Nơi này rất yên tĩnh.
Chỗ ánh mắt có thể nhìn thấy khắp nơi đều đỏ đậm, không phải máu mà là màu bùn đất.
Lê Liễu Phong ấn đầu vai bị thương, nơi đó có một vết thương thật dài, đang tỏa sát khí màu đen ra bên ngoài.
Sát khí này thuộc về bản thân hắn, chợt liếc mắt nhìn lại một cái cực kỳ giống tà khí màu đen của Quỷ vực, ngược lại có điểm địch ta chẳng phân biệt.
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương, sát khí tản ra khắp nơi bị dừng lại.
Tuy máu quỷ tiên Minh giới không phải đỏ tươi, lại có sát khí, nếu sát khí xói mòn quá nhiều thì sẽ tổn hại đến nguyên thần.
Hiện nay, nguyên thần của Lê Liễu Phong đã bị hao tổn bởi vì trận đại chiến này, tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm gì.
“Phong Đô đại đế thật có tinh thần hy sinh.
Thật sự làm người ta bội phục!”
Giọng Tôn Thần vang lên trên hư không, nhưng không phân biệt rõ được phương hướng của nó.
Tuy rằng hai người tiến vào dòng khí xoáy là trong kế hoạch của Lê Liễu Phong nhưng dòng khí xoáy kia vận chuyển không hề có quy luật.
Hai người cùng tiến vào, cũng bị đánh dạt sang bốn phương tám hướng.
Tôn Thần còn có sức lực nói bậy, chứng tỏ nó bị thương không nặng.
So ra thì tình hình của hắn có chút khó coi.
Thật ra đúng như Trì Nhứ phỏng đoán, Lê Liễu Phong đã đưa một nửa nguyên thần bám vào trên người âm binh Minh giới.
Kể từ đó, chiến lực nhóm âm binh rõ ràng tăng cường, nhưng bản thể của Lê Liễu Phong lại bị suy yếu cực lớn.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Tuy quỷ tiên sinh ra từ thiên địa rất vô tình, nhưng đến cuối cùng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn thủ hạ âm binh của mình chịu chết.
Huống chi, lần chiến tranh này là một tay hắn khơi mào.
Lê Liễu Phong hơi khép mắt, không quan tâm Tôn Thần ở bên la hét, chỉ nín thở điều tức.
Một trăm năm qua, hắn không có thời khắc nào là không tìm kiếm nhược điểm của Quỷ vực, để một lưới bắt hết trong một lần.
Không riêng gì bởi vì hàng xóm này thật sự làm người ta không bớt lo, càng bởi vì A Nhứ đã từng bị Quỷ vực làm hại.
Lê Liễu Phong còn nhớ rõ ngày đó Quỷ vực chấn động dữ dội, hắn đơn thương độc mã xâm nhập vào khe hở sau đó nhìn thấy cảnh đó.
Thật ra lúc bọn họ mới gặp, Lê Liễu Phong không có ấn tượng quá lớn với bề ngoài của Trì Nhứ, trong mắt đều là dáng người tiêu sái phiêu dật của nàng dường như đến góc váy đều dính khí phách phóng khoáng.
Nhưng ngày đó, Trì Nhứ lại bị vô số quỷ vây quanh ở trong đó, ra sức chém giết cũng không tìm được một đường ra.
Vòng vấn tóc đã sớm không biết rơi ở chỗ nào rồi, đầy mặt tro bụi, trên ống tay áo loang lổ vết máu.
Có lẽ, từ giây phút đó, thù này của Lê Liễu Phong và Quỷ vực đã kết rồi.
Đến sau này gần như đã thành tâm nguyện của hắn.
Hắn giương mắt nhìn đỉnh núi cách đó không xa.
Núi kia trụi lủi, không có cỏ cây gì, từ hướng này nhìn sang thì phát ra ánh đỏ lấp lánh, như một cái lồng nửa trong suốt, gắn vô số ngọn lửa vào bên trong.
Hẳn là nhanh thôi, trong lòng hắn thầm đếm.
Một trăm năm qua, hắn vẫn luôn chú ý đến Quỷ vực, thậm chí từ trình độ nào đó mà nói thì còn quan tâm hơn cả Minh giới.
Mảnh đất mà hai giới Tiên - Minh đều không có cách gì, thật sự không hề nhược điểm, là bền chắc như thép ư?
Một trăm trong năm này, hắn cũng từng nhiều lần ngầm thâm nhập Quỷ vực, lại được ý trời chỉ dẫn, rốt cuộc thăm dò ra vào lúc hố trời mở rộng, ở ngoài cửa chắn gió sẽ xuất hiện một chỗ bí cảnh, tên là “Hư không”.
Đó vốn là lãnh thổ của Minh giới, không biết đã chính thức bị cắt ra ngoài ở đời Phong Đô đại đế nào, lại ẩn nấp ở không trung, cứ như vậy không người phát hiện qua ngàn vạn năm.
Mà trong bí cảnh Hư không cất giấu lực lượng có thể làm Quỷ vực vĩnh viễn biến mất.
Lê Liễu Phong và Tôn Thần, giờ phút này đang ở giữa bí cảnh Hư không.
Trời cao ở đây trông vô cùng trống trải, thật ra bao hàm rất nhiều thế giới nhỏ, cho nên giọng Tôn Thần có thể truyền đến đây, bản tôn của nó lại không biết đang ở phương nào.
Lê Liễu Phong nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ trước khi Hư không rách nát, Tôn Thần cũng sẽ không xuất hiện.
Đáng tiếc lúc này vận may dường như vứt bỏ hắn rồi.
“Phong Đô đại đế! Ta thật sự phải cảm ơn ngươi.
Đến chỗ này rồi, ta cảm thấy lực lượng của ta bắt đầu mạnh thêm!”
Lời còn chưa dứt, một ánh sáng lạnh đánh úp lại, Lê Liễu Phong lập tức phi thân lên tránh.
Chỉ thấy Tôn Thần chậm rãi đáp xuống từ giữa không trung, vết thương trên người đã khôi phục như lúc ban đầu.
Lê Liễu Phong cũng không bất ngờ.
Nơi này nói như thế nào cũng là lãnh thổ của Quỷ vực, lại tích lũy khí yêu tà ngàn vạn năm.
Tôn Thần ở trên địa bàn của mình, tất nhiên là có thể khôi phục một ít.
Mặt hắn vẫn không đổi sắc: “Phải không?”
Tôn Thần cười hừ hai tiếng: “Ta xem ngươi là chết đến nơi còn cãi bướng!” Nó cũng không hề vô nghĩa, hai tay tạo ra một luồng khí đen, đánh thẳng về phía Lê Liễu Phong.
Lê Liễu Phong không hao tâm tốn sức đánh với nó, trong giây lát đã đi ra ngoài mấy trượng như rất thành thạo.
Tôn Thần cảm thấy mình như bị bắt trượt, càng thêm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nó đang muốn lần thứ hai xuất kích, lại nghe được một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc giống như nước biển thành núi mà đến, lại như đất trời sụp đổ, sinh linh thành đàn gào thét chạy trốn.
Tôn Thần đưa lưng về phía núi lở, Lê Liễu Phong lại trong phút chốc thấy rõ ràng.
Bóng dáng đen nhánh như thủy triều bừng lên, rậm rạp chạy về phía bên này.
Những bóng dáng đó như mang theo sinh mệnh, giương nanh múa vuốt rời khỏi chỗ nó nấp, rít gào chạy về hướng mới.
Trong giây lát, bóng đen đã chồng chất ở trước mắt hai người, tầng tầng lớp lớp nhào đến như thủy triều, ước chừng có mấy chục trượng!
Nếu bị sóng thủy triều nghiền sợ là đến xương cốt cũng chẳng còn.
Lê Liễu Phong hơi ngạc nhiên.
Trong ngọn núi dường như bị ngọn lửa thiêu đốt kia vậy mà không phải chất chứa lửa lớn có thể đốt sạch Quỷ vực, mà là ngàn vạn hồn linh màu đen.
Không có thời gian tỉ mỉ suy nghĩ, Lê Liễu Phong một tay bấm tay niệm thần chú, dựng tạm lên một cái kết giới.
Tôn Thần lại ngơ ngác đứng bất động ở tại chỗ như ngây ngốc.
Ngay giây phút bóng đen ép lại đây, dù cho không phải người có chủ nghĩa bi quan, trong nháy mắt, Lê Liễu Phong cũng cảm thấy có lẽ cuộc đời này mình không thấy được A Nhứ nữa rồi.
Có lẽ hắn vẫn quá tự tin, quá chắc chắn mình có thể không sao cả, quá nóng lòng diệt Quỷ vực khỏi tam giới.
Giống như trăm năm trước, hắn tự tin có thể vĩnh viễn không chia lìa với A Nhứ.
Thủy triều màu đen nhào lên đến đỉnh, khói mù như thổi không tan, thậm chí đất đai màu đỏ đậm khắp nơi cũng có vẻ âm trầm dưới những bóng đen rậm rạp này.
Toàn bộ thế giới dường như đều quay cuồng, người vào trong đó, không biết đang ở phương nào.
