Không ai trả lời.
Thẩm Du gãi gãi đầu, cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía Dư Tiêu Tiêu, trong giọng nói mang theo chút áy náy: "Xin lỗi nha, Dư Tiêu Tiêu.
Hay là ngày mai cậu đừng đến nữa..
Nếu cậu có chỗ nào không hiểu thì có thể gọi điện hoặc nhắn tin hỏi tớ."
Khi nói những lời này, bản thân Thẩm Du cũng cảm thấy xấu hổ, sờ sờ mũi: "Chính là như vầy, tính tình Chu Từ Dẫn không tốt lắm.
Tớ thấy cậu ở đây hẳn là cũng không vui vẻ.."
Dư Tiêu Tiêu cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói mang theo âm mũi, lạnh lùng nói: "Tớ không có không vui."
Chu Từ Dẫn đứng ở bên cạnh nở nụ cười: "Vậy tôi có thể làm cho cậu muốn bao nhiêu không vui thì có bấy nhiêu không vui."
"..."
Cuộc đối thoại giữa hai người họ làm cho vẻ mặt Thẩm Du có chút buồn bực, cô thật sự rất tò mò, nói với ngữ khí khó hiểu.
"Hai cậu có chuyện gì vậy?"
Dư Tiêu Tiêu trầm mặc.
Nhìn thấy hai người bọn họ không có ý muốn nói chuyện, Thẩm Du đột nhiên có chút tức giận, cô chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, nhìn Chu Từ Dẫn một cái, tâm tình rất không tốt.
Cô ngáp một cái, không muốn quản chuyện này nữa.
"Đừng ồn ào nữa, đi ngủ đi."
Nói xong, Thẩm Du lại không thể giải thích được, rất cố ý nhìn Chu Từ Dẫn một cái, nói một câu "Tớ về phòng ngủ", rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Bởi vì việc này, Chu Từ Dẫn sớm đã không còn tâm tình tiếp tục ngủ.
Anh không suy nghĩ nhiều, đi theo phía sau Thẩm Du, nhếch khóe môi nói: "Tớ không muốn ngủ, đến phòng cậu chơi máy tính một lát."
Thẩm Du không vui vẻ lắm, tự cho là đã rất uyển chuyển mà cự tuyệt: "Tớ rất buồn ngủ."
Chu Từ Dẫn đưa tay chống lên đầu cô, cà lơ phất phơ nói: "Vậy cậu ngủ đi."
Bị câu nói này của anh làm cho nghẹn lại, Thẩm Du đi lên phía trước, quay đầu lại nhìn anh một cái, không vui mà lẩm bẩm: "Hôm qua tớ dọn phòng rất lâu đó."
"Biết rồi, tớ cũng không nói là không thích nha."
Nghe hai người họ nói chuyện, Dư Tiêu Tiêu chậm rãi đi tới căn phòng mà Thẩm Du chỉ cho cô, bên trong trống rỗng không có gì, trong phòng còn tràn ngập mùi ẩm mốc đã lâu không có người ở, chỉ có chăn gối sạch sẽ trên giường.
Còn không bằng cửa sổ có ánh mặt trời sáng sủa chiếu vào căn phòng lúc nãy, toàn bộ gian phòng tản ra mùi tươi sáng của ánh mặt trời.
Dư Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ tới lời Chu Từ Dẫn vừa nói.
* * * "Nếu như cậu đối với Thẩm Du chỉ có một phần tốt thôi, thì với tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ báo đáp lại cậu mười phần."
Ai thèm chứ.
Nước mắt của Dư Tiêu Tiêu lăn xuống trên má, cô hậu tri hậu giác xoa xoa cổ tay bị đỏ của mình, cười lạnh nói: "Có gì đặc biệt đâu chứ."
-
Phía bên kia.
Chu Từ Dẫn đi theo Thẩm Du vào phòng của cô, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dưới sàn nhà bên cạnh giường đặt một tấm nệm thật dày, phía trên trải một tấm chăn và gối đầu xếp chồng lên nhau.
Anh nhào tới, tiếng động lớn đến mức làm chấn động chiếc giường bên cạnh rung lắc hai cái.
Thẩm Du nhíu mày, vừa bò lên bên giường vừa mắng anh: "Động nhỏ một chút."
Chu Từ Dẫn cười hai tiếng, xoay người đối mặt với Thẩm Du, ở góc độ này mơ hồ có thể nhìn thấy sườn mặt cô, anh nửa đùa nửa thật nói: "Lần này cậu dọn dẹp căn phòng kia đoán chừng một chút tác dụng cũng không có."
Thẩm Du cầm lấy một con búp bê trên giường ném về phía anh.
Chu Từ Dẫn dễ dàng đón lấy, đặt sang một bên, không mở miệng nữa.
Thẩm Du lăn trên giường một cái, cả người vùi vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Cậu muốn dùng máy tính thì dùng đi, tớ ngủ một lát."
Chu Từ Dẫn ừ một tiếng.
Bầu không khí lập tức bị sự yên tĩnh bao trùm, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng điều hòa thổi vù vù, như đang thôi miên.
Lúc Thẩm Du đang mơ mơ màng màng, Chu Từ Dẫn đột nhiên tựa như tùy ý hỏi: "Gần đây có chuyện gì xảy ra không?"
Nghe thấy giọng nói của anh, Thẩm Du cố sức mở mắt ra, đầu óc mơ hồ suy nghĩ câu hỏi của anh, sau đó đột nhiên khẩn trương nói: "Không, không có nha."
Chu Từ Dẫn liếm liếm môi, chỉ muốn biết Dư Tiêu Tiêu có nói những câu tương tự với anh trước mặt cô hay không, có ảnh hưởng đến tâm tình của cô hay không thôi, nhưng cô không nói với anh.
Anh nhìn lên trần nhà rồi bình tĩnh nói, "Nói thật đi."
Thẩm Du không lên tiếng, Chu Từ Dẫn cũng không chủ động nói chuyện nữa.
Hai người giống như đang giằng co trong sự trầm mặc.
Một lát sau, Thẩm Du nhịn cơn buồn ngủ, chột dạ ngồi dậy.
Cô thò đầu ra, cúi đầu nhìn xuống Chu Từ Dẫn, mang theo nụ cười lấy lòng: "Hôm qua nói cùng qua làm đề thi đến hai giờ, tớ có ngủ một chút.."
"..."
Nhìn thấy mặt Chu Từ Dẫn dừng lại vài giây, sau đó lại thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, Thẩm Du vội vàng biện giải cho mình: "Hôm qua tớ thật sự rất buồn buồn! Rất rất buồn ngủ!"
Bộ dáng nhẹ nhàng này của cô khiến tâm tình đang căng thẳng của Chu Từ Dẫn nhất thời thả lỏng, nhưng một cỗ lửa giận không tên lại bốc lên, anh tức giận, vẻ mặt khó có thể tin được: "Vậy mà cậu lúc nào cũng bảo tớ nhất định không được ngủ?"
Thẩm Du yên lặng tránh tầm mắt của anh, mặt dày phủ nhận: "Tớ đã nói đâu?"
Chu Từ Dẫn nghẹn khuất ném chăn ra, nhịn xuống lửa giận, nhưng lại cảm thấy nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Mười hai giờ hôm qua tớ mệt muốn chết, cố gắng lắm mới chống đỡ đến hai giờ."
Thẩm Du không dám nói nữa, rụt đầu lại, vùi vào trong chăn cười trộm.
Lại im lặng.
Ngay sau đó, điện thoại của Thẩm Du vang lên một tiếng, cô nhắm mắt lại, vươn tay ra khỏi chăn, tìm kiếm điện thoại lung tung, sau đó chui vào trong chăn xem tin nhắn.
Là Dư Tiêu Tiêu gửi tới: 【Tớ có việc, về trước đây.
