Từ thư của Mục Lan, Bỉnh Huy biết cô và Bỉnh Lân thường xuyên gặp mặt. Sau hai người bọn họ dứt khoát mỗi lần gặp mặt thì lại cùng viết thư cho Bỉnh Huy, cậu viết một đoạn tớ viết một đoạn. Bỉnh Huy tài ăn nói không tệ, nhưng viết ra thành văn bản thì rất kém, Mục Lan và Bỉnh Lân mỗi lần gửi thư đều là đầy hết mấy trang, còn hắn cho dù vắt hết óc cũng chỉ trả lời được một tờ giấy.
Bỉnh Huy làm công cho một cửa hàng thương mậu kinh doanh thực phẩm và nguyên phụ liệu, công việc mỗi ngày là theo xe vận tải chở đi tiêu thụ khắp nơi. Trong vòng nửa năm, hắn gần như đã chạy hết tất cả mọi ngóc ngách trong thành phố này. Bỉnh Huy rất có đầu óc kinh doanh, làm việc linh hoạt, biểu hiện tốt hơn so với những công nhân khác ở cửa hàng rất nhiều. Ông chủ cửa hàng thấy hắn là nhân tài hiếm có cho nên cũng rất coi trọng.
————————————
Bỉnh Lân và Mục Lan trở về nhà nghỉ đông, Bỉnh Huy đến nhà ga đón bọn họ. Nhà ga có hai cửa ra, Bỉnh Huy ở một cửa không tìm được bọn họ, liền đi đến cửa còn lại tìm.
Cho dù Mục Lan quấn áo bông, mũ bọc kín mít, nhưng Bỉnh Huy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô ngay.
Nhìn thấy hắn, Mục Lan nước mắt liền muốn ứa ra. Bỉnh Huy theo bản năng bước tới lau nước mắt cho cô, nhưng tay đưa lên giữa không trung lại bỗng dưng thu lại.
“Nè, ai không biết còn tưởng rằng em đi phải nhiều năm lắm không trở về đó.”
“Em cảm thấy chúng ta đã nửa thế kỷ không gặp rồi!” Mục Lan vừa lau nước mắt vừa nói, “Chờ anh đã nửa ngày rồi, sao bây giờ mới tới?!”
“Anh chờ ở cửa số 1. Bỉnh Lân đâu?”
“Đi tìm anh rồi... sao anh lại gầy như vậy, công việc vất vả lắm sao?”
“Không, không vất vả.”
“Xem nè, em để tóc dài rồi!” Mục Lan vừa nói vừa tháo mũ xuống. Mái tóc đen mượt như nhung phủ xuống thân hình trắng như ngà, con trâu con nông thôn ngày xưa bây giờ so với người thành thị, còn giống người thành thị hơn nhiều. “Các bạn học nữ nào cũng để tóc dài bồng bềnh, em cũng theo trào lưu. Bỉnh Lân nói nhìn đẹp, em thì không thích lắm.” Thấy Bỉnh Huy đang ngơ ngác nhìn mình, Mục Lan nói tiếp, “Có phải xấu lắm không?”
“Đẹp…” Bỉnh Huy nói, tay lại sờ về phía túi tiền.
“Anh hút thuốc sao?!” Thấy hắn móc ra bao thuốc, Mục Lan kinh ngạc hỏi.
“Ừ…” Bỉnh Huy ngượng ngùng bỏ bao thuốc vào túi áo.
“Lần sau gặp lại, chỉ sợ anh toàn bộ Ngũ Độc đều có! Nếu thật sự như vậy, để xem em có đánh anh thành…”
“Sợ bị em đánh thành thập bánh, tuyệt đối không dám như vậy!” Bỉnh Huy nói tiếp, “Nhiều nhất cũng chỉ là hút vài điếu, uống vài ly rượu thôi.”
“Thách anh cũng không dám!” Mục Lan chỉ chỉ mũi hắn nói, “ Nếu anh là con khỉ họ Tôn, thì em sẽ là Đường Tăng đó!”
Bỉnh Huy cười cười nói: “Đường sư phụ nhà người ta trước giờ chỉ động khẩu không động thủ!”
“Không động thủ cũng phải khiến anh chấp hành quy định, nếu dám lỗ mãng, sẽ có Khẩn Cô Chú hầu hạ!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Viết Lại Những Vì Sao
4. Trẫm Không Dám Nữa
=====================================
“A? Xin hỏi sư phụ Khẩn Cô Chú có nội dung gì?”
“Chuyện này thì anh không cần quan tâm, dù sao cả cuộc đời này anh cũng đừng hòng nhảy ra khỏi bàn tay của em!”
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Bỉnh Huy xấu hổ ho khan hai tiếng, ánh mắt chuyển hướng sang một bên. “Bỉnh Lân quay lại kìa.” Hắn nhìn thấy em trai đang đi đến bên này.
……
Bỉnh Huy mời Bỉnh Lân và Mục Lan đến cửa hàng ăn cơm trưa, sau đó sẽ mượn ô tô của ông chủ đưa bọn họ về nhà.
Khi tới thôn trang của mình, Mục Lan đề nghị muốn đến nhà họ Lý thăm chị họ và ba mẹ Lý trước.
Ba Lý không ở nhà, mẹ Lý và con dâu Tú Chi ra khỏi phòng đón bọn họ.
“Đúng là con gái 18 tuổi thay đổi lớn, chỉ mới nửa năm không gặp mà đã xinh đẹp ra nhiều như vậy!” Tú Chi đánh giá em họ mình.
“Làm gì có chứ, em vẫn còn kém chị nhiều lắm, còn phải phấn đấu cho bằng chị đây!”
“Nhà họ Mục các con từ trước đến giờ trẻ con lớn lên đều rất xinh đẹp!” Mẹ Lý nói, “Năm người cô con lúc tuổi còn trẻ, ai nấy đều được gọi là mỹ nhân đó!”
“Đúng là như vậy đó, nếu cô hai của con không xinh đẹp, thì sao có thể sinh ra được chị họ là một mỹ nữ như vậy!”
“Bây giờ đã có dáng vẻ của một cô thiếu nữ rồi, xem cái miệng nói chuyện kìa, đâu còn là một con bé ăn nói ngông cuồng nữa!” Tú Chi nói.
“Cái này không phải là do bản tính hay sao!”
Bỉnh Huy sợ làm lỡ giờ dùng xe của ông chủ, cho nên chỉ ở lại một lát rồi phải đi.
Lúc lên xe, Bỉnh Lân gọi Mục Lan qua một bên thì thầm nói chuyện riêng. Nhìn hình ảnh bọn họ lưu luyến không rời, mẹ Lý và Tú Chi nhìn nhau bằng một ánh mắt ý vị thâm trường, sau đó lại nhìn về phía Bỉnh Huy đang ngồi trên ghế lái. Bỉnh Huy quay mặt qua một bên, cho nên mẹ và chị dâu đều căn bản là không nhìn thấy sắc mặt của hắn.
……
Khi Mục Lan và Bỉnh Huy đến nhà họ Mục, trong nhà chỉ có một mình bà nội Mục.
Hai người đều đồng thanh gọi một tiếng bà nội.
“Ôi trời ơi, thì ra là Bỉnh Huy tới! Hèn gì mà sáng nay trên cái cây ở trước cửa nhà lại có chim hỉ thước kêu!” bà nội Mục vừa nói vừa vẫy vẫy tay với Bỉnh Huy “Đã lâu rồi không gặp con!”
“Bà nội có khỏe không?” Bỉnh Huy tiến lên cầm tay bà nội Mục, hỏi thăm thân thiết.
“Ngoan! Bà khỏe lắm! Có thể ăn có thể ngủ!... Gầy! Gầy quá! Thằng nhóc này sao lại gầy hơn so với lúc trước nhiều như vậy! Ra ngoài làm việc vất vả, nhưng phải biết giữ gìn sức khỏe…”
“Bà nội! Bà không phát hiện ra con luôn sao?!” Mục Lan không khỏi ghen tị với Bỉnh Huy.
“Thấy, thấy!”
“Vậy sao bà chỉ quan tâm một mình anh ấy vậy!... Bà nội em thích người biết ăn nói, anh đó, lại rất giỏi về chuyện này, miệng lưỡi ngọt ngào dỗ dành bà đến mức không còn biết trời trăng gì cả!” Mục Lan vừa nói vừa đẩy Bỉnh Huy ra trước mặt bà nội.
“Con nhóc này đi học nửa năm mới về không ngờ là vẫn không học được cách nói chuyện! Bà và Bỉnh Huy, chính là nói chuyện rất hợp ý, con có trông đỏ mắt cũng không được đâu!”
“Nhưng dù sao anh ấy cũng là người ngoài! Con lâu như vậy không về nhà, bà không nhớ con sao?!”
“Sao lại không nhớ! Ngày nào cũng nằm mơ thấy con!”
“Thật sao! Thấy con làm gì?” Mục Lan ôm lấy cánh tay bà nội làm nũng.
“Ngày nào cũng mơ thấy con giận dỗi bà!”
“Được lắm, bà nội tôn quý, nằm mơ cũng muốn đối nghịch với con!”
Hai bà cháu lời qua tiếng lại, trở về chuyện chính.
“Ông nội của con, ba mẹ con đâu?”
“Ông nội con đã đến nhà cô út của con chơi rồi. Mẹ con đi thăm ông ngoại con, ông ấy hai ngày nay thân thể không khỏe.”
“Ông ngoại con không sao chứ?!”
“Bị cảm thôi, không sao cả.”
————————————
Sau khi lên năm thứ hai đại học, Mục Lan đột nhiên gửi một phong thư chỉ một mình mình viết cho Bỉnh Huy.