Dù cho là chủ của Minh giới do thiên địa sinh ra, dưới trạng thái nguyên thần tiêu hao cũng không chống được quá lâu.
Đúng lúc này, có một luồng ánh sáng đỏ vô cùng lóa mắt từ phía chân trời đến.
Ngọn lửa kia gặp bóng đen dần tắt, lại không giảm tốc, lăn đến bên cạnh Lê Liễu Phong, vừa lúc thiêu đốt hầu như không còn.
Lửa đỏ lác đác lưa thưa, Trì Nhứ đón gió mà đứng, tóc đen tung bay, ánh mắt chứa sát khí quen thuộc như ngày xưa.
Nàng nhấc chân đá một cái, quét Tôn Thần ra xa mấy thước, mới cách kết giới nói với Lê Liễu Phong: “Chàng sao rồi?”
Lê Liễu Phong chỉ ngắn gọn nói: “Vẫn ổn.”
Thấy hắn không sao, Trì Nhứ cũng yên lòng.
Một tay nàng mở ra thành chưởng, lòng bàn tay dần dần ngưng ra một thanh thương dài bằng gỗ.
Thương gỗ kia toàn thân sáng như tuyết, dài khoảng mấy trượng, chỗ lưỡi đao lia đến bóng đen lùi ra như thủy triều.
“Như vậy không được.” Rất nhanh, Lê Liễu Phong lại mở miệng lần nữa.
Thương gỗ dài của Trì Nhứ đúng là có thể tạm thời đánh lui những bóng đen đó, nhưng những bóng đen đó rất nhanh lại phản công, dường như công kích trước đó không hề có hiệu quả với chúng.
Những bóng đen này tụ thành một đoàn rất khó đối phó, nhưng chiến lực riêng lẻ lại không mạnh.
Nếu âm binh ở đây thì còn có thể…
Trong chớp nhoáng, Lê Liễu Phong nắm lấy cổ tay Trì Nhứ thủ kéo nàng vào kết giới.
“Tạm thời tránh ở đây.” Hắn nói: “Đưa bùa hộ mệnh trên cổ tay nàng cho ta.”
Trì Nhứ không hỏi nhiều, cởi bùa hộ mệnh trên cổ tay xuống đưa cho hắn.
Bùa này là Lê Liễu Phong đưa cho nàng lúc hai người sắp vào Trần gia thôn.
Lúc ấy chỉ nói là dùng hộ thân, Trì Nhứ không nghĩ tới bên trong sẽ còn có huyền bí.
Không biết Lê Liễu Phong niệm chú ngữ gì, miếng bùa nho nhỏ kia tỏa sáng trong lòng bàn tay Lê Liễu Phong, tiếp đó to lên một vòng, tính chất cũng từ vải lụa biến thành bạch ngọc.
“Đây… đây không phải là…” Trì Nhứ lắp bắp.
Xem hình dạng, hình như là ngọc bài của Phong Đô đại đế, cũng là tín vật duy nhất có thể chứng minh người này là Phong Đô đại đế.
Vào lúc hai người mới “quen biết”, hắn đã đưa ngọc bài này cho mình.
Tâm ý trong này đã không cần nói cũng biết.
Lê Liễu Phong tùy tay quẹt một ít sát khí trên vai, bôi lên trên ngọc bài.
Ngay sau đó, trên mặt đất dần dần nổi lên tiếng nổ vang như thiên quân vạn mã cách không mà đến.
Sau đó trên mặt đất trống rỗng xuất hiện một cái khe rộng đến mấy trượng.
Bên cạnh cái khe có dòng khí xoáy, âm binh Minh giới theo cái khe dũng mãnh vào, không cần ra lệnh đã đánh với những bóng đen kia.
“Không thể tin nổi, cửa vào đã chuyển tới dưới chân chúng ta.” Trì Nhứ lẩm bẩm.
Mảnh đất không biết tên này, thật sự có vẻ kỳ quặc.
“Không đúng.” Lê Liễu Phong trầm ngâm.
Trì Nhứ hỏi: “Cái gì?”
“Lúc ta xuống tay tiêu diệt Quỷ vực, chưa chắc đã không tự hỏi đúng sai.
Chỉ là khi đó theo ý trời, tìm được phương pháp tiêu diệt Quỷ vực nên đắc ý không biết trời cao đất dày, mới đi tới một bước này.”
Khi người phàm không hiểu một chuyện gì đó, thường thường đổ cho ý trời, không nghĩ tới ý trời chân thật tồn tại.