】
Thẩm Du sửng sốt trong chốc lát, không biết nên nhắn cái gì, lại nhắn một câu xin lỗi với cô, sau đó mới nói một tiếng "được".
Tâm tình của cô không biết vì sao có chút buồn bực, nhẹ giọng nói: "Cậu ngủ chưa?"
Chu Từ Dẫn lập tức đáp lại một tiếng, giọng nói lười biếng: "Chưa."
"Dư Tiêu Tiêu muốn về."
"Về thì về đi." Giọng nói Chu Từ Dẫn rất nhàn nhạt, không có nhiều cảm xúc: "Cậu thích chơi với cậu ấy sao?"
"Tàm tạm, bình thường đi." Thẩm Du do dự giật giật môi, giọng nói mang theo một tia không xác định, hỏi ngược hởi: "Cậu có thích không?"
Lời này hiển nhiên hoàn toàn không nằm trong phạm vi tiếp nhận của Chu Từ Dẫn, anh ngồi dậy, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, nghiêng người hung hăng véo mặt Thẩm Du: "Đầu óc cậu cánh gà chất đầy trong đó rồi hả?"
Sau khi nói xong, Chu Từ Dẫn trực tiếp nằm xuống, nghiêng người đưa lưng về phía Thẩm Du, bất luận cô có gọi anh thế nào đi nữa cũng không mở miệng.
Thật lâu sau, Thẩm Du mím môi, nhỏ giọng nói: "Dư Tiêu Tiêu cũng không thích tớ, cậu ấy thích cậu."
Nghe thấy câu này, Chu Từ Dẫn vốn giả ngủ ngủ như người chết trên mặt đất nhịn không được, trầm giọng nói: "Biết cậu ta thích tớ còn để cậu ta tới làm gì?"
Thẩm Du rầu rĩ nói: "Lúc trước không chắc chắn."
Chu Từ Dẫn cũng không nói gì nữa, cứng rắn nói: "Đừng chơi với cậu ta nữa."
Thẩm Du gật gật đầu, không suy nghĩ nhiều liền thuận theo "ừ" một tiếng.
Sau đó, hai người rơi vào trầm mặc.
Thẩm Du cầm lấy điện thoại bật đồng hồ báo thức, thật sự không chịu nổi cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Thẩm Du, Chu Từ Dẫn quay đầu nhìn về phía cô.
Anh vốn không còn buồn ngủ gì nữa, cuộc trò chuyện mới nãy đã làm cơn buồn ngủ nhàn nhạt kia sớm tiêu tan.
Anh đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ ẩn giấu sâu trong nội tâm, nhưng vẫn không dám làm.
Yết hầu Chu Từ Dẫn lên xuống, thật cẩn thận vươn tay phải lắc lư trước mặt Thẩm Du.
Ánh mắt anh đen thâm thúy, nhiễm một tầng ánh nước, phản chiếu khuôn mặt yên tĩnh ngủ của Thẩm Du.
Khoảng cách càng ngày càng gần, trong hơi thở đều là mùi hương dầu gội đầu của thiếu nữ.
Bầu không khí yên tĩnh, trong không khí dường như nghe được tiếng hơi thở xung quanh.
Anh theo bản năng siết chặt chăn trong tay, nắm lấy dấu vết nông cạn.
Xung quanh tựa như có một cơn gió lướt qua.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Vừa chạm một cái rồi rời đi, như chuồn chuồn lướt nước.
Tốc độ rất nhanh, Chu Từ Dẫn lập tức lăn một vòng, nằm xuống vị trí cũ, tim đập thình thịch, không dám nhìn Thẩm Du phía sau xem có phản ứng gì hay không, cũng không dám xem cô có tỉnh lại hay không.
Anh đưa tay đặt lại vị trí trái tim.
Thật lâu sâu, anh lấy mu bàn tay chống lên môi, mặt rũ xuống, như đang cười.
-
Đến giờ cơm, Thẩm Du bởi vì ba mẹ tạm thời có hẹn ăn ở ngoài, không thể cùng cô ăn cơm.
Hai người thương lượng một phen, sau đó, Chu Từ Dẫn gọi điện thoại về nhà.
Sau khi bọn họ ra cửa thì đi về phía con phố ăn vặt Chu Từ Dẫn nhìn thấy lần trước.
Đường cũng không xa, đi qua khoảng chừng mười lăm phút.
Hai người sóng vai nhau đi, không khí không hiểu sao lại có chút nặng nề.
Nhưng rất nhanh sau đó, loại không khí này liền biến mất.
Thẩm Du cầm điện thoại, cười tủm tỉm nói với anh chuyện thú vị vừa thấy trên weibo.
Chu Từ Dẫn cười khẽ đáp lại vài tiếng, trả lời rất ngắn gọn, nhưng lại không có lệ.
Cứ như vậy câu có câu không nói chuyện, rất nhanh đã đi đến chỗ phố ăn vặt.
Hai người đi về phía một quầy hàng lòng bò nhỏ, so với các quầy khác thì việc làm ăn của quầy này không tính là tốt.
Bên cạnh bày bàn ghế chỉ có thưa thớt vài người ngồi.
Bọn họ không muốn đi quầy hàng nhiều người chen chúc với những người khác, Thẩm Du do dự một chút, chỉ chỉ quầy hàng nhỏ, hỏi: "Có muốn ăn cái này không? Tớ ngửi thấy nó rất thơm."
"Ừm." Chu Từ Dẫn gật gật đầu, nhấc chân đi tới.
Hai người gọi hai bát mì lòng bò, đi tới một bên chọn một bàn trống.
Chủ quầy là một bà cụ, bà ấy vừa làm mì, vừa vui vẻ nói chuyện với hai người ho: "Cậu trai trẻ này thật đẹp trai, bên cạnh là bạn gái của cháu phải không?"
Thẩm Du dừng một chút, cố ý ngồi cách xa Chu Từ Dẫn một chút, giải thích: "Bà ơi, chúng cháu chỉ là bạn bè."
Bà cụ cũng không phản bác, tươi cười, hiền lành nói chuyện, giống như một cái máy nói, dừng cũng không dừng được: "Mắt nhìn của bà không còn tốt nữa, cô bé nhỏ đừng để ý nha.
Lúc trước không biết là ai truyền, nói là các cặp tình nhân ăn đồ của bà đều chia tay, về sau bà xem lại thì đúng thật là như vậy.
Ban đầu là hai người cùng đi, về sau đều chỉ còn lại một người đến.
May mắn là hai cháu không ở bên nhau..
Bằng không, aizz.."
Trong tiếng thở dài của bà cụ, mì thịt bò cũng được bưng lên.
Thẩm Du húp một ngụm nước, mới yên lặng phản bác: "Bà à, bọn họ chỉ chọn nói lời chia tay trong cửa hàng này sao?"
Nghe vậy, bà cụ cười đến mức thấy răng không thấy mắt, ngồi ở một bên ghế nghỉ ngơi một hồi, mới nói: "Cũng không phải, là bà bịa ra."
Chu Từ Dẫn: "..."
Thẩm Du: "..."
Hai người ăn xong, Thẩm Du nhanh chóng lấy tiền từ trong túi ra đưa cho bà cụ.
Cầm lấy tiền thừa về, Thẩm Du nhìn một quầy hàng nhỏ cách đó không xa, bán bánh đúc đậu đỏ.
Cô kéo ống tay áo của Chu Từ Dẫn, vui vẻ nói: "Chúng ta đi mua cái đó ăn đi! Ăn xong rồi về."
Chu Từ Dẫn cầm lấy ba tệ tiền thừa trên tay cô, nhướng mày vẫy vẫy tay với cô: "Cậu đi trước đi, tớ mua thêm một xiên lòng bò ăn."
Thẩm Du nhìn chằm chằm anh hai giây, nặng nề nói: "Cậu nhất định phải học tập thật tốt, bằng không sau này cậu sẽ không nuôi nổi được chính bản thân mình đâu."
"...".