“Anh là người anh em thân nhất của em từ nhỏ đến lớn, là bạn bè hiểu ý em nhất, cho nên có một chuyện rối rắm trong lòng muốn nói với anh. Em muốn nói về em của anh đó! Cho dù anh mới là anh ruột của cậu ấy. Nhưng em lại cảm thấy anh và em còn thân hơn. Chắc là anh cũng phát hiện em và Bỉnh Lân đều có ý với nhau. Nhưng lâu như vậy, cậu ấy cũng chưa từng nói gì với em. Cậu ấy cứ thẹn thùng giống như “Tỳ bà che nửa mặt hoa”, làm em rất hoang mang. Có phải là vì không thích em đủ nhiều không? Bây giờ em cảm thấy rất tự ti, cảm thấy bản thân mình đã không được gọi là xinh đẹp mà cũng không hề dịu dàng nữ tính, giống như anh thường hay nói em, làm một thằng nhóc giả dạng, con bé điên khùng, cậu ấy sao có thể thích em được? Bây giờ anh có thích cô gái nào không? Anh và Bỉnh Lân là hai anh em, loại hình con gái hai người yêu thích chắc là không khác nhau nhiều, anh nói cho em nghe một chút đi, em phải thay đổi bản thân mình như thế nào mới có thể khiến cậu ấy thích em…”
Bỉnh Huy trả lời vẫn ngắn gọn như thường lệ, hắn khuyên Mục Lan đừng “lo sợ không đâu”, chủ động biện hộ cho em trai mình là vì tính cách nó như thế, cũng cổ vũ Mục Lan phải đâm thủng được tầng giấy mỏng che cửa sổ kia.
Một thời gian sau, Mục Lan lại gửi tới một phong thư.
“Nếu em và Bỉnh Lân xác định quan hệ, thì sau này em phải đối xử với anh như thế nào? Xét theo vai vế và lễ nghi thì em phải cung kính với anh. Mỗi khi nghĩ đến chuyện không thể cùng giỡn vui chơi với anh nữa, không thể giống như lúc trước bắt nạt anh, thì em lại cảm thấy rất mất mát. Nếu anh cũng làm một người anh ruột của em thì tốt quá.…”
Chuyện Mục Lan và Bỉnh Lân yêu nhau, đã từ miệng của chị họ Tú Chi truyền tới tai của mọi người trong nhà họ Mục. Nhà họ Lý gia thế trong sạch, cha mẹ vừa trung hậu lại vẫn còn khỏe mạnh, Bỉnh Lân cũng là bọn họ trông thấy từ nhỏ, hơn nữa lại rất ưu tú.
Việc hôn nhân này nếu thành, thì quả thật là rất tốt. Tin tức này làm nhà họ Mục mừng rỡ cười không khép miệng được, chỉ có một mình bà nội Mục là không ủng hộ.
Bà nội Mục một lòng tin theo phong thủy mệnh lý. Trước kia đã từng đi tìm thầy bói ‘ngự dụng’ xem cho Bỉnh Lân và Mục Lan một quẻ. Thầy bói không biết đối phương là con trai của nhà họ Lý đã nói thẳng rằng hai người trẻ này bát tự không hợp nhau. Đây có nghĩa là là không thể kết hôn được, có thể ngăn chặn là tốt nhất. Nhưng mà hiện tại những người trẻ tuổi đều không tin vào mệnh lý, cho nên thường tự do yêu đương, vì vậy cũng không dễ dàng tách ra, lúc đó thì chỉ có thể xem ý trời sắp xếp ra sao.
Cho nên vì hạnh phúc sau này của cháu gái, bà nội Mục quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải làm kẻ ác chia rẽ bọn chúng.
Bà nội Mục nói với mọi người trong nhà kết quả khi bọn họ kết hôn., muốn khiến mọi người trong nhà cùng hợp lực, khuyên bảo hai người trẻ dừng cương trước bờ vực. Không nên là cũng có hợp lực, nhưng mà lại là hợp lực phê bình bà.
Ông nội Mục từ trước đến nay tính tình rất hiền hòa nhưng cũng giận dữ, vô cùng nghiêm khắc mắng bà nội một trận. Cuối cùng ông còn nói rằng, nếu vì chuyện bà nội Mục phản đối mà cháu gái mình xảy ra chuyện gì, thì ông sẽ đuổi bà nội khỏi nhà, nói được thì làm được.
Bà nội Mục bị núi lửa bùng nổ của ông bạn già làm chấn động, cho nên cũng bình tĩnh lại. Tính tình cháu gái mình, bà không phải không biết. Nếu không thể nắm chắc chia rẽ được chúng nó, thì cứ dứt khoát không nói tới, cũng đỡ phải làm cho bọn họ trong lòng khó chịu.
Vì thế, bà nội Mục đè nén bất an trong lòng, tự mình an ủi chính mình: “Nhà họ Mục chúng ta đời đời đều làm người nhân hậu, nhà họ Lý bọn họ cũng đời đời tích phúc, đều là vì để lại đức cho con cháu, có lẽ cũng không có việc không may gì, cho dù có thì cũng sẽ hóa giải được…”