Thánh Thể Bất Phàm

Giang Tuyết nhíu chặt mày lại, chán ghét mà liếc nhìn hai người kia.

Diệp Phong để tay lên bờ eo của cô ta rồi đẩy nhẹ về phía trước một cái rồi nhỏ giọng nói: "Đi, giết chúng đi."

"Tôi... Giang Tuyết nao nao: "Tôi không dám." Diệp Phong cười nhạt và nói: "Có gì không dám?” "Tôi sợ đánh không lại hai người bọn chúng." Giang Tuyết bĩu môi nói.

Diệp Phong nói: "Sợ cái gì, cảnh giới của chúng còn không cao bằng cô, yên †âm mà đánh, hơn nữa không phải còn có tôi sao?"

Giang Tuyết hỏi lại lần nữa: "Vậy cảnh giới của chúng là gì?"

Diệp Phong nói: "Một Ám Kình đỉnh phong, một Hóa Kình sơ kỳ."

"Chỉ thế thôi à? Tôi còn tưởng rằng chúng lợi hại lắm chứ."

Biết được cảnh giới của hai người, Giang Tuyết lập tức thả lỏng không ít, cô ta có cảnh giới Khí Kình tông sư, cao hơn hai người này tận hai ba cảnh giới lớn nên trong lòng cũng tự tin hơn nhiều.

Đáng tiếc cô không biết là Diệp Phong đang gạt cô ta.

Hai người này đều là Đan Lực trung kỳ, Diệp Phong cố ý nói thấp cảnh giới của chúng nhằm làm Giang Tuyết có dũng khí đi thực chiến.

Lúc này hai tên say kia đã bổ nhào đến trước mặt Giang Tuyết, dâm dê nhìn chằm chằm ngực Giang Tuyết mà nói: "Em gái, đi với anh không?"

Nói xong, một người trong đó đưa tay muốn túm lấy Giang Tuyết.

"Cút.' Ánh mắt Giang Tuyết phát lạnh, giơ chân đá một cái.

Bành!

Một tiếng vang nặng nề truyền đến, tên say kia phát ra một tiếng 'Ui da), còn chưa kịp phản ứng đã bị Giang Tuyết đá trúng rồi lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Cú đá này đã làm gã tỉnh táo lại.

Hai mắt gã đỏ lên, hung hăng trừng Giang Tuyết mà giận dữ hét: 'Móa nó, con điếm thúi, bố mày tốt bụng đem mày về ngủ mà mày dám đá bố?"

Giang Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Đá mày đấy, đừng tưởng rằng bà nội mày không biết tụi mày có âm mưu gì."

"Ha ha ha, biết thì tốt." "Con nhỏ này cũng hung hăng nhỉ?"

Một người khác cười gằn liếm khóe miệng: "Đợi lát nữa mấy anh nhất định sẽ yêu thương em sung sướng, ha ha ha."

"Nói rất đúng, bắt lấy nó đi."

Tiếng nói vừa dứt, hai tên say lập tức hung hăng nhào về hướng Giang Tuyết muốn bắt lấy cô ta.

Gương mặt xinh đẹp của Giang Tuyết trở nên lạnh lẽo vô tình, khí tức trong cơ thể tràn ra, tung chưởng trực tiếp đánh về hướng một người trong đó.

Bịch một tiếng, người kia bị trúng một chưởng của Giang Tuyết nên lập tức ngã về phía sau.

Sắc mặt gã trở nên rất khó coi, thực lực của Giang Tuyết nằm ngoài dự đoán của chúng.

"Móa nó, mày là võ giả?" "Bớt nói nhảm đi." Giang Tuyết hừ lạnh rồi lại nghênh đón.

"Võ giả tốt lắm, đợi lát nữa mấy anh sẽ dạy dỗ mày cho đã, xem mày có chịu ngoan ngoãn không."

Một người khác cười dâm, nhân lúc Giang Tuyết chưa sẵn sàng mà đột nhiên tấn công tới.

Giang Tuyết nhíu mày, phản ứng rất nhanh mà đánh xáp lá cà với hai người. Đối mặt với thế công của chúng, Giang Tuyết không lộ ra chút sơ hở nào mà vẫn giữ thế công cũng cực kỳ sắc bén, hai tên say không có sức chống đỡ bị

Giang Tuyết đánh liên tục lui lại.

Diệp Phong đứng phía sau vui vẻ hớn hở xem, không thể không nói Giang Tuyết cũng rất mạnh.

Nhưng cục diện như vậy không duy trì bao lâu, bởi vì kinh nghiệm thực chiến không đủ nên rất nhanh Giang Tuyết đã rơi xuống hạ phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui