(Chân thân của Mô Mô như hình trên⬆️)
“Vào cung”, ý trên mặt chữ.
Kê Thanh Bách còn đang rối rắm việc vào cung làm phi tần hay làm mama.
Đương nhiên cũng có khả năng là Đàn Chương muốn giết hắn, tìm cách đưa hắn vào cung giết cho tiện.
Lập hậu đương nhiên là không thể rồi, bọn họ sống chung với nhau mấy vạn năm còn chẳng thành thần tiên quyến lữ gì, sao có khả năng vừa xuống nhân gian đã làm phu thê, nếu là thế thật thì quá đáng sợ rồi.
Kê Thanh Bách không thể quyết định số phận của bản thân, thừa tướng Kê Minh cũng chẳng vui vẻ gì.
Người khác chúc mừng nữ nhi của ông ta vào cung, sau này sinh con cho Cảnh Phong đế thì con đường làm quan của quốc trượng càng thêm thông suốt thuận lợi.
Nhưng chỉ có ông ta biết, Kê Ngọc vào cung chẳng khác nào làm con tin, tiểu hoàng đế nắm điểm yếu của ông ta, bắt ông ta chăm lo việc nước.
Nhưng biết làm sao được, ông ta chỉ có thể để nữ nhi vào cung.
Kê Thanh Bách không cần xây dựng phòng tuyến tâm lý gì, thu thập tay nải xong dẫn nha hoàn đi rồi.
Tuy rằng không có danh phận nhưng Đàn Chương vẫn ban cho hắn một tòa cung điện, gọi là gì mà Mộng Yểm Các.
Kê Thanh Bách rất vui, dù sao hắn ở Phật cảnh vạn năm cũng chưa có cung điện thuộc về riêng hắn, đến nhân gian hóa ra lại có một tòa.
Vì không mang nhiều đồ theo, mà Mộng Yểm Các cũng không phải lãnh cung gì nên hắn và nha hoàn không cần quét dọn nhiều.
Sau khi hai người dàn xếp đâu ra đó, nha hoàn lập tức đi sắc thuốc cho hắn.
Kê Thanh Bách tiếp tục mang ghế dựa ra sân phơi nắng.
Không bao lâu sau nha hoàn bưng thuốc lên.
Kê Thanh Bách không muốn uống thuốc nữa, hắn hỏi: “Còn phải uống đến bao giờ?”
Nha hoàn cười nói: “Thuốc này rất bổ, nương nương cần uống thường xuyên.”
Kê Thanh Bách bị tiếng nương nương này làm lạnh sống lưng, hắn vừa uống vừa ậm ờ nói: “Ta còn chưa làm nương nương, đừng gọi lung tung.”
Nha hoàn cười nói: “Nương nương đã vào cung rồi, tại sao không thể gọi nương nương? Đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, nô tỳ gọi trước cũng không có gì sai.”
Kê Thanh Bách liếc mắt nhìn nàng ta, ánh mắt khá phức tạp.
Hắn rất muốn nói cốt truyện cung đấu kiểu này, nha hoàn không biết ăn nói như vậy đều chết sớm.
Đàn Chương đương nhiên không nhớ rõ trong cung có thêm một người như Kê Thanh Bách, nhưng may là thái giám quản sự bên cạnh y không quên.
Chủ yếu là Cảnh Phong đế đăng cơ nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên trong hậu cung có nữ nhân, hơn nữa còn là thiên kim nhà thừa tướng, đám thái giám muốn quên cũng không quên được.
Vì thế mà y vừa ăn cơm xong đã có người mang thẻ bài của Kê Ngọc đến trước mặt y.
Đàn Chương mặt mày vô cảm nhìn dải lụa đỏ trên khay.
Thái giám già cúi đầu, cung kính nói: “Trong cung hiếm thấy có một vị nương nương, tối nay hoàng thượng có muốn thị tẩm không?”
Đàn Chương cảm thấy buồn cười: “Gọi nàng tới làm gì?”
Thái giám rất muốn nịnh bợ vài câu may mắn như “Mây mưa triền miên”, “Con cháu đầy đàn” nhưng nghĩ đến hành vi thường ngày của hoàng đế, sợ rằng nói ra Kê Ngọc sẽ phải “Tắm rửa sạch sẽ” “Lau sạch cổ chờ chết”.
Đàn Chương chống đầu đùa nghịch dải lụa đỏ trong khay, hình như y đang chán ghét thứ gì đó.
Thái giám quỳ dưới đất không dám lui ra, cũng không dám hé răng nói nửa lời.
Cho đến tận khi dải lụa đỏ bị đùa nghịch rơi xuống đất, y mới nhàn nhạt nói, không nghe ra vui buồn: “Mang nàng tới.”
Kê Thanh Bách ở Mộng Yểm Các đương nhiên không biết vận mệnh đời hắn sắp có bước chuyển ngoặt thật lớn.
Hắn vừa tắm xong, chỉ mặc một cái áo trong đi ra đã bị đám thái giám cung nữ xông tới dùng chăn quấn kín mít bê đi.
“......” Bên trong hắn chưa kịp mặc gì, tuy rằng cơ thể này không phải của hắn, nhưng kích cỡ này cũng quá to rồi ấy...?
Đám người này đâu thèm để ý hắn phản ứng thế nào, khiêng thẳng hắn đến tẩm cung của hoàng đế.
Kê Thanh Bách ngẩng đầu thấy ba chữ “Điện Ngự Long”, lại liên tưởng đến tình cảnh của bản thân, hắn bắt đầu chìm sâu vào tự hỏi Đàn Chương muốn làm hắn hay là muốn giết hắn.
Tuy nói điện Ngự Long là tẩm cung của hoàng đế nhưng nó thật sự rộng đến mức trái với bình thường.
Với kinh nghiệm đọc thoại bản của Kê Thanh Bách, nơi này thích hợp để hoàng đế chơi đuổi bắt với phi tần, bồi dưỡng tình thú.
Chỉ là hiện giờ hoàng đế ngồi trên giường, không hề có ý nô đùa bồi dưỡng tình thú gì với phi tần là hắn.
Kê Thanh Bách bọc chăn quỳ trên mặt đất, nước tắm dính trên người còn chưa lau khô, vừa ướt vừa dính.
Áo trong dán sát vào hai cái bánh bao trước ngực khiến hắn cảm thấy nặng trĩu.
Đàn Chương cúi đầu nhìn hắn.
Kê Thanh Bách phát hiện, dù hắn đã bầu bạn bên người này cả vạn năm, giờ phút này hắn cũng không biết y đang nghĩ gì.
Không biết đã qua bao lâu, ngọc ấm trong điện Ngự Long sắp hong khô người Kê Thanh Bách.
Hoàng đế ngồi trên giường cuối cùng cũng cử động.
Đàn Chương đi chân trần đến trước mặt Kê Thanh Bách, đột nhiên đá ngã hắn xuống mặt đất.
Y không dùng nhiều sức nhưng hắn cũng không thể chống người dậy ngay được.
Hắn chỉ cảm thấy đầu vai rất nặng, Đàn Chương dẫm lên vai hắn.
Chân y rất sạch, trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, mười ngón chân tròn trịa, ngay cả móng chân cũng trong suốt.
“Vì sao năm đó ngươi không chết?” Giọng nói của Đàn Chương vang lên trên đỉnh đầu hắn.
“.......”
Hình như y cảm thấy thú vị, lời nói mang theo ý cười: “Không chết thì thôi, bao năm qua đi, vì sao không biến thành ngốc?”
Kê Thanh Bách nhất thời không biết có nên nói thật luôn hay không.
Thật ra hắn định nói cho y biết, y xuống đây độ kiếp, hắn tới giúp y.
Y đừng giết hắn, hắn nhất định sẽ hầu hạ y thoải mái, chu đáo tỉ mỉ gì cũng không ảnh hưởng đến kiếp số của y.
Dù sao y cũng là Phật Tôn, siêu thoát lục giới.
Chỉ có bản thân y muốn hay không, thích hay không, hài lòng hay không, chỉ cần gánh nổi nhân quả là được, hoàn toàn không cần để ý số mệnh có thể làm gì y.
Nhưng hiện giờ vấn đề lù lù trước mặt là không phải vận mệnh kiếp này của vị Phật Tôn này sẽ ra sao mà là dù hắn có nói gì y cũng không tin.
Hơn nữa nói hay không nói đều không ảnh hưởng đến việc hiện giờ y giết hắn.
Kê Thanh Bách nghĩ thầm, hắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Hạ phàm vì ông chủ nhà mình, bị biến thành em gái ngực to cũng có thể nhịn, ai ngờ còn phải nhọc lòng suy nghĩ mình sẽ chết vào hôm nay hay ngày mai, đây vốn không phải cuộc sống thần tiên có thể sống!
Quá khó, thật sự quá khó.
Đàn Chương thấy Kê Ngọc không nói câu nào thì chớp nhẹ mắt.
Khi y không phát bệnh thì cái bớt hồng liên dưới mắt rất nhạt màu, trắng trắng hồng hồng, cánh hoa mềm mại khiến đôi mắt của y càng thêm quyến rũ.
“Nói.” Đàn Chương dùng thêm lực đè lên bả vai của Kê Thanh Bách.
Hiện giờ hắn chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, nào chịu đựng nổi, hắn gần như bị ép sát đất, không thể động đậy.
Đàn Chương cười chế nhạo, thật ra y cũng chẳng mong Kê Ngọc có thể nói ra điều gì.
Y chỉ thuần cảm thấy chuyện này có hơi thú vị, chơi chán rồi thì thôi.
Y chán ghét thu chân lại, lạnh giọng nói: “Người đâu.”
Kê Thanh Bách giật mình, chỉ sợ câu tiếp theo của Đàn Chương là “Lôi ra ngoài chém đầu”.
Thời khắc cam go còn lo nghĩ nhiều thế làm gì, dù sao cũng phải chết, không bằng cược một lần xem sao!
Đàn Chương cảm thấy mắt cá chân y bị người tóm lấy, y nhăn mày, cúi đầu nhìn Kê Ngọc đang bám cả người lên chân y.
Vì sao Kê Thanh Bách biết chiêu này hữu dụng, vì trước kia ở Phật cảnh, hắn từng chọc giận Đàn Chương.
Trong một trăm năm bước vào cảnh giới của thần, Kê Thanh Bách còn chưa dứt thói phàm, giống như trẻ con vậy.
Chân thân của hắn lại là một con heo vòi, ham ăn ham ngủ, cũng chẳng quan tâm việc làm thần tiên.
Sau lại bị gọi vào Phật cảnh để tẩm bổ thần hải cho Vô lượng Phật, hắn cũng chẳng quan tâm lắm.
Một tháng sau Đàn Chương xuống khỏi tòa sen, tìm nửa ngày cũng không thấy con heo vòi của y đâu, lần đầu tiên trong đời bị tức đến cười.
Từ khi y làm rồng đến lúc trở thành Vô lượng Phật, mười mấy vạn năm ngoài Thiên Tôn mở mang đất trời ra y chưa từng để ai vào mắt, bây giờ lại bị một mộng thần nho nhỏ cho leo cây, đúng là thú vị.
Kê Thanh Bách nào biết được bản thân chọc ông chủ không vui.
Trong Phật cảnh có Vạn Trọng Uyên, khi hắn bị Đàn Chương lôi ra từ trong núi vàng núi bạc, hắn còn đang bận mơ giấc mơ phát tài cho người phàm.
Đàn Chương đánh một chưởng khiến hắn hiện chân thân, Kê Thanh Bách sợ tới mức lông rụng ào ào.
Hắn vừa sợ bị phế tu vi vừa sợ bị đày xuống hạ giới, bốn cái móng vuốt mềm mại ôm chặt lấy chân Đàn Chương.
Vô lượng Phật Tôn cúi đầu, vẻ mặt lạnh tanh nhìn mặt sư tử của hắn.
Ngày thường Kê Thanh Bách rất chăm chút cho cái bờm lông của hắn, bộ lông mềm mịn, sờ rất thích.
Nên hắn bất chấp tất cả ôm chân Đàn Chương dụi hắn như mèo dụi.
Dụi qua dụi lại 20 vòng, sắp hoa mắt chóng mặt đến nơi thì Vô lượng Phật xách cổ hắn lên.
“Ngủ?” Đàn Chương nghiêng đầu, ánh mắt không một gợn sóng nhưng tay lại vuốt lông hắn, có vẻ rất hài lòng.
Kê Thanh Bách luôn miệng “Ngủ ngủ ngủ” rồi bị Đàn Chương ôm thẳng về tòa sen.
Nếu ở Phật cảnh Đàn Chương cũng ăn chiêu này, vậy thì sau khi hạ giới hẳn là sẽ dễ dỗ hơn Vô lượng Phật.
Kê Thanh Bách suy nghĩ đơn giản nên cứ thế là làm, dụi không biết xấu hổ.
Tuy rằng hiện giờ hắn chỉ là tiểu cô nương nhưng từ sau khi tới Phật cảnh, chiêu trò dụi chân đã ăn sâu bén rễ trong đầu mộng thần, thạo đến mức lô hỏa thuần thanh.
Đàn Chương chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại của Kê Ngọc như dính lên đùi y, dụi đến mức quần y cũng nổi lên nếp gấp.
Nhiệt độ cơ thể nữ nhân vốn cao hơn người bình thường, nay còn liên tục dụi vào người y, sự ấm áp dễ chịu này khiến y cảm thấy vừa quái lạ vừa kỳ diệu.
Kê Thanh Bách còn đang hăng say dụi chân ông chủ thì đột nhiên cảm thấy căng thẳng sau gáy.
Không biết từ lúc nào bàn tay lạnh lẽo của Đàn Chương đã nắm lấy gáy hắn.
“......” Kê Thanh Bách đã quên mất hiện giờ hắn không có da cổ để xách như trước kia.
Đàn Chương híp mắt, lòng bàn tay vuốt ve làn da trên gáy hắn từng chút từng chút một, thong thả lại ung dung.
Kê Thanh Bách không dám cử động.
Đàn Chương đợi thêm chốc lát, không kiên nhẫn nói: “Ta bảo ngươi ngừng sao?”
Kê Thanh Bách chớp mắt, chậm rãi lắc đầu.
Đàn Chương nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói: “Vậy tiếp tục dụi.”.