Thanh Sắc Kiêm Bị

Lòng tốt rảnh quá không gì làm của anh tôi nhận, nhưng nếu như anh thấy rảnh thì cảm phiền tới văn phòng xử lý cho xong đống văn kiện chất cao như núi của anh đi, nếu không tôi sẽ cho là chỉ số thông minh của anh đã tụt xuống phạm trù si ngốc của mấy lão già rồi đấy!" Nhâm Lẫm thản nhiên nói một câu, hoàn toàn không lo tới chuyện cậu anh trai thiên tài của mình sẽ đau khổ vì bị khinh bỉ trí thông minh.

"Chậc, chậc, coi bộ cái miệng của chú không thể nào cho ra được câu nào dễ nghe!" Nhâm Tuyết ở một bên vừa híp mắt oán hận, vừa kéo kéo dây lưng áo ngủ, "Đừng nói với anh là chú chẳng làm gì, đó chính là cảnh giới cầm thú cũng không bằng đó nha!" Thấy cậu em mình đi tới, anh ta khoát tay lên vai y, tiếp tục trêu chọc.

Anh rất hiểu tính cậu em trai mặt than trước mặt mình, dù y có là một người cuồng việc nhưng cũng không có nghĩa là y không màng sinh hoạt cá nhân, nhưng quan hệ riêng tư của Nhâm Lẫm rất đơn giản, y theo nguyên tắc chỉ kết giao với một tình nhân cố định, trước khi phân rõ giới hạn với người đó, y sẽ tuyệt đối không ra tay với người nào khác.

Chẳng thú vị gì cả! Nhâm Tuyết từng thẳng mặt châm chọc cuộc sống của em trai mình, nếu như gặp phải những ngày hạn hán, chẳng phải là chỉ có thể nhờ vào công cụ để giải quyết hay sao? Mang tâm trạng thương hại, anh đã tiến hành quy tắc một chân bước nhiều thuyền, hưởng thụ mỹ nhân, đương nhiên là phải trái ôm phải ấp, hàng đêm ngân nga mới gọi là hoàn mỹ.

"Anh chính là cầm thú quá độ đấy!" Nhâm Lẫm liếc cho ông anh mình một quả xem thường, "Cẩn thận sức khỏe một chút, tôi nghe nói hôm qua bác sĩ Tiêu vừa đưa tới một đống thuốc bổ, sắp hết đạn dược rồi à?"

"Để nghẹn lâu quá mới càng ảnh hưởng tới sức khỏe đúng không nào? Người tình trước đây của chú cũng đã bỏ đi sắp một năm rồi, thế nào? Muốn chơi trò nuôi từ từ à?" Nhâm Tuyết dịu dàng vỗ vỗ lên lưng em trai, ra vẻ khó hiểu.

Nhâm Lẫm không nói gì, kéo cánh tay đối phương ra, bỏ mặc, đi nhanh.

"Chẳng đáng yêu chút nào!" Nhâm Tuyết bẻ bẻ cái cổ, nhỏ giọng cảm khái.

Sau buổi tiệc mừng năm mới, Tiết Mặc lại vùi đầu vào công việc. Từ lúc tốt nghiệp tới giờ cũng sắp hai năm rồi, năng lực cá nhân tuyệt đối là đột nhiên tăng mạnh, nhưng tiếc là ngoài mấy vai phụ và BL ra, cậu còn chưa biết một nhân vật lớn nó tròn méo thế nào, bảo cậu không thấy uể oải là đang nói dối đấy.

C ố  g ắ ng n ữ a  đ i! Một giây trước khi nhận được cú điện thoại của Trương Dương, cậu lại tự cổ vũ chính mình, bởi vậy lúc nghe điện thoại, giọng điệu của cậu rung động tới tâm can, khiến đối phương tưởng là tình cảm giữa cậu và người nào đó tăng vọt.

"Hai người thật không có một chút tiến triển gì à?" Trương Dương không cam lòng, hỏi. Rõ ràng là anh đã tận mắt trông thấy Tiết Mặc bị Nhâm Lẫm đóng gói mang về nhà, bảo là chưa xảy ra chuyện gì, đúng là khiến người ta khó mà tin, chẳng lẽ phương diện nào đó của Đại Đế bị trục trặc?

"Người tình dự bị có được tính hay không?" Thoải mái thốt ra một câu dẹp bay gã nhiều chuyện Trương Dương, Tiết Mặc đáp mấy câu trêu chọc nhảm nhí của đối phương rồi treo máy.

Nhâm Lẫm là một người điển hình của chủ nghĩa hoàn mỹ, trở thành người tình của y chẳng những không có được thứ gì, ngược lại còn có thể chịu những đãi ngộ càng khắc nghiệt hơn người khác. Y hoàn mỹ, cho nên y cũng yêu cầu người bên cạnh mình cũng phải đạt tới cùng một độ cao như y. Sau đêm đó, Tiết Mặc thấy áp lực vô cùng.

Chắc là vì thích rồi? Vô nghĩa, sao lại không thích? Cho dù trước đó cậu luôn cực lực phủ nhận những gì Trương Dương nói, nhưng với một người đàn ông như Nhâm Lẫm, một khi y có ý bước tới, thì ai lại nỡ buông tay? Sẽ rất vất vả nha, vất vả trên mọi phương diện, Tiết Mặc thở dài, rồi cười cười mở email công ty vừa gởi tới ra xem.

Ba thông báo thử giọng, Tiết Mặc xem lần lượt từng thông báo, lúc đọc tới thông báo thứ hai, cậu do dự. Đó là thông báo thử giọng do người giới thiệu công ty Nhâm thị gởi tới, bộ phận game tung một quả bom to đầu năm, đó là một bộ game BL 18+. Để quảng bá cho game, họ đặc biệt mời mấy diễn viên lồng tiếng có tên tuổi tham gia, dĩ nhiên là phải dùng tên thật của mình biểu diễn và Tiết Mặc lại là người giữ vai chính.

Phải thừa nhận rằng, đó là một hấp dẫn rất lớn, dù sức ảnh hưởng của game không rộng, nhưng nếu là một game có nhiều diễn viên lồng tiếng có tên tuổi tham gia nhất định sẽ hấp dẫn một lượng Fans mua, huống chi cậu lại được xếp cho vai chính, sau khi game phát hành, đó là một cơ hội tốt lộ diện, tuyên truyền, nếu như gặp thời, thì có thể nói là một bước lên trời, cho nên đây quả là một cơ hội hiếm hoi.

Nhưng vụ dùng tên thật diễn xuất, đó là vấn đề khiến Tiết Mặc lo lắng nhất. Những người được chọn khác có thể nói là lão tướng sa trường, sớm đã công thành danh toại, có một lượng Fans cố định, ngoài lĩnh vực phim hoạt hình ra, những lĩnh vực khác đều hoàn toàn mở rộng, cho nên dù có dùng tên thật diễn BL 18+, cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu. Nhưng còn cậu, cậu hoàn toàn không giống như vậy, cậu là người mới, ngoài lồng tiếng cho phim hoạt hình ra, vốn chẳng hề có mặt ở những phương diện khác, một khi bị người ta định vai khi dùng tên thật diễn, sau này muốn rẽ hướng sẽ rất khó, nếu nói tới nhân khí và tên tuổi, trong giới BL cậu cũng coi như có chút tiếng tăm, lần này nếu đi quá trớn, e là sẽ khiến cậu lâm vào cảnh khó khăn.

Lia qua thấy tên người chế tác, Tiết Mặc nhìn trời, là Ngự tỷ Tịch Hàm, nếu như mạo hiểm mặc cả, e là cậu sẽ bị đối phương tháo ra từng khớp xương quẳng ra ngoài cửa. Tóm lại là, tới công ty xem thử một chút rồi hãy tính. Nghĩ vậy, cậu đóng máy tính, ra ngoài.

Tìm người bàn bạc là phương pháp tốt nhất và người đầu tiên mà Tiết Mặc nghĩ tới chính là Nhâm Lẫm. Là một nhà chế tác và giám đốc kim bài mà nói, y chính là người am hiểu quy tắc ngầm và bài bản cơ chiêu thương nghiệp, nếu như được Đại Đế góp ý, hẳn là sẽ chính xác và thực tế hơn những người khác rất nhiều.

Nhưng mà điều quan trọng là...Anh ta s ẽ  gi ú p m ì nh sao? Tiết Mặc đi vào thang máy, ma xui quỷ khiến cậu ấn con số tám - khu lầu văn phòng Nhâm Lẫm. Từ lúc Nhâm Lẫm chuyển từ ghế hành chính tới tổng giám kỹ thuật, y đã chuyển từ tầng cao nhất xuống đây.

Ti ê u r ồ i, d ườ ng nh ư  c ậ u ph ả i h ẹ n tr ướ c m ớ i  đượ c. Tiết Mặc đi tới khu vực trước văn phòng, cậu mới đột nhiên ý thức được hành vi của mình là liều lĩnh cỡ nào. Sau buổi tiệc tối đó, toàn bộ người ở công ty đều bàn tán về nụ hôn của cậu và Nhâm Lẫm, tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng khiến người ta sinh nghi. Giờ cậu lại công khai đi tìm tổng giám, không phải đã tự khai là giữa bọn họ có cái gì rồi sao?

Ngay khi Tiết Mặc định rút lui thì Ngu Mỹ Nhân đã ôm một xấp tư Liệu cao hơn đầu xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới. Những người ở xung quanh ôm đầu trốn tránh, không ai ra tay giúp đỡ cô cả.

"Cẩn thận!" Mắt thấy đống văn kiện ấy lung lay sắp đổ, Tiết Mặc đã ra tay trước, ôm một nửa vào ngực, nhìn vẻ mặt thở hổn hển của Ngu Mỹ Nhân, "Sao không tìm một anh chàng nào đó giúp một tay?"

"Không nghĩ là sẽ nhiều như vậy!" Ngu Mỹ Nhân thở phào một hơi, bấy giờ cô mới kịp nhìn rõ kẻ ra tay tương trợ mình là người phương nào, "Anh tìm tổng giám à?" Về chuyện giữa Tiết Mặc và Nhâm Lẫm, thư ký riêng như cô nhất định là biết chút ít, nhưng theo đạo đức nghề nghiệp và tính cách của cô, thì phàm là người mà Nhâm Lẫm ưng ý hoặc là ưng ý Nhâm Lẫm nếu không phải là đồ xúi quẩy thì cũng là tên chịu ngược cuồng. Đây cũng chính là nguyên do mà Ngu tiểu thư xinh đẹp lại có thể ngồi ổn định trên ngai vàng đệ nhất thư ký riêng của Đại Đế n năm lại không có một vụ tai tiếng tình cảm nào.

Mới đó đã bị người ta nhìn thấu ý đồ, Tiết Mặc thấy không được tự nhiên, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng không có gì là lạ, ngay cả chuyện tới nhà bạn dùng cơm cũng dẫn theo thư ký riêng, thì chuyện bí mật giữa cậu và Nhâm Lẫm, bảo Ngu Mỹ Nhân không phát hiện chút gì thì mới đúng là kỳ quái. Cậu khẽ gật đầu, lúng túng: "Thật ra thì cũng không có gì gấp, tôi không có hẹn trước, hay là nên xuống dưới trước cái đi!"

"Đừng, chờ một chút!" Ngu Mỹ Nhân dùng khuỷu tay ngăn Tiết Mặc lại, về công việc và phẩm chất của cậu diễn viên lồng tiếng còn mới toanh này, cô đánh giá rất khách quan, đó chính là "Biểu hiện rất khá", nhưng nếu về mặt tình cảm thì Ngu tiểu thư tuyệt đối cho là đầu cậu nhất định bị đám Yumiko giẫm qua, tìm tên dũng mãnh biến thái Nhâm Lẫm đó nhận phiền phức, hừ, những ngày khổ sở còn đang chờ ở phía sau kia kìa, "Để tôi hỏi giúp anh một chút!"

Chỉ một lát sau, Ngu thư ký đi ra, đáp án của Tiết Mặc là cậu có thời gian ba phút.

Đây là lần đầu tiên Tiết Mặc bước vào văn phòng Nhâm Lẫm, thiết kế đen trắng phân chia rõ ràng vô tình tạo cho người ta một cảm giác áp bách khó nói thành lời. Thiết kế này cũng đơn giản như phòng ngủ của y, ngoài những đồ dùng cần thiết ra, chẳng có chút bày trí dư thừa nào cả.

Không có câu mời ngồi khách sáo linh tinh, Đại Đế cúi đầu, vừa xem văn kiện vừa nói, "Có gì thì nói nhanh đi!"

Không do dự, Tiết Mặc kể lại ngắn gọn, dù sao thì toàn bộ công việc thử giọng ở Nhâm thị Nhâm Lẫm cũng điều hiểu sơ qua, chỉ cần cậu cung cấp đủ dữ liệu để y nhớ đó là phần nào là được.

Khép xấp văn kiện lại, Nhâm Lẫm không nói gì, nhìn Tiết Mặc, trong văn phòng yên tĩnh tới đáng sợ, "Chuyện này có hai đáp án!" Đại Đế lạnh lùng nói, "Đứng ở lập trường của tổng giám, xuất phát từ suy nghĩ cho lợi ích của công ty, tôi tán thành!"

"Còn về...cá nhân?" Giọng của Tiết Mặc rất nhỏ, ngay cả cậu cũng không nghe rõ được bao nhiêu.

Trong thoáng chốc, ánh mắt của Nhâm Lẫm đã trở nên rất sắc bén, "Về cá nhân mà nói, vấn đề của cậu ngây thơ đến đáng sợ. Những người làm việc xuất sắc hoàn toàn có khả năng lựa chọn công việc cho mình, bởi vì muốn đi đường nào, đạt tới mục tiêu gì, không phải chỉ có bản thân mình mới là người rõ ràng nhất hay sao?"

Cắn môi, Tiết Mặc lẳng lặng lẩn tránh ánh mắt gay gắt của đối phương, rồi nói khẽ: "Tôi hiểu rồi!" Xong, cậu xoay người đi ra ngoài.

"Nhâm thị sẽ không ép công nhân của mình nhận công việc mà họ không muốn làm!" Trước lúc cửa đóng lại, Nhâm Lẫm bổ sung thêm một câu.

"Cám ơn!" Ngoài cửa vang lên một giọng nói cung kính, sau đó, "rầm" một tiếng, cửa bị đẩy mạnh vào một cái.

Nhâm Lẫm nhìn cánh cửa bị đập mạnh vào, dừng ba giây đồng hồ, sau đó lại dời lực chú ý vào đống công việc làm mãi không hết. Nửa giờ sau, Ngu Mỹ Nhân đi vào lấy văn kiện đã ký tên xong, cô nhìn nhìn mặt Nhâm Lẫm, lúc nãy Tiết Mặc đá cửa ra ngoài cô nhìn thấy, đừng nói là cãi nhau nha? Dù sao thì vẻ mặt của người đi trở ra không tốt mấy.

"Còn có chuyện gì à?" Nhâm Lẫm ngẩng đầu nhìn cô thứ ký cầm văn kiện xong mà còn chưa chịu đi, lên tiếng hỏi.

Vội vàng lắc đầu, Ngu Mỹ Nhân mỉm cười, chuẩn bị đi ra. Tâm trạng của Đại Đế quả thật là không tốt, cô cũng không muốn ở lại làm vật hi sinh miễn phí đâu. Cho dù tiền lương cho thư ký của Ma đầu rất cao, nhưng cũng không có nghĩa là cô phải làm bia xả giận khi ông chủ mình gặp gút mắc trong tình cảm.

"Có phải tôi đã quá nghiêm khắc rồi không?" Đại Đế thì thào một câu.

Ngu Mỹ Nhân sửng sốt, sau đó lại nhìn chằm chằm Nhâm Lẫm giống như nhìn người ngoài hành tinh. Tr ờ i  ạ, h ô m nay Sao H ỏ a  *** ng Tr á i  Đấ t r ồ i sao? Nh â m L ẫ m b ắ t  đầ u t ự  c ả nh t ỉ nh m ì nh, Ch ú a  ơ i, cu ố i c ù ng ng ườ i c ũ ng hi ể n linh r ồ i! Thư ký tiểu thư ngơ ngác gật đầu xem như trả lời, thấy Đại Đế nhíu mày, cô lập tức chạy như tia chớp.

Thấy cô thư ký dùng Lăng Ba Vi Bộ chạy mất dép, Nhâm Lẫm trầm tư. Y không để ý chuyện có một người tình mê người, cũng không cần biết người đó có là người của Nhâm thị hay không, cho đến hiện tại, Tiết Mặc là người duy nhất mà y vừa ý về mọi mặt, bất kể là bề ngoài, tính cách hay là thái độ làm việc. Có thể nguyên nhân vì như thế, cho nên y vẫn chậm chạp chưa chịu đưa ra quyết tâm, quyết tâm để mối quan hệ với cậu thăng lên thành tình nhân. Vì dù sao, con người sau khi trải qua một lần đổ vỡ, sẽ khó tránh khỏi chuyện do dự, những điều phải lo lắng lại hơn lúc trước rất nhiều.

Có lẽ, bọn họ đều cần phải có thời gian, thời gian để lẫn nhau cùng thích ứng phần tình cảm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui