Thanh Sắc Cấm Dụ

Ngày hôm sau thời điểm Lang Hi tỉnh lại, Hàn Tả Tả và bà ngoại đã sớm rời giường.

Bà ngoại đi sân lớn trong trấn luyện quyền, Hàn Tả Tả một mình trong phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.

Lang Hi vừa mới tỉnh ngủ, ra cửa phòng liền thấy Hàn Tả Tả trong phòng
bếp nho nhỏ loay hoay không ngừng, ánh nắng buổi sáng theo cửa sổ
xuyên thấu rọi vào, sương trắng quanh quẩn chung quanh, khuôn mặt Hàn
Tả Tả mơ hồ không rõ, một tay nắm cái nồi, một tay cầm muỗng khuấy
không ngừng.

Cảnh tượng yên tĩnh bình thường như vậy, không hiểu sao làm cho
Lang Hi đáy lòng một mảnh ấm áp an bình, đó là hình ảnh khói lửa hồng trần giữa không gian nhỏ bé không đáng kể nhưng lại trân quý vô
cùng.

Hàn Tả Tả nhìn thấy Lang Hi rời giường, mỉm cười nói cho hắn nơi đặt bàn chải đánh răng, khăn mặt.

Lang Hi không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới gật gật đầu đi rửa mặt.

Bà ngoại sau khi trở về, Lang Hi cũng thu thập xong rồi, Hàn Tả Tả liền đem điểm tâm mang lên bàn.

”Chú Tư ăn trước chút cháo cho ấm bụng!”

Hàn Tả Tả múc cho bà ngoại một chén cháo, rồi lại múc cho Lang Hi một chén.

Bất quá chỉ là chút bánh trứng bột, cháo hoa bình thường, Lang Hi
lại cảm thấy có một dòng ôn nhu đặc biệt đang nhàn nhạt lưu
chuyển.

Lang Hi mở miệng ăn cháo, nhịn không được ở trong lòng hơi hơi tự
giễu, khi nào thì bắt đầu, hắn nhưng lại cũng có những thứ cảm xúc
này?

Cơm nước xong, bà ngoại không cho Hàn Tả Tả thu thập bát đũa, bảo Tả
Tả mang theo Chú Tư lên trấn trên đi dạo, mua chút đặc sản mang về Chu gia.

Hàn Tả Tả thấy Chú Tư không phản đối, quay về phòng lấy khăn quàng cổ cùng hắn đi ra ngoài.

Gần đến cuối năm, chợ trên trấn nhỏ cũng tương đối náo nhiệt.

Hàn Tả Tả sợ nhất là thời điểm đi dạo phố mua này nọ làm quà cho
người khác, lại nhìn Lang Hi trưng ra vẻ mặt cứng ngắc thâm trầm, tuy rằng vẫn là bộ dáng không chút thay đổi, nhưng Hàn Tả Tả có thể
đoán được trong lòng hắn đang phiền muộn.

Hàn Tả Tả vội vàng mua chút đặc sản địa phương, liền lôi kéo Chú Tư ra khỏi chợ.

Tuy rằng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, nhưng bởi vì mặt trời tỏa
ánh nắng sưởi ấm, đi ở bên ngoài cũng không thấy lạnh bao nhiêu.

Thôn trấn này rất nhỏ, ngày thường phần lớn người trẻ tuổi ra
ngoài làm việc, chỉ còn lại người lớn và trẻ nhỏ, thập phần yên
tĩnh, lúc này mọi người ra ngoài làm công gấp gáp trở về mừng năm
mới, trấn nhỏ liền chợt náo nhiệt hẳn lên.

Lang Hi một tay xách hai cái gói thật to, cùng Hàn Tả Tả sóng vai đi ở trong thôn trấn, trên đường người đi đường lui tới không giống như
trên thành phố vội vã hời hợt, mọi người cười lớn tiếng chào
hỏi nhau, tạo nên bầu không khí thật hòa thuận vui vẻ.

Thường thường có đứa nhỏ hét chói tai chạy qua bên người, ngẫu
nhiên còn có thể bất ngờ quăng đến một chiếc pháo, “Phanh” một
tiếng ở bên chân nổ tung.

Hàn Tả Tả bất ngờ không kịp phòng bị hoảng sợ, thét chói tai, dở khóc
dở cười uy hiếp cậu bé thực hiện được trò đùa dai kia, đứa nhỏ này
căn bản không sợ, làm cái mặt quỷ liền hi hi ha ha chạy mất.

Lang Hi lù lù bất động nhìn hết thảy phát sinh trước mắt, khí thế kia,
làm cho Hàn Tả Tả cảm thấy cho dù có quăng bom đến cũng không nhất
định có thể nhìn thấy hắn nhíu mày.

Hàn Tả Tả đe dọa đứa nhỏ kia không được, liền nở nụ cười: “Nơi này
thực hẻo lánh, cũng không có nhiều hạn chế như vậy, lãnh đạo nơi này

cũng không cấm đốt pháo, vừa đến năm mới nhà nhà đều đốt pháo, còn có thể viết câu đối, thực náo nhiệt...”

Hàn Tả Tả đơn giản giới thiệu cho hắn phong thổ địa phương, vừa đi vừa chỉ vào kiến trúc hai bên thuyết minh vài câu.

Trở lại nhà bà ngoại, Lang Hi liền cáo từ rời đi.

Bà ngoại nhưng thật ra rất thích hắn, lôi kéo tay hắn nhiệt tình giữ lại.

Lang Hi trước nay không giỏi ứng phó những trường hợp thế này, trong lúc nhất thời trừ bỏ “Thật có lỗi” cũng không biết nên nói câu
khách sáo nào.

Hàn Tả Tả nhìn Chú Tư hiếm khi lộ ra vẻ mặt xấu hổ không biết
làm sao, cảm thấy thập phần mới mẻ thú vị, vui vẻ trong chốc lát mới
tiến lên giải vây.

”Tốt lắm bà ngoại, chú tư còn có việc, sao có thể ở lại chỗ này! Bà
nếu không thả người đi, lát nữa trễ rồi lái xe không an toàn!”

Bà ngoại thế này mới lưu luyến không rời nói: “Kia Tứ lang có rảnh lại
đến chơi, cứ xem chỗ của thím như nhà mình, trăm ngàn đừng khách
khí!”

Lang Hi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu thành khẩn nói: “Nhất định!”

Hàn Tả Tả đem đặc sản mua được đặt vào trong cốp xe, lại từ trong phòng xách ra mấy cái túi, đặt bên cạnh ghế lái.

”Tất cả là đồ ăn vặt cho chú, trên đường có khát nước đói bụng thì dùng, lái xe phải cẩn thận...”

Lang Hi đứng cạnh xe lẳng lặng nhìn cô, lúc này hơn mười giờ ánh
nắng mặt trời rực rỡ, không khí trong trấn nhỏ rất tốt, bầu trời
sáng sủa không mây.

Hàn Tả Tả vui vẻ cười nói: “Chú Tư nhớ nói mẹ cháu yên tâm, bà ngoại hết thảy đều tốt...”

Lang Hi đột nhiên mở miệng: “Di động.”

Hàn Tả Tả sửng sốt, không rõ vì sao mình lại lấy di động đưa cho hắn: “Làm sao vậy?”

Lang Hi cúi đầu ở điện thoại của cô bấm bấm trong chốc lát, sau đó
đưa lại cho cô nói: “Trước khi trở về thì gọi cho tôi, tôi tới
đón.”

Hàn Tả Tả vừa muốn nói không cần, Lang Hi liền mở cửa xe ngồi xuống.

Hàn Tả Tả đành phải nắm di động vẫy tay với hắn: “Chú Tư, tạm biệt!”

Hàn Tả Tả nhìn theo xe Lang Hi biến mất ở cuối đường, đột nhiên cảm thấy đáy lòng có chút tiếc nuối và cô đơn.

Hàn Tả Tả hoảng sợ, thầm an ủi chính mình, nhất định là cô rất nhàm chán mới có thể miên man suy nghĩ.

Bà ngoại ở bên ngoài phơi nắng, trong tay lựa đồ ăn, thấy cô trở về thuận miệng hỏi: “Đi rồi?”

