem.”

Liễu Thanh Phong không đáp, oán hận nhìn Viêm Trục Nhật vài cái, nắm tay hắn đặt vào trong tiết khố của mình, mông một mảnh ướt sũng, chờ mong vật gì đó tiến vào lấp đầy, từ ngày mang thai tính dục của y tăng nhiều.

Viêm Trục Nhật hiểu rõ thiêu mi, cười khẽ, “Ha hả, … Hóa ra là tiểu yêu tinh của ta động dục rồi… Yên tâm, phu quân sẽ hảo hảo thỏa mãn ngươi.”



‘Ngô… A… Ngươi… Tiến đến… Ngô…” Liễu Thanh Phong toàn thân nhiễm màu hồng nhạt.

“Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hai người bắt đầu giao triền, vô cùng khoái hoạt.

./

Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận