Tôi mơ màng tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, trong phòng vẫn là mảng đen tối mịt, ai đó đã mang tôi lên sofa, còn tiện tay phủ chiếc áo vest mà trên đó vẫn còn lưu mùi nước hoa nam nhàn nhạt.
Tôi ngồi dậy lọ mọ đi tới tìm công tắc đèn, đèn phòng sáng lên lát sau thì chủ nhân của chiếc áo vest kia cũng xuất hiện.
Trình Sinh mang nước chanh tới, bấy giờ tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt không giấu vẻ ngạc nhiên.
- Sao giờ này cậu vẫn còn ở đây?
- Tôi có chút việc nên còn ở lại, định về thì nghe thấy trong phòng làm việc của anh có tiếng động nên vào xem thử.
Phó tổng, nếu có chuyện buồn anh nên tìm người tâm sự, đừng chỉ để trong lòng không tốt cho sức khỏe.
- Ừm, tôi biết rồi, không có gì đâu.
Thôi cậu cũng về nghỉ ngơi đi!
- Anh uống nước chanh giả rượu, ngày mai tôi sẽ gọi anh dậy trước giờ bay nửa tiếng.
- Ừ, cảm ơn cậu!
Trình Sinh nói xong thì vắt áo vest qua cánh tay chuẩn bị bước ra khỏi phòng, lúc đi tới cửa, tôi thấy cậu ta đột nhiên quay đầu lại.
- Phó tổng, nếu anh không muốn về nhà, có thể qua nhà tôi, cũng gần thôi.
Tôi không nghĩ nhà Trình Sinh lại gần nhà mình tới vậy, chỉ đi qua một con đường và một ngã rẽ là tới.
Nhà cậu ta không lớn, nhưng bên trong cực kì tiện nghi sạch sẽ, đại diện cho một thói quen sống lành lạnh, lề lối và chỉnh chu.
Trình Sinh chỉ ở một mình, chỉ có mỗi một căn phòng và một giường duy nhất nên tối đó tôi và cậu ta đành chen chúc nhau.
Tôi vừa ngã lưng xuống thì nghe tiếng điện thoại reo.
“Anh hai, em nghe nói hôm nay anh không về nhà à? Nhưng hôm nay anh cũng chưa bay mà? Anh vẫn còn ở công ty sao?”
Là giọng lo lắng của Nhạn Phương.
Tôi tự hỏi làm sao nó biết tối nay tôi không về nhà, vậy ra hai người bọn họ đang ở cạnh nhau sao? Tôi không biết, cũng không muốn hỏi, lúc này cơn đau đầu lại ập đến, tôi gắng gượng hơi tàn trước cơn buồn ngủ lẫn đau đầu nói:
- Anh đến nhà trợ lý, để sáng hôm sau bọn anh cùng tới sân bay luôn.
“Nhà chị Huệ Tư ạ? Nhưng nhà chị ấy có con nhỏ, anh ghét ồn ào lắm mà?”
Tôi lặng im không đáp.
Lát sau Nhạn Phương lại nói:
“Vậy thì em và anh Đằng đỡ lo, thôi anh nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi sớm nữa.”
- Ừ, em cũng ngủ đi, muộn lắm rồi! Ngủ ngon!
“Bye bye! Anh hai ngủ ngon!”
Tôi vừa cúp máy, nghe người kế bên đang đưa lưng về phía mình thì thào nói:
- Phó tổng, tình cảm anh em nhà anh tốt thật đấy, làm người ta ghen tỵ thật.
Tôi nhắm mắt, trong sự đình trệ của tâm trí mệt mỏi bấy giờ, gắng gượng cười đáp:
- Ừ, rất tốt! Tuy bọn tôi không cùng mẹ, nhưng nó luôn là em ruột quý báu của tôi.
Chuyến công tác ở Bali sau đó kéo dài năm ngày kết thúc trong thuận lợi, đáng lẽ ra chỉ hai ngày là xong, nhưng tôi đột nhiên không muốn về sớm nên ở lại đó thêm vài ngày coi như dùng thời gian rãnh rỗi để tự chữa lành, mặc dù tôi biết nó chẳng lành cái quái gì được.
Tôi để Trình Sinh về trước để cậu ấy sắp xếp lại việc ở công ty, tôi phát hiện ra Trình Sinh thật sự rất được việc, cậu ta không chỉ làm việc có kế hoạch, rõ ràng, mà còn có tư duy, tầm nhìn kinh tế và hiểu biết sâu rộng về giới bất động sản.
Chuyện xem xét mở rộng resort ở phía tây quần đảo Sudan coi như đã lên kế hoạch.
Tôi vừa xuống máy bay, không lâu sau thì thấy một chiếc Audi mui trần màu bạc thời thượng ghé tới.
Sa Đằng hạ mắt kính đen, nhìn tôi, miệng cậu đang mãi nhai sigum và thổi thành cái bong bóng.
Bong bóng căng phòng nổ rộp sau một tiếng nhỏ, lúc này cậu mới mở miệng nói:
- Biết hôm nay anh về, tôi cố ý đến đón anh đấy, thế nào, rất đáng khen thưởng đúng không!? Chị Huệ Tư đâu? Không về chung à? Tôi còn đình hỏi chị ấy lần trước đặt đồ cưới ở đâu, Nhạn Phương nói rất thích thiết kế đó.
Tôi không đáp, lẳng lặng đem hành lý lên.
