13.
Vừa bước vào Đông Cung, bên tai ta vang lên âm thanh cực lớn.
Ta nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang bước ra ngoài.
Tất cả đều nhìn ra cửa và không để ý đến sự xuất hiện của ta.
Cho đến khi tôi đứng sau lưng Thẩm Dịch, ấn con d//ao găm trong tay vào người hắn.
Thẩm Dịch cứng đờ, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ:
"Vũ Thanh Thu, ngươi thật là quá tự phụ, đây là chính cung, không phải nơi để ngươi chạy lung tung, sao không nhanh chóng thu hồi vũ k///hí đi?"
Đỗ Như Yên lúc này cũng quay đầu lại, cơ thể ả ta toát lên sự mềm mại độc nhất vô nhị của nữ nhân Giang Nam.
Sự xấu xa dần dà hiện lên trên mặt ả.
“Tỷ, tỷ định làm gì? Phu quân đã cùng muội đến Đông Cung để hộ tống Nhu Nhi sinh nở và không đợi tỷ ở phủ, khiến tỷ không vui ư?”
“Đều là lỗi của muội, nhưng Nhu Nhi là Thái tử phi, đứa bé trong bụng nó là con đầu lòng và cháu trai tương lai của Hoàng đế. Muội sợ Nhu Nhi sẽ xảy ra chuyện nên đã cầu phu quân đi theo.”
“Muốn trách thì cứ trách muội, nhưng đừng làm tổn hại đến mối quan hệ phu thê giữa hai người.”
Đỗ Như Yên vừa nói, vừa rơi nước mắt.
Mặc dù ta chỉ đứng đây mà không nói một lời nào nhưng ả ta đã cảm thấy vô cùng đau khổ, như thể ta đã bắt nạt ả.
Ta không khỏi nhớ đến lúc ả ta mới nhập phủ, lúc đó ta và Thẩm Dịch còn chưa cãi nhau vì ả, lúc đó ta vẫn còn bị á//m ảnh bởi Thẩm Dịch.
Ta và Thẩm Dịch ngày này qua ngày khác cãi vã, ả ta lặng lẽ khóc và nói đi nói lại suy nghĩ của mình, cho đến khi cuối cùng ta dần mất đi tình yêu với Thẩm Dịch.
"Vũ Thanh Thu, muốn gì cứ nói với ta, đừng làm khó Như Yên." Thẩm Dịch bị con d///ao của tôi giữ chặt, căn bản không thể quay đầu lại.
Cho dù ta không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Dịch, ta cũng biết Thẩm Dịch bây giờ chắc hẳn phải đen mặt lắm.
"Thẩm Dịch, ta chỉ muốn hỏi ngươi vì sao lại đối xử khắc nghiệt với Chiêu Chiêu, vì sao lại giao Chiêu Chiêu cho lão qu///ái vật đó?"
"Vũ Thanh Thu, ngươi không được vô lễ. Thẩm gia chưa bao giờ đối xử hà khắc với Thẩm Chiêu."
"Trung Nghĩa Hầu là Thánh Nhân phong tước, khinh thường Thánh chỉ chính phạm thượng. Ông ấy là cha của Như Yên, là ông của Nhu Nhi... Chính Thẩm Chiêu đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được."
“Trước tiên gài bẫy Nhu Nhi, lại còn ng//oại tình với người khác, đó là nỗi nhục của Thẩm gia. Việc leo lên giường của Trung Nghĩa Hầu chính là chủ ý của nó, mọi chuyện đều do nó chịu trách nhiệm hoàn toàn…”
Đỗ Như Yên ở một bên chỉ lặng lẽ khóc, những tiếng kêu rên khó hiểu càng làm nổi bật sự bất bình của ả, khiến Thẩm Dịch cảm thấy vô cùng đau khổ.
Ta chưa kịp nói gì thì Thẩm Dịch đã lên tiếng lần nữa:
"Vũ Thanh Thu, Nhu Nhi sắp hạ sinh tiểu Thái tử. Hôm nay ngươi lại sỉ nhục thái tử ở cổng thành. Vì lợi ích của mẹ con Nhu Nhi, hãy xin lỗi thái tử, với tư cách là phu quân của ngươi, ta Mong ngươi nhường lại vị trí chính thê cho Như Yên. Yên tâm, vì nghĩa phu thê, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, ngược lại sẽ cho phép ngươi trở thành vợ lẽ của ta.”
Ta cười khẩy, nhìn vẻ kiêu ngạo thoáng hiện trong mắt Đỗ Như Yên, Thẩm Dịch vẫn đang tự lẩm bẩm: "Như Yên không phải là ngươi, nàng ấy đường hoàng, rộng lượng, sẽ không bao giờ làm ta xấu hổ. Chẳng qua là ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi sẽ đích thân trình báo với Thánh nhân về việc mong muốn làm vợ lẽ của ta."
Thẩm Dịch còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Chiêu Chiêu trong tay tôi lại cử động, con bé dùng tay vén áo choàng lên như trước.
Ta tình cờ bắt gặp nụ cười của Đỗ Như Yên, trước khi ả ta thu hồi thật nhanh.
"Chiêu Chiêu..." Đỗ Như Yên hoảng sợ hét lên.
Âm thanh này khiến Thẩm Dịch thấp giọng khiển trách, cố gắng quay đầu lại:
“Vũ Thanh Thu, ngươi thật hỗn xược, sao dám mang Thẩm Chiêu vào cung? Ngươi có biết nó đã đánh thuốc mê Nhu Nhi và hoàng tử để gài bẫy họ? Hoàng tử và Nhu Nhi kết duyên không cần bà mối, hủy hoại danh tiếng của họ. Hoàng tử hiện tại ghét nó nhất. Ngươi dám để nó xuất hiện ở Đông Cung. Ngươi muốn nó ch///et phải không!"
Con d///ao găm trong tay ta cắm sâu vào bụng Thẩm Dịch, hắn còn chưa kịp nói xong đã kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cúi đầu nhìn con d///ao găm đã đ///âm vào bụng mình.
"VũThanh Thu, ngươi thật sự dám đả thương ta... Vì cái gì?"
Sao hắn dám hỏi tại sao, tất cả những gì hắn làm với Chiêu Chiêu đều đủ để tôi ch//ém hắn thành từng mảnh.
Đỗ Như Yên ở một bên nhanh chóng đỡ Thẩm Dịch, mặt ả đỏ bừng vì tức giận:
“Tỷ định làm gì? Làm sao tỷ có thể mang bầu không khí b///ạo lự///c trên ch///iến trường về kinh thành này? Tỷ không nghĩ cho Nhu Nhi sao? Chẳng lẽ tỷ nghĩ phu nhân và muội dám để Chiêu Chiêu đến nhà cha muội ư? Đó là ý của Thái tử!”
"Tỷ, muội và Nhu Nhi không dũng cảm đến mức dám động tới Chiêu Chiêu. Tỷ có thể hỏi gia nhân xem muội và Nhu Nhi sống cùng Chiêu Chiêu ra sao suốt bao năm qua?”
Vừa nói, nước mắt Đỗ Như Yên lại bắt đầu rơi không ngừng, Thẩm Dịch, người vẫn đang chịu đựng cơn đau dữ dội, không nhịn được mà ôm ả vào lòng.
Nhìn Chiêu Chiêu với vẻ mặt không vui, hắn ra lệnh:
“Sao ngươi không nhanh chóng giải thích sự thật với mẫu thân ngươi? Phụ thân ngươi là người chính trực, mẫu thân ngươi là tướng quân bảo vệ đất nước. Làm sao có thể sinh ra được một con thú ác độc như ngươi? Bây giờ ở trước mặt mẫu thân ngươi, còn hơn thế nữa!”