Tuy rằng cho tới nay, Bao Đả Thính đều đặt trọng tâm công tác vào việc khai quật tin đồn của thần tiên trên Thiên giới, nhưng có một người không thuộc về Thiên giới, hắn vẫn luôn rất muốn phơi bày đó chính là Bắc Âm Phong Đô đại đế.
Vì bệnh nghề nghiệp của hắn quấy phá, mỗi khi Bao Đả Thính thấy bức họa dưa vẹo táo nứt kia ở nhân gian, còn có người qua đường đàm tiếu về chân tướng không rõ, đều có loại cảm giác “cả thế gian đều say riêng mình ta tỉnh”.
Hắn cực kỳ muốn chống nạnh cười lớn, hô to một tiếng: Đồ nhân loại vô tri các ngươi, để bản đại gia đến phổ cập khoa học cho các ngươi đây này!
Thậm chí hắn đã từng lén vào trong thành Phong Đô, thử đưa ra một cái kế hoạch lăng xê “đôi bên cùng có lợi”.
Chỉ cần Phong Đô đại đế trong lúc lơ đãng hiện thân, lại lơ đãng lộ thân phận, thêm Bao Đả Thính hắn tuyên truyền tạo thế.
Sau khi lên bảng tin nóng, Phong Đô đại đế có thể thành danh dựa vào mặt, Bao Đả Thính hắn cũng có thể nhân tiện nổi danh ké một phen.
Đáng tiếc, ý tưởng hoàn mỹ, hiện thực lại tàn khốc.
Phong Đô đại đế kia đến mặt cũng chưa lộ, chỉ phái người đưa tin sang đây, Bao Đả Thính tự tổng kết lại ý tứ đại khái chính là: Hôm nay ngươi treo ảnh của ta lên bảng tin nóng, ngày mai ta treo đầu ngươi…
Được rồi! Bao Đả Thính hiểu rõ mình không thể trêu vào, bèn gác lại ý tưởng này, cũng quyết định sau này cách vị Phong Đô đại đế càng xa càng tốt.
Nhưng ai ngờ, lần này Nguyệt lão bảo hắn đến tra về Phong Đô đại đế.
Ân nhân ngày xưa có việc nhờ cậy, không tiện từ chối.
Bao Đả Thính rơi vào đường cùng, chỉ đành quyết tâm cải trang giả dạng.
Đầu tiên hắn mượn một cái thừng trói linh, trói một vòng từ cổ đến dưới chân, biến “chữ L” sống sờ sờ thành “chữ S”.
Thế này còn chưa đủ, hắn lại ăn dược hoàn có hiệu quả gầy mặt của lão bà nhà mình, học vài cách nói năng dùng từ giật giật của thư sinh, ngụy trang một phen, lừa được luôn cả lão bà nhà mình, bấy giờ mới ra khỏi cửa lớn Long cung.
Hiện tại, Bao Đả Thính trở lại nhà trọ, nhớ tới vừa rồi mình không đầu không đuôi ký xuống điều khoản côn đồ kia.
Đến lúc cuối cùng Hắc Bạch Vô Thường rời đi cũng không nói với hắn rốt cuộc cái đó là nói giỡn hay có tác dụng thật.
Trong lòng hắn không khỏi xúc động, đến bước chân cũng nặng nề hơn vài phần.
Ông chủ Phúc Lai thấy sắc mặt hắn không đúng, đi tới quan tâm vài câu.
Hắn cố gượng tinh thần ứng phó rồi lên lầu về phòng mình.
Hắn cẩn thận khóa kỹ cửa, cởi bỏ áo ngoài, rồi sau đó cởi từng vòng thừng trói linh.
Theo dây thừng rơi xuống đất, cả người hắn nở ra như thổi bong bóng, thư sinh ban đầu mảnh khảnh kia biến mất tại chỗ, thay vào đó là một nam tử dáng người mập mạp, rất có tướng phú quý.
Hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, hoạt động tay chân, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến hai tiếng đập cửa, cảnh giác hỏi: “Ai đấy?”
“Ta.”
Bắc Âm đại đế!
Bao Đả Thính suýt nữa sợ hô thành tiếng, hắn đến làm gì?
Đừng nhìn Bao Đả Thính tự xưng là “có gan vạch trần hết tất cả chân tướng” như cực kỳ không biết sợ.
Thật ra là vì hắn chủ yếu chỉ đối nghịch với thần tiên Thiên giới, mà thần tiên Thiên giới đều rất yêu quý thanh danh, tuy hận hắn đến ngứa răng, nhưng không có khả năng làm ra chuyện “giết người diệt khẩu” này.
Tất cả đều không thể làm gì hắn, mắng vài câu là xong việc.
Nhưng vị này của Minh giới lại khác, Bao Đả Thính từng biết thủ đoạn và phong cách làm việc của vị đại đế này, đoán chừng người này lòng dạ thâm trầm, làm người lại rất âm hiểm giảo hoạt.
Nhưng mà mặt ngoài có vẻ chính nhân quân tử, có khi lại hạ độc thủ với hắn vào đêm trăng thanh gió mát nào đó… Vẫn đừng nên đắc tội mới được.
Suy nghĩ một lát, Bao Đả Thính vẫn đi ra mở cửa, nhìn cũng không nhìn đã cúi gập người:
“Chào… chào ngài, ha ha ha, ngọn gió nào thổi ngài đến…”
Tầm mắt buông xuống, đầu tiên hắn nhìn thấy được góc áo của Phong Đô đại đế.
Khom lưng xong, hắn ngẩng đầu, thấy người thật ngọc thụ lâm phong của đại đế.
Vị đại đế này thật sự không có dáng vẻ đến cửa hỏi tội, chỉ khách khí gật đầu: “Bên ngoài nói chuyện có nhiều bất tiện, có thể vào nhà nói chuyện không?”
Bao Đả Thính: “…”
Nói chuyện gì?
Nói… nói chuyện ném hắn vào chảo dầu hay là rút lưỡi ở địa ngục à?
“Đương… đương nhiên có thể, khụ.” Bao Đả Thính hắng giọng nói: “Mời ngài vào trong.”
Chuyện đến nước này, hắn cũng không thể quá luống cuống tay chân, chỉ đành gặp chiêu nào thì phá chiêu đó.
Cho dù đại đế lòng dạ hiểm độc này muốn giết người thì hắn cũng có thể gào lên mà.
Sau khi Lê Liễu Phong vào nhà, hai tay Bao Đả Thính giữ cửa, nhìn quanh ngoài cửa một vòng, mới đóng cửa lại.
Hắn duỗi tay đi lấy ấm trà: “Đại… đại nhân uống hồng trà hay là lục…”
“Không cần khách sáo.” Lê Liễu Phong nói: “Hôm nay ta đến chẳng qua muốn nói xin lỗi thay hai thủ hạ của ta.”
Tay Bao Đả Thính run lên: “Ngài nói chi vậy.
Không, không thể nào!” Có ai không biết hai người kia chính là ngươi gọi đến chứ!
Giọng điệu của Lê Liễu Phong rất hòa hoãn: “Ta cũng mới vừa biết được, bọn họ vậy mà để ngươi ký ‘Hiệp nghị không chữ’ của địa phủ.”
Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Bao Đả Thính càng luống cuống, chẳng lẽ cái “Hiệp nghị không chữ” gì đó thật sự hữu hiệu?
Cái này cũng quá lừa đảo rồi!
Lê Liễu Phong thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, lại cười nói: “Vốn chỉ phát hiện có người đi theo sau nên để bọn họ đến hỏi ngươi xem có chuyện gì thôi.
Ai ngờ hai người kia ham chơi quá, đã quên chính sự.
Ta đành phải tự mình tới cửa.”
Sắc mặt hắn vừa không hung ác cũng không hùng hổ doạ người, ngược lại còn rất thành khẩn, Bao Đả Thính biết rõ hắn đang nói bậy bạ nhưng không chỉ ra được chỗ sai nào.
Hơn nữa, còn nghe ra ẩn ý trong lời của hắn.
Cân nhắc một chút, Bao Đả Thính nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra chí khí cách mạng yếu ớt không còn sót lại chút gì.
Hắn quyết đoán nói: “Là Nguyệt lão! Nguyệt lão bảo ta tới!”
Lê Liễu Phong hơi nheo mắt lại: “Ồ?”
“Sau khi ông ấy nhìn thấy bảng tin nóng thì sai Tiểu Hồng nương trong điện tới tìm ta, nhờ ta hạ phàm tra xét… À không phải, tìm hiểu xem ngài ở Lâm Châu làm gì.”
“Vậy ngươi tìm hiểu được cái gì rồi?”
Bao Đả Thính sửng sốt, ngay sau đó nói: “Chưa tìm hiểu được gì cả!”
Đùa chắc! Nếu hắn tìm hiểu được, chẳng phải xong đời luôn rồi sao?
Lê Liễu Phong liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, không nói lời nào.
Trong lòng Bao Đả Thính bồn chồn, hận không thể đào trái tim mình ra cho Lê Liễu Phong nhìn xem.
Hắn thật sự không dám nói một chữ với Nguyệt lão!
“Đại nhân, ta thề! Ta thật sự sẽ không nói gì hết.
Chuyện thấy ngài, thấy A Nhứ cô nương, ta không nói một chữ!” Bao Đả Thính nhấc tay thề: “Nếu không ta sẽ bị sét đánh!”
“Sét đánh thì ta không cần.” Lê Liễu Phong nói: “Chỉ là gần đây địa phủ muốn tu sửa một tòa cung điện, sợ là có nhu cầu cấp bách cần dùng đến tiền.”
Lời này không đầu không đuôi, Bao Đả Thính lại nháy mắt đã hiểu.
