Thành Thủy Tinh

Giống như trận tuyết vào ban đêm ở phương Bắc, theo gió gào rít một trận rồi cuối cùng cũng sẽ ngừng lại, sau khi trời sáng sẽ để lại màu trắng tĩnh lặng khắp nơi.

Ngày hôm sau thức dậy, trong mắt của người nhà, Tống Hi cũng chỉ trầm mặc hơn một chút so với trước đây.

Mà cuộc chia ly lại đã cận kề nên cũng chẳng ai nghĩ ngợi gì nhiều. Mọi người chỉ cảm thấy để cô một mình đơn độc về quê đón năm mới và chuẩn bị thi cử thì quả thực là có hơi tàn nhẫn.

Mẹ của Tống Hi ôm lấy Tống Hi rồi không nhịn được mà rơi nước mắt: “Sắp đến tháng hai rồi, thêm năm tháng nữa là sẽ quay lại thôi. Con gái cưng của mẹ phải thật là cố gắng nhé, mẹ ở thủ đô đợi con.”

Tống Hi vùi đầu vào lòng mẹ, cố nén tiếng nức nở và liên tục gật đầu.

Cô sẽ không còn đi trên con đường dẫn vào khu biệt thự đơn lập kia nữa, sẽ không còn đi qua sân quần vợt nữa.

Lúc rời đi, cô không nói lời từ biệt với những người không thể nào quen biết.

Cuối tuần đó. Tống Hi theo ba cùng ngồi lên chiếc tàu hoả quay về phương Nam.

Trải qua hành trình bốn mươi mấy giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đã về đến thị trấn.

Thị trấn nhỏ ở phương Nam được ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng rực rỡ, bên đường xanh mướt một màu. Những cái cây lớn sinh trưởng trong khí hậu ấm áp sẽ không rụng sạch lá, chỉ còn lại cành cây trơ trụi như cây cối ở thủ đô.

Rõ ràng là cùng một mùa nhưng lại như thể đã xuyên qua mùa Đông mà đáp thẳng đến mùa Xuân.

Trong thị trấn có những con đường, những khuôn mặt, có giọng nói địa phương mà cô quen thuộc, không khí thì trong lành mà không khô hanh, rất dễ chịu.

Chỉ là sẽ không có một bóng dáng cưỡi trên xe đạp rồi xuất hiện trong tầm mắt cô nữa.

Tống Hi được sắp xếp ở nhà của người họ hàng rồi mời gia sư sau đó một ngày cũng không nghỉ ngơi mà ngay buổi tối hôm đó đã bắt đầu theo giáo viên điên cuồng soàn soạt làm đề.

Cô chôn vùi tất cả cảm xúc của mình trong biển đề thi, như một cỗ máy quét đề thi lặng lẽ mà lặp đi lặp lại việc hoàn thành sách bài tập và quyển đề thi thử. Mỗi ngày đều rất muộn cô mới đi ngủ, ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức reo lúc 5 giờ, cô lại đúng giờ bò dậy.

Đến cả giáo viên chủ nhiệm của lớp mới cũng kinh ngạc khi có học sinh sẵn sàng cố gắng đến mức này.

Vào thời điểm đó, xung quanh có rất nhiều âm thanh. Không thể tránh khỏi việc có người oán than về việc chuẩn bị cho kỳ thi khổ sở.

Trong lòng Tống Hi lại tràn đầy cảm kích.

Từ tận đáy lòng, cô cảm thấy biết ơn đối với kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới bởi đã cho cô cơ hội dựa vào sức lực của chính bản thân mình mà đi đến một nơi cao hơn, xa hơn.

Bởi vì phải có hy vọng đối với tương lai thì như vậy mới không bị đắm chìm bởi loại đả kích nào đó.

Chỉ là thỉnh thoảng trên đường có một nhóm học sinh nam đạp xe đạp lướt ngang qua cô, những tác phẩm văn cổ mà cô đang lẩm nhẩm học thuộc lòng sẽ đột nhiên nghẹn lại, cô sẽ vô thức quay đầu lại nhìn theo những bóng dáng kia.


Kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng sáu thu hút sự quan tâm của cả nước.

Các cảnh sát giao thông làm thêm giờ, tăng thêm các điểm đứng gác ở mọi ngã tư. Lúc đến gần khu vực thi, những tài xế bình thường hay cáu kỉnh cũng tuyệt đối không bấm còi. Các chủ quán bán đồ ăn sáng cũng không ngại phiền mà chúc với đám trẻ một câu “thi cử thuận lợi” …

Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, rất nhiều học sinh từ cổng trường ùa ra như ong vỡ tổ.

Tống Hi thì ngược lại, bước chân có đôi chút chậm rãi.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cổng trường thi, trong lòng cô nảy sinh ra đôi phần do dự không đúng lúc, như thể đang hối hận, cảm thấy sau này sẽ không còn gì bận bịu nữa, sẽ trống rỗng và mông lung.

Cuối tháng, ba của Tống Hi lại tranh thủ thời gian để về quê một chuyến, ở bên cạnh Tống Hi đợi kết quả và nộp hồ sơ.

Tháng bảy, Tống Hi trúng tuyển vào một trường đại học thuộc top 30 ở phía Nam.

Trường đại học đó rất nổi tiếng, tuỳ tiện lên mạng tra thử thì sẽ thấy các từ “Đại học Trọng điểm Quốc gia”, “985”, “211” nhảy ra.

Hôm đó, ba của Tống Hi cực kỳ vui mừng, gọi điện thoại lên thủ đô báo tin vui, kích động đến mức khóc vì vui sướng. Đến bữa tối cũng không nhịn được mà uống thêm mấy ly ở nhà họ hàng khiến hai gò má đỏ bừng. Ông vỗ vai Tống Hi nói: “Hi Hi, ba thực sự mừng cho con! Vui quá!”

Tống Hi cầm nửa ly Coca, cũng toe toét cười theo như tất cả những thí sinh đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học khác.

Tháng 7 năm 2011, Tống Hi lại quay trở lại thủ đô.

Trở lại thành phố phồn hoa với các toà nhà san sát, ngồi trong xe của Tống Gia Quần, bị kẹt cứng trên cầu vượt vào giờ cao điểm buổi tối.

Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Tống Hi cảm thấy như thể đã cách cả mấy đời.

Trương Thiến và mẹ của Tống Hi vẫn như ngày nào, vừa vào cửa đã vui vẻ ôm chầm lấy cô rồi kéo cô hỏi han đủ thứ chuyện sau đó còn nấu cho cô món canh nấm mà cô thích ăn nhất.

“Sao Hi Hi lại gầy đi nhiều thế này.”

Trương Thiến đau lòng nhéo nhéo má Tống Hi sau đó quay đầu lại cười: “Mấy năm trước, lúc vừa mới đến thủ đô ấy, Hi Hi đày nắng đến nỗi đen nhem nhẻm cơ. Lần này chắc hẳn là toàn ru rú trong phòng học hành thôi đúng không? Còn trắng hơn cả dì nữa đây này. Có phải là cháu còn cao hơn không thế? Là do thay đất đổi nước sao?”

Tống Tư Phàm từ ngoài cửa đi vào, nghe thấy những lời nói của Trương Thiến, cậu ta cười lạnh một tiếng: “Cao lên gì mà cao lên chứ, cái đồ lùn.”

Quả thực là Tống Tư Phàm đã cao lên rất nhiều, mới có mấy tháng không gặp nhau mà cứ như thể cậu ta đã ăn phân bón hóa học vậy, lúc này thế mà cậu ta đã cao những 182cm rồi.

Người cũng đồng thời cao lên chính là bạn nhỏ Tống Tư Tư.

Lúc Tống Hi đi, Tống Tư Tư rõ ràng vẫn còn là một cục thịt quấy khóc lúc nửa đêm thế mà bây giờ đã có thể chạy theo phía sau người lớn và bịa chuyện vu vơ kể chuyện cho người ta rồi.


