Tuy hồ tây vẫn còn thuộc địa phận của hoàng cung nhưng lại cách cung điện khá xa.
Khi Kê Thanh Bách mới vào cung đã nghe nói về nơi này, xuân hạ tới chơi thuyền, có thể khiến các tiểu thư khuê các trong thành xếp một hàng dài ven bờ chờ đợi.
Hoàng đế tới đây đương nhiên là không cho phép ai tới gần.
Núi xa hồ gần, gió thổi sóng nước lăn tăn, bên bến chỉ buộc chiếc thuyền nhỏ.
Kê Thanh Bách thật sự không ngờ tới không gian trong thuyền nhỏ như vậy, chỉ đủ để hai người nằm.
Hắn vịn tay Đàn Chương xuống thuyền, thuyền nhỏ lắc lư khiến hắn hơi sợ.
Heo vòi rất sợ nước, dù có biến thành người cũng không thay đổi được thói quen này.
Hơn nữa nguyên hồn của Kê Thanh Bách lại là một ngọn đèn thượng cổ, đèn cũng sợ nước.
Hoàng đế cầm mái chèo chèo thuyền, động tác rất thành thạo.
Kê Thanh Bách tựa người vào mép thuyền, nhìn mái chèo dần dần đẩy thuyền ra xa.
Từng vòng gợn sóng dần dần lan tỏa, Kê Thanh Bách mê mẩn nhìn, ngẩng đầu lên không chú ý, thế là bị lá sen quẹt qua mặt.
Không biết thực vật trong hồ tây trưởng thành kiểu gì, lá sen cao hơn nửa người, thuyền chèo sâu vào trong hồ ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Cuối xuân đầu hạ, hoa sen mới chỉ ra nụ, mọc so le giấu mình dưới lá sen giống như những mỹ nhân thẹn thùng.
Đàn Chương chèo thuyền được nửa đường thì để nó chậm rãi rẽ nước theo gió thổi.
Kê Thanh Bách dựa nửa người vào mép thuyền, hắn đã biến về nam thân, trên đôi mày thanh tú tràn ngập ánh nắng, trán hắn cũng rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Vì hiếm khi có cơ hội đi du lịch nên Kê Thanh Bách mặc áo khoác của nữ tử, lúc này hắn mở rộng cổ áo, để lộ xương quai xanh đẹp như ngọc.
Đàn Chương ngồi đối diện nhìn hắn một lúc lâu rồi đột nhiên nghiêng người đè lên người hắn.
Kê Thanh Bách vốn tưởng rằng hôn một lát là thôi, thế nên hắn híp mắt, ngồi dậy để hoàng đế hôn tiện hơn.
Ai ngờ Đàn Chương còn muốn làm việc khác.
Hắn chỉ mặc một cái áo khoác, thò tay vào trong là chạm đến da thịt.
Đàn Chương hơi mạnh tay, Kê Thanh Bách bị sờ đau, phàn nàn ngay bên môi đối phương.
Hoàng đế dùng giọng mũi hừ lạnh: “Ngươi tự tìm lấy.”
Kê Thanh Bách không hiểu hắn lại chọc giận y lúc nào, khi hắn hồi phục lại tinh thần thì váy lót cũng bị kéo xuống đầu gối.
Hai bên đùi hắn chợt lạnh, dán lên sàn thuyền, lúc này Kê Thanh Bách mới bắt đầu hoảng sợ.
Thuyền bị gió thổi không biết đã trôi tới nơi nào sâu trong hồ, lá sen xanh mướt mọc dày đặc, tầng tầng lớp lớp che trên đỉnh đầu hai người.
Long bào của Đàn Chương chưa hề xộc xệch, cũng chẳng có lấy một nếp nhăn, chỉ để lộ vật giữa hai chân kia, dán sát vào trong đùi Kê Thanh Bách.
Hoàng đế phủ người xuống, hôn hắn như liếm mút một chiếc kẹo ngọt, y hôn lên mắt, mi, tóc mai của hắn, rồi lại bế hẳn hắn lên.
Thần tiên không kiêng kị việc ham mê sắc dục, Kê Thanh Bách bị hôn nóng cả người, khóe mắt quyến rũ khẽ chớp, vui thích như cá nước thân mật.
Đàn Chương lại không vội.
Không biết y lấy đâu ra một lọ thuốc mỡ, quét một ít trên đầu ngón tay rồi bôi lên phía sau mông Kê Thanh Bách.
“Lục Trường Sinh phối.” Hoàng đế dán môi hắn cười “Nói là nam nữ đều dùng được.” Kê Thanh Bách còn chưa kịp xấu hổ thì đã phát hiện phía sau có thứ gì đó dò xét tiến vào.
Đàn Chương rất kiên nhẫn, chậm rãi xâm nhập, nhẹ nhàng ma sát cho đến khi người dưới thân mềm nhũn người y mới đâm thẳng vào trong.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của Kê Thanh Bách, khi Đàn Chương vừa tiến vào, hắn vẫn đau đến tái mặt.
Y cúi đầu hôn hắn, không vội di chuyển mà chậm rãi nghiền ép, không bao lâu sau lập tức sinh ra khoái cảm.
Kê Thanh Bách nhịn không rên rỉ, đôi chân dài mở rộng dưới làn váy, quấn quanh eo Đàn Chương.
Y bế hắn ngồi dậy, động tác khiến thuyền rung lắc vài cái, Kê Thanh Bách bị dọa sợ, phía sau càng thít chặt khiến Đàn Chương phải cắn răng nhẫn nhịn.
Hai người vô thức đổi vị trí cho nhau, Kê Thanh Bách cưỡi trên eo hoàng đế, áo choàng cởi ra hơn nửa, lộ ra lồng ngực trắng mịn như ngọc.
Không biết thuyền đã trôi tới đâu, mà đương nhiên là bọn họ cũng không rảnh quan tâm chuyện này.
Bóng lá sen chiếu lên mặt Kê Thanh Bách, trong ánh xanh mượt mà là sóng triều nóng bỏng cùng tiếng rên rỉ mềm mại.
Cho đến khi mây tan mưa dừng, hai người đều không biết đã qua bao lâu.
Kê Thanh Bách lười biếng vươn tay đẩy lá sen che tầm nhìn của hắn ra lại bị Đàn Chương kéo lại nắm tay, mười ngón đan xen.
Cho đến khi mặt trời lặn, thuyền mới trở lại ven hồ.
Kê Thanh Bách tóc tai rối bời, y phục xộc xệch, khó khăn lắm mới biến trở về Kê Ngọc.
Xa xa, hai người phát hiện trên bờ không chỉ có một mình Tằng Đức.
Đàn Chương vẫn còn ăn mặc khá nghiêm chỉnh, nhưng nếu để ý thì vẫn có thể nhìn ra chỗ khác thường.
Y không để ý chuyện hoang đường vừa nãy có bị người khác nhìn thấy hay không, chỉ gọi Tằng Đức mang áo choàng tới, trùm kín người Kê Thanh Bách.
“Minh tướng quân tới ạ.” Tằng Đức nhỏ giọng nói với Đàn Chương “Đã đợi được một lúc rồi.”
Kê Thanh Bách nghe thấy “Minh tướng quân” thì không khỏi sững sờ.
Hắn ngước mắt nhìn về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy người nọ.
Áo giáp vàng đỏ, áo choàng bạc tung bay trong gió, người tới không quỳ xuống mà chỉ chắp tay hành lễ, cao giọng nói: “Mạt tướng Minh Hoàn, tham kiến bệ hạ.”.