Nhạc phụ nhà hắn, cũng chính là Long Vương của Đông Hải Long cung, mấy trăm năm trước hỏi mượn địa phủ một số tiền lớn, đến nay vẫn còn trả góp, đã sớm vượt qua kỳ hạn hẹn trước.
Nếu Lê Liễu Phong nhất định phải xé rách mặt vào lúc này, bảo Long cung lập tức trả tiền, vậy Long Vương đại khái cũng chỉ có thể bán long châu.
Thái dương Bao Đả Thính rơi mồ hôi lạnh.
Nếu ban đầu hắn còn có chút ý có lệ thì bây giờ là hoàn toàn không dám thổ lộ một chữ: “Ngài yên tâm! Dù có chết, Bao Đả Thính cũng sẽ không nói ra tí xíu chuyện gì của ngài ở Lâm Châu!”
Bấy giờ, Lê Liễu Phong mới vừa lòng gật đầu, nói: “Đã vậy, ngươi về phục mệnh với Nguyệt lão đi.
Nếu tiện thì mong thay ta hỏi một chuyện.”
Bao Đả Thính tỏ thái độ thành khẩn phối hợp: “Ngài nói đi!”
“A Nhứ hạ phàm, là vì cái gì?”
·
Lê Liễu Phong ra khỏi cửa phòng Bao Đả Thính thì đi xuống dưới lầu.
Bạch Vô Thường đứng dựa vào tay vịn, Hắc Vô Thường lại ngồi ở trên tay vịn không ra dáng vẻ gì.
Thấy Lê Liễu Phong đến, hắn vội đứng nghiêm lại: “Đại nhân, đã giải quyết xong rồi à?”
“Ừ.” Bước chân Lê Liễu Phong không dừng lại, đi xuống dưới lầu: “Tờ hiệp nghị kia đâu?”
“Ở chỗ này.” Bạch Vô Thường lấy ra một tờ giấy trắng từ trong ngực: “Đại nhân muốn giữ à?”
“Đốt đi, dù sao là các ngươi lâm thời bịa đặt, không làm được gì.” Lê Liễu Phong nói.
Địa phủ đúng là có hiệp nghị phía chính phủ, nhưng nó không phải thứ có thể lấy ra đùa.
Bao Đả Thính ít nhiều cũng không hiểu biết với cao tầng Minh giới, còn tưởng rằng bọn họ thật sự là một đám lòng dạ đen tối, làm việc không có quy củ, Hắc Bạch Vô Thường mới có thể thuận lợi lừa hắn, do đó kéo chân hắn ở Phàm giới.
Hắc Vô Thường cười hì hì: “Thần đột nhiên hơi đồng tình với hắn.
Đến cuối cùng chúng ta cũng không nói hắn biết hiệp nghị kia là giả.”
“Không bao lâu hắn sẽ đoán được thôi, không cần chúng ta nhiều lời.” Lê Liễu Phong nói: “Mà ta bảo các ngươi tìm người, đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi! Tìm được rồi! Thần đang muốn nói chuyện đó với ngài đây!” Hắc Vô Thường hưng phấn như phát hiện đại lục mới: “Vậy mà thật sự giống nhau như đúc.
Đặc biệt là kiểu tóc kia, chậc chậc, hẳn nên gọi Tần Quảng Vương đến xem.”
Bạch Vô Thường nói: “Bây giờ chúng ta đi bắt người luôn à?”
“Chờ một lát.” Trong lúc nói chuyện, Lê Liễu Phong đã dừng lại ở trước cửa một gian phòng, trong cửa tối om, ánh nến đã tắt.
“A Nhứ cô nương ngủ rồi.” Hắc Vô Thường nhỏ giọng nói.
Lê Liễu Phong gật đầu, thân hình xuyên qua cửa mà vào rồi biến mất ở hành lang thật dài.
Hắc Vô Thường trợn mắt há hốc mồm: “Woa, vì sao lão đại nhà chúng ta chơi lưu manh mà tư thế còn đẹp vậy!”
·
Ánh trăng mờ ảo xuyên thấu qua mành cửa sổ hơi mỏng, rơi vào trong phòng, có vẻ vô cùng tĩnh lặng.
Trên giường, Trì Nhứ bọc kín chăn từ cổ đến chân, một sợi trăng sáng vừa lúc chiếu vào trên má nàng, chiếu làn da của nàng thành một màu xanh lạnh như bạch ngọc, làm người ta cực kỳ muốn vươn tay ra xoa một cái.
Nàng đến ngủ cũng mang theo ý cười nhạt, xem ra là đang ôm mộng đẹp.
Lê Liễu Phong nhìn trong chốc lát, nhận ra ánh mắt mình cũng dần dần giãn ra.
Trăm năm bỏ lỡ tiếc nuối, thế lực Quỷ vực ngo ngoe rục rịch, Thiên giới thăm dò mơ hồ không rõ, xoáy nước đã sớm ấp ủ thành vô cùng phức tạp.
Hắn ở trong đó, đôi lúc cũng cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, cuối cùng đến chỗ này mới cảm thấy lòng bình yên..