Ví dụ như, nó làm kẻ đứng cao trên Thiên giới lại không cho chúng nó lực lượng tương xứng; nó khiến Võ Thần trời định ra đời đã có được thần lực không gì sánh kịp, cả đời lại định trước truy đuổi giết chóc, cuối cùng bị ý trời diệt.
Như vậy, vì sao ý trời chỉ dẫn hắn tiêu diệt Quỷ vực, lại chỉ còn một bước này đưa ra lực lượng có lợi cho Quỷ vực?
“Ta vẫn luôn cho rằng ý trời dẫn ba giới Tiên - Minh - Quỷ hỗn chiến, cuối cùng dẫn ta tới đây, đều là vì tiêu diệt Quỷ vực.
Nhưng nếu không phải thì sao?”
Nếu nó muốn giao cho Quỷ vực sinh mệnh mới…?
Lê Liễu Phong dần dần đứng lên: “A Nhứ, thay ta bảo vệ ở bên cạnh.”
Trì Nhứ gật đầu, thương mộc dài trong tay quét ngang, không cho bất kỳ bóng đen nào tiếp cận Lê Liễu Phong.
Nàng không biết hắn muốn làm gì, chỉ biết nàng hẳn nên giúp hắn, như vậy là đúng rồi.
Lê Liễu Phong giơ tay, kết giới theo đó biến mất.
Hai người lộ ra trong cuồng phong cắt qua mặt, tóc mai góc áo bị thổi đến bay loạn theo gió, không ai lui lại.
“A Nhứ, nếu một bước này ta đánh cược sai…” Hắn ngẫm nghĩ nhưng vẫn không thể nói ra câu kia.
Có thể nàng sẽ phải chết theo ta.
Trì Nhứ lại như hiểu được, cười nhẹ với hắn.
Giây tiếp theo, đao đen trong tay Lê Liễu Phong to lên mấy chục mét, cắt thẳng về phía tòa núi đỏ chứa bóng đen kia.
Vết nứt trên núi đỏ bị cắt ra lớn hơn, càng nhiều bóng đen chen chúc ra.
Hắn lập tức dẫn sát khí trong cơ thể, làm nó che kín đao đen rồi sau đó vẽ một đồ án trên không trung.
Bên ngoài là ánh sáng nhật nguyệt, hồn linh diễn diệt ở bên trong, đó gọi là Luân hồi.
Ngay giây phút vẽ ra Luân hồi, bóng đen vốn nóng nảy ầm ĩ như nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, dần dần dừng động tác.
Chúng nó ngẩng đầu, đồng thời nhìn về phía đồ án Luân hồi.
Trong yên tĩnh, có một bóng đen hoàn toàn đi vào giữa trán Tôn Thần, đầu gối nó mềm nhũn, quỳ phủ phục về phía Lê Liễu Phong, quỳ thẳng trên mặt đất không dậy nổi.
“Đó là hồn phách…?” Trì Nhứ nỉ non, dần dần buông thương gỗ dài trong tay xuống.
Phong Đô đại đế của nàng đang giao cho mỗi một sinh linh Quỷ vực một hồn phách.
Sau lúc yên tĩnh ngắn ngủi, trường đao trong tay Lê Liễu Phong chỉ xuống, nhóm bóng đen như đàn cá mập ngửi được mùi máu tanh, sôi nổi nhào vào cái khe bên trong mặt đất.
Chúng nó sắp đi tìm thân thể thuộc về chính mình, đạt được lực lượng tiến vào luân hồi tam giới.
Sau mấy hơi thở, trong hư không đỏ đậm chỉ còn lại có Lê Liễu Phong cùng Trì Nhứ.
Thân hình hắn hơi loạng choạng, Trì Nhứ lập tức đi lên đỡ hắn.
Nàng biết nguyên thần hắn hao tổn cực lớn bèn bấm pháp quyết, chuẩn bị mau chóng dẫn người đi nghỉ ngơi.
Lê Liễu Phong lại không ý rời đi.
“Thật ra một trăm năm trước, ta đã nghĩ đợi đến ngày thắng Quỷ vực, ta muốn ở đỉnh núi, lớn tiếng hỏi nàng có bằng lòng gả cho ta không.” Giọng Lê Liễu Phong rất khẽ, lại rất kiên định, nói rồi bản thân cũng bật cười.
Làm Phong Đô đại đế, hành động này thật sự không chín chắn.
Hắn thật sự bị thương nặng, nghỉ ngơi trong chốc lát mới có sức chậm rãi nói: “Hiện giờ lớn tiếng thì không được rồi, chuyện cầu hôn ước chừng còn làm được.
A Nhứ, nàng có bằng lòng không?”
- Hết chính truyện -.