Hàn Tả Tả gật đầu, ngồi xổm xuống muốn giúp đỡ.

Bà ngoại vội vàng vẫy tay: “Không cần, cháu vào phòng xem tivi đi!”

Hàn Tả Tả trở lại trong phòng, lười xem tivi, ngồi xuống tò mò mở
điện thoại trong tay, nhìn trong danh bạ quả nhiên có thêm dãy số
của Lang Hi, tên nhập vào là “Tứ Lang”. (*O*)

Hàn Tả Tả dở khóc dở cười, Chú Tư rốt cuộc đối với xưng hô này thật chấp nhất ah!

Ngày ba mươi, Hàn Tả Tả cùng bà ngoại nấu bánh trẻo ăn, xem chương
trình chào xuân được một lát bà ngoại liền chống đỡ không được nên
đi ngủ.

Giao thừa hàng năm đều không khác nhau mấy, Hàn Tả Tả cảm thấy không thú vị, dù sao cô cũng không có tâm tư gì đón giao thừa, liền tắt
tivi chui vào phòng ngủ.

Bên ngoài thực yên lặng, đêm trừ tịch – đêm 30 nhà nhà đoàn

viên, lúc này bên ngoài rất ít người đi lại, đều ở trong nhà cùng
mọi người chờ đón năm mới.

Tết âm lịch mấy năm trước cũng là như vậy, phần lớn cùng mẹ trôi qua, có đôi khi đến nhà bà ngoại cũng chỉ có thêm một người, Hàn Tả Tả sớm đã thành thói quen, cũng không cảm thấy quạnh quẽo.

Nằm trong ổ chăn cũng ngủ không được, lúc trời tờ mờ sáng, di
động của Hàn Tả Tả run lên liên tiếp không ngừng, mở hộp thư, bên
trong có rất nhiều tin nhắn chúc tết, trước đọc tin của Tang
Đồng, liền gửi lại một tin hồi đáp.

Nghĩ nghĩ, Hàn Tả Tả tìm được tên “Tứ Lang”, cũng gửi đi một tin nhắn.

Đối lập với sự yên tĩnh bên này của Hàn Tả Tả, Chu gia vô cùng
náo nhiệt, trưởng bối, con cháu đều tụ tập trong phòng khách,
đèn đuốc sáng trưng, trên bàn bày đầy đồ ăn vặt, bánh mứt và trái
cây, góc bên kia bày một bàn mạt chược, trong phòng tràn ngập tiếng
nói chuyện cùng tiếng cười vang.

Lang Hi trừ bỏ Chu Quảng Vinh cùng Chu Minh Nghĩa còn có thể phản
ứng lại hai câu, với người khác thì hờ hững. Hắn quay về Chu gia
vốn rất trễ, lúc trước lại luôn ở nước ngoài, rất ít ở tại Chu gia,
cùng các anh trai đều không thể tự nhiên nói chuyện, huống chi
lúc này cơ hồ toàn là thân thích chưa thấy qua mặt, lại hoàn toàn xa lạ.

Lang Hi thân phận xấu hổ, lại trưng ra vẻ mặt người lạ chớ lại
gần, tụi nhỏ thấy hắn đều tự giác đi đường vòng, liền cũng không có
ai tùy tiện cùng hắn chào hỏi.

Lang Hi vẫn là lần đầu tiên ở Chu gia qua năm mới, chỉ cảm thấy nặng
nề đến cực điểm. Một mình ngồi bên cửa sổ, chậm rãi uống ly rượu trong
tay, đột nhiên cảm thấy di động trong túi run lên.

Trước giờ ít có ai gửi tin nhắn cho mình, Lang Hi cho tới bây giờ cũng chưa từng gửi qua tin nhắn nào.

Lang Hi không chút để ý lấy ra nhìn nhìn, lập tức ngồi ngay ngắn.

”Chú Tư, năm mới vui vẻ, mọi sự như ý! Tiền mừng tuổi cho chú nợ trước!”

Lang Hi ngẩn người, đối với dòng chữ ngắn ngủi trên màn hình ngẩn người.

Chu Quảng Vinh hướng về Lang Hi trong góc sáng sủa đang cúi đầu
nghịch di động hét lớn một tiếng: “Lão Tứ lại đây, đến nhận tiền mừng tuổi của con!”

Chu Quảng Vinh luôn cảm thấy thiếu đứa con trai út này rất
nhiều, phát bao lì xì cho một đám cháu trai xong còn dư lại
một cái, liền thét to Lang Hi muốn phát cho hắn.

Lang Hi nghe được “Tiền mừng tuổi”, nhíu nhíu mày, hơi hơi trầm ngâm đi tới.

Chu Quảng Vinh không nghĩ tới hắn hôm nay nể mặt như vậy, cư nhiên
vừa gọi một tiếng đã tới, trong lòng càng thêm cao hứng, đem một
cái hồng bao thật dày đưa cho hắn.

Bên cạnh một đám trẻ con được tiền mừng tuổi thật dày cao hứng
vô cùng, giơ hồng bao nhào vào trong lòng Chu Quảng Vinh, quyệt miệng ở trên mặt ông hôn một cái thật vang.

”Cám ơn gia gia!”

Lang Hi chuyên chú nhìn mấy ông cháu cười đùa, vẻ mặt có chút đăm chiêu, cầm hồng bao trong tay rời đi.

Hàn Tả Tả đã ngủ từ bao giờ, đột nhiên bị tiếng pháo liên tiếp bên ngoài đánh thức.

0 giờ rồi, một năm mới chính thức bắt đầu.

Ishtar: lúc làm tới đây, mình vốn định giao thừa năm nay mới post chương này ấy chứ. ^o^

Hàn Tả Tả lấy ra di động, thấy là tin nhắn của Lang Hi.


”Chúc mừng năm mới, tiền mừng tuổi trở về cho cháu.”

Hàn Tả Tả khóe miệng giật giật, nở nụ cười.

Đầu năm nay thực ít có người gửi tin nhắn còn nghiêm trang dùng dấu
chấm câu, phỏng chừng Chú Tư căn bản không nhận ra ý tứ trêu chọc
của cô.

Mùng hai tết, Chu Minh Nghĩa cùng Hàn Uyển mới đến nhà bà ngoại.

Bà ngoại thực vui vẻ, tự mình xuống bếp làm một bàn lớn đồ ăn, vài
người vây quanh lại một chỗ, thế này mới có cảm giác mừng năm mới.

Hàn Uyển ở T thị công tác tuy rằng không vất vả, nhưng ngày nghỉ
không nhiều lắm, một năm cũng không về được vài lần, lần này qua năm mới về nhà, liền chuẩn bị ở lâu vài ngày bồi bà cụ.

Hàn Uyển còn lúc còn trẻ thì chồng qua đời, một mình mang theo Tả Tả đi T thị, nhiều năm tịch mịch cơ khổ như vậy, nay rốt cục có thể sống hạnh phúc, bà ngoại cũng thực vì bà mà vui vẻ.

Vừa qua mùng sáu, tết âm lịch cũng kết thúc, vài người đã bắt đầu rời nhà trở lại làm việc.

Chu Minh Nghĩa và Hàn Uyển còn phải đi làm, cũng phải đi về, Hàn Tả Tả còn có một số khóa học cũng sắp khai giảng, liền cùng bọn họ
ngồi xe trở về T thị.

Đến Chu gia, vừa vặn là giờ cơm chiều.

Hàn Tả Tả lúc ăn cơm phát hiện thiếu Lang Hi, tò mò hỏi: “Chú Tư đâu ạ?”

Chu Quảng Vinh vừa ăn vừa nói: “Không biết, chắc có xã giao...”

Hàn Tả Tả cũng không hỏi nhiều, ngồi xe lâu như vậy toàn thân mỏi mệt, cơm nước xong liền trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Vừa nằm xuống liền ngủ thẳng tới sáng, Hàn Tả Tả đánh ngáp một
cái ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Lang Hi đứng trước mặt.

”Chú Tư, chào buổi sáng!”

Lang Hi sửng sốt, hiển nhiên tối hôm qua trở về trễ, không biết cô cũng đã trở lại.

Hàn Tả Tả thấy hắn nhìn chằm chằm mình như không vừa ý, buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?”

Lang Hi trầm ngâm một lát, xoay người trở về phòng của mình, sau đó lấy ra một cái hồng bao đưa cho cô.

Hàn Tả Tả bật cười: “Chú Tư cháu chỉ nói giỡn thôi, chú còn cho là thật sao... Tiền này cháu không thể nhận!”

Lang Hi cau mày, gắt gao mím môi, đem hồng bao cố chấp đẩy tới trước mặt cô. (Ish: chị ko lấy thì cho em đi anh ^o^)

Hàn Tả Tả từ chối nửa ngày, nhìn hắn vẻ mặt kiên trì, đành phải nhận
lấy, sờ sờ cảm thấy rất mỏng, may mắn không nhiều tiền như vậy, liền
yên tâm.

Lang Hi thấy cô chịu nhận rồi, sắc mặt dịu đi, hai mắt chờ mong nhìn chằm chằm cô.

Hàn Tả Tả không rõ vì sao, xoay người đi vào phòng bếp: “Chú Tư ăn điểm tâm không?”

Lang Hi ngạc nhiên trừng mắt nhìn cô, mày gắt gao nhăn lại.

Trong phòng bếp có lưu lại chút đồ ăn, Hàn Tả Tả lấy ra, quay
người lại nhìn đến Lang Hi mặt trầm như nước nhìn chằm chằm cô.

Hàn Tả Tả buồn bực để đồ trong tay xuống: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

Lang Hi trầm mặc không nói, đem tầm mắt chuyển qua túi tiền của Hàn Tả Tả.

Hàn Tả Tả vừa thuận tay đem hồng bao nhét vào trong túi tiền, chỉ lộ
ra một góc nhỏ, theo ánh mắt của hắn nhìn đến, rút ra hồng bao đưa cho hắn, ngập ngừng hỏi: “Chú Tư nghĩ... muốn lấy lại?”

Lang Hi lắc lắc đầu, đem hồng bao đẩy trở lại.

Hàn Tả Tả không rõ: “Chú Tư rốt cuộc chú muốn làm gì?”

Lang Hi rốt cục mở miệng: “Cháu thu tiền mừng tuổi.”

Hàn Tả Tả hoàn toàn mờ mịt: “Đúng vậy, chú cho cháu, ta nhận?”

”Sau đó.”

Hàn Tả Tả nghi hoặc nghiêng đầu: “Sau đó?”

Lang Hi dáng vẻ bỗng nhiên có chút nôn nóng, ánh mắt đảo qua lại
chính là không chịu nhìn cô, há miệng thở dốc lại không biết nói sao,

vành tai chậm rãi chuyển sang màu hồng nhạt. (Ish: ta nghi nghi nha nha nha…)

Hàn Tả Tả thử nói: “Sau đó... Năm mới vui vẻ?”

”Không phải.”

Hàn Tả Tả quả thực muốn phát điên, chẳng lẽ nhận tiền mừng tuổi, nói ‘chúc mừng năm mới’ còn không được, thật phải thành thành thật thật hành lễ chúc tết hay sao?

Lang Hi liếc nhìn cô một cái, cả lỗ tai đều đỏ ửng rồi, nghĩ
nghĩ gian nan giải thích: “Ba cho đứa nhỏ tiền mừng tuổi... Đứa nhỏ, đứa nhỏ... hôn ba...” (~o~)

Hàn Tả Tả ngẩn ra, đột nhiên bật cười ra tiếng.

Lỗ tai Lang Hi đỏ đến nỗi có thể rỉ ra máu, co quắp bất an đứng ở nơi đó, ánh mắt khó hiểu nhìn Hàn Tả Tả cười to không ngừng.

Hàn Tả Tả một tay đỡ cái bàn, một tay ôm bụng, cười đến gập người lại, nước mắt đều chảy ra.

Hàn Tả Tả cười không dừng lại được, khổ sở khoát tay áo, đứt quãng
nói: “Ôi, không được... Mắc cười chết cháu rồi! Chú Tư, chú...
Cho tới bây giờ chưa nhận qua tiền mừng tuổi?”

Lang Hi trầm mặc lắc lắc đầu, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy mình náo loạn rất đáng cười sao.

Hàn Tả Tả thật vất vả mới ngừng được tiếng cười, nghiêm mặt ngồi
xuống, vẻ mặt cổ quái nói: “Chú tư, việc này... nhận tiền mừng tuổi
của trưởng bối, bình thường đều phải dập đầu chúc tết trưởng bối...”

Lang Hi sắc mặt bỗng dưng biến thành màu đen, mất tự nhiên liên tục chải tóc.

Hàn Tả Tả cố nén cười tiếp tục nói: “Chưa từng nghe qua ở đâu có phong tục nhận tiền mừng tuổi, phải hôn một cái... Chú Tư, đứa nhỏ
phỏng chừng là được nhận tiền rất cao hứng, cùng gia gia làm nũng mà
thôi!”

Lang Hi tính cách quái gở, mẹ của hắn cũng có chút vấn đề về
thần kinh, trong quá khứ qua năm mới nhiều lắm là thêm chút đồ ăn,
tập tục này nọ tự nhiên không biết.

Huống chi, Lang Hi lúc còn nhỏ liền cùng mẹ ra nước ngoài, đối với việc này càng thêm không biết.

Hàn Tả Tả nói xong lại muốn cười, nhịn hồi lâu, nhìn đến Chú Tư vẻ
mặt mặt than quẫn bách đứng ở đàng kia, vẫn là không nhịn được cười lên tiếng.

Lang Hi mím môi, nhìn về phía Hàn Tả Tả cười không ngừng, ánh mắt hơi hơi mị lên.

Sau đó, Lang Hi đột nhiên cúi thấp người, thật nhanh hôn lên trán Hàn Tả Tả.

Tiếng cười chợt đình chỉ, Hàn Tả Tả há hốc miệng, không thể tin trừng mắt nhìn hắn.

Xúc cảm lành lạnh như chuồn chuồn lướt nước, Lang Hi chạm một chút
liền nhanh chóng lui về phía sau, thẳng lưng nhìn cô, trong mắt ẩn ẩn ý
cười.

Trên trán cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng vờn quanh thật lâu không tiêu tán, Hàn Tả Tả ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, chậm rãi đỏ mặt.

Lang Hi xụ mặt nghiêm trang mở miệng: “Tôi đang làm nũng.”

Nói xong, chậm rì rì xoay người rời đi.

Nụ hôn khẽ khàng cơ hồ có thể xem như chưa từng xảy ra, lại làm cho tim Hàn Tả Tả đang đập chợt đình chỉ, thẳng đến Lang Hi rời đi, mới lại đột nhiên nhảy lên, kịch liệt va chạm vào vách tường trong lòng
ngực.

Hàn Tả Tả chỉ cảm thấy, lúc đôi môi kia chạm vào trên trán cô, giống
như đem linh hồn cô hút đi, chỉ để lại một chút cảm giác mát lạnh mềm
nhẹ, cố chấp chiếm lấy toàn bộ ý thức.

Hàn Tả Tả đột nhiên hoàn hồn, hoảng sợ đứng lên trốn về phòng mình, rất lâu mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Chú Tư là trưởng bối, là trưởng bối, là trưởng bối... (Ish: sau này nhớ niệm câu này nha chị)

Hàn Tả Tả mãnh liệt đập giường, trưởng bối còn đối với cô làm nũng!

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Hàn Tả Tả rót ly nước, muốn bản thân bình tĩnh lại.

Đụng đến hồng bao trong túi tiền, không chút để ý mở ra, bên trong là một tấm chi phiếu nhẹ tênh.

Hàn Tả Tả cầm lên ngắm một cái, lập tức phun hết nước trong miệng ra.

Này này này... Đây là tập tục của hào môn thế gia?

Hàn Tả Tả khóc không ra nước mắt đếm số 0 đằng sau, chỉ cảm thấy dân phố chợ như cô bỗng dưng trở thành người giàu có cũng không
bị kinh hách bằng việc này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận