Thánh Thể Bất Phàm

Diệp Phong bật cười: “Khí Kình Tông Sư đỉnh phong? Khi tôi mười tuổi thì đã đột phá rồi.”

Khoảnh khắc lời này vừa nói ra thì Diệp Phong bất ngờ đánh gãy tay của Long Khiếu, sau đó là một cú đá chéo, ngay lập tức đá bay Long Khiếu đi!.

“A!”

Long Khiếu hét lên một tiếng rồi nặng nề rơi xuống đất, lão kinh hãi nhìn Diệp Phong, trong lòng vô cùng chấn động.

“Mười tuổi đã đột phá cảnh giới Khí Kình Tông Sư đỉnh phong! Làm sao có thể chứ!”

Lão đột phá cảnh giới đỉnh Khí Kình Tông Sư đỉnh phong cũng phải lãng phí hết sáu mươi lăm năm.

“Sao lại không thể?” Diệp Phong mỉm cười: “Trên thế giới này, chuyện ông không hiểu được còn nhiều lắm.”

Long Khiếu chấn động trước khí thế của Diệp Phong, nghẹn lời đến mức hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Chẳng lế thật sự hản đã đột phá cảnh giới Khí Kình Tông Sư đỉnh phong khi chỉ mới mười tuổi.

Long Khiếu vẫn không thể tin được.

Long Nhập Hồ nhìn thấy Long Khiếu vị Diệp Phong đá bay mà trợn mắt há miệng.

“Ông chú, ông có sao không!”

Hản ta vội vàng chạy đến đỡ Long Khiếu, ngay cả Long Khiếu cũng không phải là đối thủ của Diệp Phong vậy thì còn ai có thể chịu được hẳn đây.

“Không cần giúp chú!”

Long Khiếu đẩy Long Nhập Hải ra, lão vùng vãy muốn đứng dậy khỏi mặt đất rồi giận dữ nhìn Diệp Phong: “Thăng nhóc thối, để lão phu xem thử thật sự cậu lợi hại đến mức nào!"

Lão vừa nói xong thì đột nhiên có luồng gió yêu ma thổi tung cả đại sảnh, tiếng Long Khiếu gầm lên khiến quần áo bay phần phật.

Lão phóng thích toàn bộ nội lực rồi tập trung ở giữa lòng bàn tay trong hình dáng là móng vuốt của đại bàng rồi vồ lấy Diệp Phong.

“Không lượng sức mình.”

Diệp Phong lắc đầu, trong lúc hắn tránh né đòn tấn công của Long Khiếu thì đồng thời hắn dùng lòng bàn tay đập vào ngực của lão.

Bụp!

Một tiếng bụp vang lên, Long Khiếu đứng yên tại chỗ trợn †o hai mắt, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của lão đều bị Diệp Phong đập nát, khí tuyệt thân vong ngay tại chỗ.

“Ông chú!”

Nhìn thấy cơ thể của Long Khiếu mềm nhũn ngã xuống đất, Long Nhập Hải đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Hản ta lùi lại một bước nhìn Diệp Phong rồi nói: “Diệp Phong, rốt cuộc mày là ai? Bang Long Hổ chưa từng đụng chạm gì đến mày!”

“Chưa đụng chạm đến tao à?”

Diệp Phong nghe xong thì bật cười: “Tạm thời đừng đề cập đến chuyện khác, mày kêu sát thủ của bang Long Hổ giết tao thì cũng đủ để các người chết ngàn lần rồi.”

Vừa nói Diệp Phong vừa chỉ vào thi thể của Mộ Dung Bạch ở một bên.

Bất thình lình Long Nhị Gia lên tiếng: “Ha ha, Diệp Phong, mày có biết Mộ Dung Bạch là ai không? Anh ta là con trai duy nhất của Mộ Dung Kính nhà họ Mộ Dung, mày giết anh ta thì chỉ có thể chờ nhà họ Mộ Dung giáng cơn thịnh nộ xuống thôi!"

“Nhà họ Mộ Dung? Chưa từng nghe thấy. Nhưng thế thì cũng là mối hận thù của tao và nhà họ Mộ Dung, có liên quan quái gì đến mày?”

Diệp Phong lạnh lùng liếc nhìn Long Nhị Gia rồi đột nhiên hắn nghiêng người đi đến gần hản ta, một cú đá chết hẳn ta.

Long Nhị Gia trợn to hai mắt, trước khi đối mặt với tử thần hắn ta chưa bao giờ nghĩ tốc độ của Diệp Phong lại nhanh đến như vậy.

Những trưởng lão còn lại của Bang Long Hổ vô cùng sợ hãi, bọn họ đổ mồ hôi lạnh khắp người.

“Dù sao thì cũng chết, đấu với tao đi!”

Vừa dứt lời thì năm sáu vị trưởng lão đồng thời lao về phía Diệp Phong, bọn họ cũng là những võ giả có thực lực. không hề yếu.

Đáng tiếc Diệp Phong chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt bọn họ, hắn tiện tay phóng ra vài kim bạc trực tiếp giết chết tất cả mọi người.

Long Nhập Hải kinh hoàng, Diệp Phong vừa tiến lên trước. mặt hẳn ta thì hắn ta đã quỳ uynh xuống đất: “Diệp Phong, cầu xin cậu hãy thả tôi đi, chỉ cần cậu không giết tôi thì cậu muốn bao nhiêu tôi cũng cho cậu!”

Diệp Phong đi về phía Long Nhập Hải, hắn lắc đầu cười lạnh: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với tiền.”

Nghe như vậy cõi lòng của Long Nhập Hải lạnh đi phân nửa.

Hản ta vừa lăn vừa bò về phía sau: “Diệp Phong, đừng đến đây, tôi và Kim Lăng Vương là anh em tôn kính lẫn nhau, nếu cậu giết tôi thì Kim Lăng Vương sẽ không tha cho cậu đâu.”

“Kim Lăng Vương?”

Ánh mắt của Diệp Phong lạnh lùng: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, nội trong ba ngày phải để Kim Lăng Vương quỳ gối đi đến Giang Thành gặp tôi. Bây giờ còn hai ngày nữa, chẳng lẽ người của anh không nói với ông ta sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui