Tôi biết mình và cậu không thể như thế mãi được, nhất là khi tôi nhìn vào đôi mắt thơ ngây như thiên sứ của Nhạn Phương.
- Anh hai về có mua quà gì tặng em không?
- Kopi Luwak, anh nhớ mà, còn để trong vali ấy.
- Ah! Em cảm ơn anh hai, anh hai thật tốt!
Bấy giờ chúng tôi ở trong phòng khách.
Thì ra do ông nội gọi nên Sa Đằng một mạch đón tôi từ sân bay về tới nhà.
Lúc này ông nội đang ngồi trên sofa đối diện vui vẻ nhìn cậu và Nhạn Phương ngồi nắm tay nhau.
Ông nội không hề phản đối mối quan hệ của hai người, thậm chí còn vui ra mặt vì từ trước đến giờ Sa Đằng luôn giữ quan hệ tốt với mọi người và ông tỏ ra rất thích tính cách vui vẻ đó của cậu.
Lúc chơi ra chơi, lúc làm việc ra làm việc.
Bình thường có thể trông cậu và Nhạn Thành có chút gì đó giống nhau, là kiểu khá ngông nghênh bất cần, nhưng khi bắt tay vào làm việc thì cậu lại cho người khác thấy được bản lĩnh và khí độ riêng biệt của mình.
Không biếng nhác và lông bông như Nhạn Thành, người vực dậy công ty Sa Thụy, vận hành nó đi vào lề lối sau thời gian dài khủng hoảng vì bê bối tù tội của ông Thụy Khang cũng là cậu.
Ông nội ngồi ở ghế sofa, cười đến híp mắt.
- Ông nói rồi, hai đứa nhìn rất đẹp đôi.
Con bé Phương cứ lông bông mãi không chịu nhận ra tình ý của người ta, giờ thì lớn rồi, hiểu ra rồi chứ gì!
Nhạn Phương cúi đầu lí nhí nói:
- Ông chứ chọc con…
- Hahaha…Con bé này, có bạn trai rồi sao da mặt vẫn mỏng như vậy chứ! Chuyện của hai đứa cũng mới bắt đầu nên ông không hối thúc, nhưng cũng nên tranh thủ, ông muốn có cháu ẳm bồng sớm đó.
Sa Đằng cười cười và nói bằng giọng lễ phép, tôi chưa thấy cậu lễ phép với ai khác ngoài ông nội.
- Con thì đương nhiên muốn càng sớm càng tốt, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Phương hơn.
Cô ấy muốn tốt nghiệp xong hẳn tính ạ.
- Đúng đó ông nội, con muốn tốt nghiệp xong, ổn định một thời gian mới tính tiếp ạ.
- Ừ, sao cũng được.
Chuyện công ty thì cũng đã có anh hai con lo rồi, ông chỉ chờ con được tốt nghiệp là thấy yên lòng.
Nếu sau này mà muốn về công ty làm thì về, một tay phụ giúp anh hai con cho đỡ cực một chút, phải không Nhạn Gia?
Tôi giật mình khi ông nội nhắc tới mình, lúc này ngẩn đầu khiên cưỡng đáp:
- V…vâng ạ! Em gái muốn sao cũng được, chuyện của công ty cũng đang ổn định, nhưng có người nhà phụ giúp thì con vẫn nhẹ việc hơn một chút.
Ông nội gật gù nói:
- Mấy năm nay ông biết Nhạn Gia rất cực khổ, lúc nào cũng tất bật chuyện công ty.
Nhàn Thành thì lông bông, Nhạn Phương thì còn nhỏ, một mình anh hai con phải chèo chống một tập đoàn lớn không phải là chuyện đùa.
Nó bận tới nổi…không có thời gian xem mắt luôn, bọn con xem…anh hai con sắp thành ông chú luôn rồi hahaha…
Nhạn Phương cười nói:
- Ông nội nói quá, anh hai còn trẻ đẹp chán, bạn của con ai cũng khen anh ấy đẹp trai.
- Vậy sao? Vậy con tiện luôn thì mai mối cho anh hai con giúp ông nội, ông già cả rồi, đợi mòn mắt mấy đứa lập gia đình để mau có chắt ẳm bồng thôi.
- Ông cũng còn trẻ, anh hai cũng còn vẻ, không vội đâu ạ!
- Hahaha…tụi con xem…con bé này ăn nói kiểu gì không biết!
