Dọc đường đi, Kê Thanh Bách đều đi phía sau Minh Hoàn, giữ khoảng cách với hắn ta.
Nam nhân khác không thể vào hậu cung, Kê Thanh Bách thì không sợ Minh Hoàn xông vào, vì có bao đôi mắt đang nhìn chằm chằm.
Bây giờ hắn có người chống lưng rồi, dù là trên trời hay dưới đất, Vô lượng Phật Tôn đều là chỗ dựa vững chắc gánh cả trời đất, không gì có thể lay động được.
Dù hiện giờ hắn không tính ra Minh Hoàn rốt cuộc là thứ gì nhưng cũng không cảm thấy cảnh giới của hắn ta cao hơn Đàn Chương.
Tuy Minh Hoàn canh giữ biên cương rất nhiều năm nhưng làn da lại rất mịn màng, màu da tái nhợt như bị bệnh quanh năm, dáng người cũng hơi gầy.
Nếu không phải Hoàn Vũ quân của hắn ta danh tiếng hiển hách thì nhìn kiểu gì cũng không thấy vị tướng quân này giống người có thể dẫn binh đánh giặc.
Kê Thanh Bách dắt Bạch Hổ, vừa đi vừa không nhịn được liếc mắt nhìn thanh đao bên hông hắn ta.
Có lẽ là hắn nhìn quá lộ liễu nên Minh Hoàn nhận ra, quay người lại.
“Nương nương biết đao của thần?” Hắn ta hỏi
Kê Thanh Bách cười giả lả: “Tướng quân đánh giá cao ta rồi, ta chỉ thấy chuôi đao rất đẹp.”.
Tiên Hiệp Hay
Minh Hoàn cúi đầu, đao của hắn giấu trong vỏ đao đen nhánh, chỉ để lộ ra chuôi đao như ngọn lửa vàng, màu sắc đặc biệt thật.
Hắn ta mỉm cười: “Thanh đao này của ta có một vị cố nhân biết thật.”
Kê Thanh Bách chớp mắt.
Minh Hoàn đặt tay lên vỏ đao, cười như không cười.
Tiếng “Cách” nhẹ nhàng vang lên, lưỡi đao dần dần lộ ra ngoài....
“Hoàng thượng giá đáo!” Thái giám canh cửa cung đột nhiên quỳ xuống hô lên.
Kê Thanh Bách vô thức quay đầu lại, thấy được long bào sẫm màu của Đàn Chương.
Hoàng đế đứng ngược sáng, mặt mày dửng dưng thản nhiên, chỉ nhìn Kê Thanh Bách và Minh Hoàn bằng ánh mắt nặng nề.
Minh Hoàn bĩu môi, bình tĩnh thu đao lại.
“Sao ngươi lại dẫn con súc sinh này về?” Đàn Chương tiến tới gần, liếc nhìn Minh Hoàn rồi cúi đầu hỏi Kê Thanh Bách.
Kê Thanh Bách hơi ngớ người vì một lời hai ý này của y, nhưng nghĩ đến thân phận của Minh Hoàn hắn lại chột dạ.
Đùa chứ Phật Tôn dám mắng hắn ta ngay trước mắt hắn ta chứ hắn thì không dám.
Thế nên hắn chỉ có thể dè dặt nhìn mặt hoàng đế, giả vờ như nghe không hiểu, châm chước nói: “Ta rất thích con hổ trắng này...muốn nuôi nó.”
Đàn Chương không nói được hay không, y liếc nhìn con hổ trắng đó.
Con thú đang thương còn run lẩy bẩy hơn cả lúc trước, hai cái tai cũng cụp hẳn về phía sau.
“......” Kê Thanh Bách thầm nghĩ rốt cuộc thì hai tên này xấu xa tới mức nào mà khiến linh vật sợ hãi như vậy!?
Minh Hoàn cũng không cung kính lắm với hoàng đế, nhưng rõ ràng là hắn ta cũng không muốn đắc tội y.
Kê Thanh Bách thầm nghĩ, hẳn là Minh Hoàn giống hắn, không bấm ra mệnh số của Đàn Chương nên mơ hồ đoán được thân phận Phật Tôn của y.
Nếu đều đang độ kiếp, cảnh giới càng cao thì càng không muốn dính dáng đến nhau, tránh kiếp số quá sâu hủy hoại nhân quả mệnh số, cuối cùng kẻ ngủm củ tỏi có khi lại là chính mình.
Nghĩ đến đây, Kê Thanh Bách lại cảm thấy hắn quá khổ, đời này hắn đã định sẵn sẽ phải chết thảm.
Hắn chỉ mong đừng hao tổn quá nhiều tu vi, tốt xấu gì cũng phải đủ để hắn trở về choảng nhau với Bạch Triều.
Nếu Đàn Chương đã tới, Minh Hoàn đương nhiên sẽ không ở lại làm gì, hắn ta dứt khoát hành lễ cáo lui.
Hoàng đế nhìn người đi rồi vẻ mặt cũng không khá hơn, thái độ hơi giống bắt gian.
“Tuy hắn ta không phải người, nhưng cũng không phải thần tiên.” Kê Thanh Bách không hề có gánh nặng tâm lý, lập tức ụp nồi cho Minh Hoàn “Thế nên ta không thân với hắn ta.”
Đàn Chương hừ lạnh, hỏi: “Hắn ta cũng độ kiếp?”
Kê Thanh Bách nghĩ hẳn là vậy, thế nên gật đầu xác nhận.
“Vậy ngươi tránh xa hắn ra.” Đàn Chương lạnh lùng nói “Miễn cho kiếp số của hắn ta ảnh hưởng tới ngươi.”
Kê Thanh Bách: “.....”
Hẳn là hoàng đế đã đọc không ít nội dung về thần tiên yêu quái....
Kê Thanh Bách thầm nghĩ.
Nhưng sự thật là y mới là người nên tránh xa hắn ta ra! Hai người đừng dính dáng đến nhau hắn đã cảm tạ đất trời rồi!.