Sa Đằng sau đó cũng bước xuống xách phụ tôi, dáng vẻ điển trai cao ngất và phong thái thời trang cá tính của cậu lúc nào cũng vô tình chiếm lấy sự chú ý của người xung quanh, cậu đứng cạnh tôi, cạnh một gã đàn ông trên ba mươi tuổi suốt ngày chỉ biết mặc suit đen thì đúng là lạc quẻ một trời một vực.
Lúc ở trên xe, sau chuyến bay dài tôi nhắm mắt lim dim định ngủ, cậu lại mở nhạc sàn nặng, miệng ngân nga hát rất vui vẻ.
Tôi ngủ không nổi nữa lúc này mới nhóm lưng dây, xoa xoa mi tâm.
- Có thể vặn nhỏ lại chút không?
Đáp lại tôi không là gì cả, vẫn như bình thường, lúc cậu thích thì sẽ đáp lại, không thích thì sẽ giả giờ không nghe thấy gì.
Tôi nhìn Sa Đằng, cậu hơn Nhạn Thành mấy tuổi nhưng đôi lúc tôi thấy tính cậu còn trẻ con hơn cả em trai tôi.
Tôi với tay bực dọc tắt đi bản nhạc đinh tai nhứt óc, Sa Đằng lúc này mới liếc nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn cậu, chúng tôi dường như đều cảm thấy trong lòng đối phương đều đang che giấu những bực dọc.
- Đã về thưa chuyện với ông nội?
- Rồi!
- Vậy đã chuyển đồ đi chưa?
- Sao lại phải chuyển? Chỗ đó gần chỗ làm, tôi ở cũng quen rồi.
Sao hả anh vợ, chưa chi đã đuổi rồi à?
- Cậu gọi tôi tiếng anh vợ có thấy xấu hổ không? Cậu kết hôn với Nhạn Phương, đương nhiên phải sống cùng với con bé, hay cậu định dắt con bé về nhà sống chung cả nhà ba người “vui vẻ” à?
Sa Đằng niễng cổ nhìn tôi, nhếch miệng cười.
- Nếu được!
- Nếu được? Thụy Sa Đằng, cậu đừng chọc tôi điên! Cậu đã muốn cưới em gái tôi thì phải ra dáng một gã đàn ông có trách nhiệm, chuyện của chúng ta…sẽ không ai nhắc lại, kể từ tối đó thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, sau này…mong cậu chính chắn!
- Kết thúc rồi? Nực cười, anh là thánh à? Anh muốn bắt đầu thì bắt đầu, anh nói kết thúc thì kết thúc? Thân là trai bao của tôi cũng thấy tổn thương đấy!
- Thụy Sa Đằng!!!
Chiếc xe tắp lại bên kênh sông vắng người qua lại.
Sa Đằng thở dài, vẫn trưng gương mặt và ngữ điệu thiếu nghiêm túc nói:
- Phong Nhạn Gia, anh là người đầu tiên lôi tôi vào vũng lầy này, anh không thể nói tắm một cái là sạch được.
Tôi ở cùng anh ba năm, người ngoài đều nhìn chúng ta là gì? Anh em? Bạn bè thân thiết? Nhưng tôi cưới em gái anh, người ta sẽ gọi tôi là con rể nhà họ Phong, nghe kêu như chuông ấy, hahaha…
- Tôi mong cậu cưới con bé là vì thương nó thật lòng, chứ không phải vì cơ ngơi nhà tôi hoặc vì người ta gọi cậu là con rể nhà họ Phong!!
- Thương, thương chứ! Cô gái như Nhạn Phương ai mà không thương cho được, nhưng tôi nghĩ…đã thương em gái thì phải thương luôn anh trai.
Anh nhọc lòng với tôi như vậy, tôi cũng không muốn mang tiếng kẻ có mới nới cũ có trăng quên đèn.
Tôi nhìn Sa Đằng, nỗi tuyệt vọng khiến tôi đột nhiên căm lặng, không thể hiểu nổi cậu nghĩ gì có thể nói ra những lời như vậy.
Tôi từng nó mình không chỉ yêu cậu vì cậu đẹp trai, bên trong cậu còn có một loại hoang dại bất chấp tất cả vì mục đích của một con thú hoang mà tôi từng nghĩ đặc điểm đó thật thú vị.
Nhưng bây giờ, tôi không còn nghĩ vậy nữa, tôi bắt đầu sợ rồi.
Sa Đằng nhìn tôi, có lẽ cậu nhìn thấy sự tuyệt vọng và bất mãn cùng cực trong ánh mắt, cậu đột nhiên tức giận phăng áo của tôi.
- Cậu định làm gì…không…không được…chúng ta không thể làm chuyện này nữa…
- Anh nghĩ tôi quan tâm anh nói gì hả? Tôi muốn là làm! Như khi xưa, tôi muốn anh cứu công ty và ba tôi, tôi lập tức từ thẳng nam biến thành tên gay chết tiệt như anh!
Một lần nữa lại trầm mê, lại xuống vực sâu của địa ngục.
Lúc tôi ngồi trên người cậu, chỉ nghe thấy tiếng thở xấu hổ của chính mình.
Sa Đằng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ rực đắc ý, như một con sói hoang vờn đến chết con mồi trong móng vuốt của mình.
Trên cổ sớm để lại dấu răng đỏ rớm máu, đầu lưỡi dài mềm ươn ướt như con rắn ngọ từ cổ đến vành tai, tiếng thở dốc nặng nề cùng hương tình trầm mê, chúng tôi dinh chặt vào nhau như thể hai là một.
Mọi lí lẽ của tôi, mọi đạo đức cũa tôi đều trôi theo vài tia lí trí rời rạc, sau đó chỉ còn lại bản năng mãnh liệt.