Tôi thở phào trong lòng, thầm cảm ơn con bé Nhạn Phương đã cứu mình một ván thua trông thấy.
Tôi không thể kết hôn sinh con, tôi rõ ràng là gay, tôi không muốn làm lỡ đời của bất kì người phụ nữ nào, gắn kết với họ trong khi không thể trao cho họ tình yêu mà một người vợ xứng đáng nên có, như thế là tội ác.
Tôi vô thức thở dài, lúc ngước nhìn, vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh toát của Sa Đằng, cậu nhìn tôi đăm đăm, chẳng nói chẳng rằng, tôi cũng không biết cậu nghĩ gì.
Tôi quá mệt mỏi để đoán được tâm tư cậu nên liền dời mắt đi.
Ăn tối xong, lúc chuẩn bị trở về tôi nghe được tiếng cãi vả trên sân thượng.
Lúc vừa bước lên, Sa Đằng đã đùng đùng lướt qua tôi, trước đó cậu còn lườm tôi một cái.
- Nhạn Thành! Em và cậu ta lại có chuyện gì nữa vậy?
Tôi nhìn Nhạn Thành đang đứng phía ngoài hút thuốc liền hiểu ra, hai tên này đứng chung bầu không khí thì hầu như lúc nào cũng có kẻ bỏ đi trước, nhưng lạ lùng đây là lần đầu tiên tôi thấy Sa Đằng bỏ đi, mấy lần trước đều là Nhạn Thành tức tối bỏ đi.
Nhạn Thành lúc này vừa dụi điếu thuốc, quay lại nhìn tôi, cà lơ phất phơ nói:
- Thì…có gì đâu! Em chỉ bảo anh ta sau này đừng làm phiền anh nữa.
- Chỉ như vậy?
- Anh ta mắng em biếng nhác, tham ăn biếng làm thích xen vào chuyện người khác.
Anh ta còn nghênh mặt vênh váo nói nghe tin anh ta và Nhạn Phương ở bên nhau, anh hai mới là người nằng nặc sống chết bám theo anh ta không chịu chia tay.
- Vớ vẩn!
- Đương nhiên, em nghe qua là biết vớ vẩn rồi, anh ta còn mắng em vô tích sự, là con heo chỉ biết ăn và chi*ch gái.
Em bực quá liền nói…
- Nói cái gì?
- Nguyên…nguyên văn là như này: “Cũng là thứ được bao bằng tiền thôi, anh vênh váo cái gì? Anh đừng nghĩ bây giờ anh có Nhạn Phương trong tay thì coi cái nhà này không ra gì, chẳng qua anh hai tôi sợ anh buồn không nói ra, anh đã sớm thành đồ cũ rồi, anh hai còn có người mới trẻ trung và hiểu chuyện hơn anh ngàn lần ở bên ngoài kìa! Hah, bỏ anh là chuyện sớm muộn thôi, còn dám nói anh hai không nỡ chia tay anh sao?”
Tôi ngẩn người nhìn Nhạn Thành.
- Mày bị thiểu năng à?
- Anh…
- Tao có người mới khi nào?
Tôi không nhìn được vả vào đầu thằng em đần độn này.
Nó sau đó hình như cũng biết mình nói năng quá lố, khúm núm nói:
- Thì…em từng thấy sáng sớm anh và Trình Sinh tới công ty cùng nhau không phải sao? Hai người lại mới từ Bali trở về, chắc là…đã…
- Đã cái quái gì? Tao và cậu ta mới biết nhau được mấy ngày, mày….
- Thì lúc đó em cũng chỉ nói cho đã cái nư em thôi.
Ai ngờ cái tên Sa Đằng đó đột nhiên dùng dằng điên lên túm cổ sắp đánh em tới nơi luôn, anh xem, cổ áo em bị sút mấy cái cúc rồi đây, cái áo này không rẻ tiền đâu…tiếc thật!
- Kể cho liền mạch! Sau đó thì sao?
- Trước khi đi anh ta đã bình tĩnh lại nhiều, còn nói anh hai là cái thá gì mà phải khiến anh ta quan tâm đang quen hay đang cặp với ai chứ, sau này anh ta lấy Nhạn Phương cũng sớm thành cháu rể nhà họ Phong thôi.
Mặc kệ tên điên này đi anh hai, sau này đừng liên quan gì nữa!
Tôi im lặng một lúc, nhìn xuống dưới sân thấy chiếc Audi lúc này đã rẽ ra ngoài cổng sau đó biến mất trong làn bụi dày.