“Siêu Nhân” hào hứng chạy vòng vòng bên cạnh bọn họ, “gâu gâu gâu” sủa lên mãi không thôi, cái đuôi ngoe nguẩy đến nỗi không nhìn rõ bóng.

Tống Hi ôm nó lên rồi lại nghĩ đến một con Samoyed màu trắng khác có tên là “Bóng Tuyết”.

Trong kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng, Tống Hi chỉ tình cờ gặp Bùi Vị Trữ một lần.

Lần đó gặp ở ngoài cổng khu chung cư lúc cô và mẹ đi siêu thị về, trên tay cô còn đang xách túi đồ đầy ắp.

Thời tiết thủ đô đã đến thời điểm mà chỉ đi hai bước là cả người sẽ đổ mồ hôi. Lúc Tống Hi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán thì từ xa nhìn thấy Bùi Vị Trữ đang đạp xe đi về phía khu chung cư.

Ánh mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, anh ấy mặc một chiếc áo phông màu trắng, trên lưng đeo một chiếc túi bóng rổ màu đen như lần đầu tiên gặp nhau.

Trong lòng Tống Hi cảm xúc lẫn lộn. Cô cố ý cụp mắt xuống không nhìn anh nhưng cho dù thế nào cũng không thể rời mắt được.

“Đàn anh… Khóa trên…!”

Một cô gái không biết từ đâu chạy đến, mái tóc búi tóc củ tỏi hai bên dễ thương, ngay cả trên chiếc váy cũng có họa tiết thực vật nhiệt đới xanh tươi.

Bản thân cô ấy cũng giống như những họa tiết in hoa kia, vừa tươi sáng lại vừa rạng rỡ tựa như ánh mặt trời.

Cô gái bất ngờ lao ra rồi giang rộng hai cánh tay chặn đường Bùi Vị Trữ.

Bùi Vị Trữ phanh kít xe lại, nhíu chặt lông mày, trên mặt lộ rõ vẻ không đồng tình với hành vi của cô gái.

Cô gái xách một chiếc túi giấy nhỏ màu xanh đậm tinh xảo đưa ra trước mặt Bùi Vị Trữ.

“Đàn anh khóa trên, đây là sô cô la em làm ở lớp làm bánh, em tặng anh đó!”

Sau đó, cô ấy lại vừa cười tít mắt vừa phun ra một tràng tiếng Nhật.

Biểu cảm của Bùi Vị Trữ ngược lại không có chút thay đổi nào, sô cô la cũng không nhận.

Hẳn là anh biết cô gái kia nên nửa đùa nửa thật nói: “Biết tiếng Nhật của anh không tốt nên cố ý nói cái này đấy à?”

Trên mặt cô gái nở ra nụ cười thật tươi: “Không phải đâu ạ, em xin lỗi anh nha! Nói tiếng Nhật có thể giải tỏa bớt sự căng thẳng của em. Đàn anh khóa trên, em biết thực lực của anh mà, anh đừng nói là anh nghe không hiểu. Mà cho dù là không hiểu thì anh cũng biết “da i su ki”* có nghĩa là gì đúng không?”

*Da i su ki (Daisuki) là một từ tiếng Nhật, 大好き - có nghĩa là rất thích.


“Nghe hiểu rồi nhưng lại nói là nghe không hiểu, đó không phải đã là câu trả lời rồi sao.”

Bùi Vị Trữ lễ độ mỉm cười nói: “Cảm ơn em! Có điều, xin lỗi em nhé.”

Cô gái lại lẩm bẩm nói thêm một tràng tiếng Nhật. Sau khi Bùi Vị Trữ vẫy tay tạm biệt, cô ấy vẫn không từ bỏ hy vọng mà tiếp tục hỏi: “Đàn anh khóa trên, vậy sô cô la này anh cũng không ăn sao? Này, Bùi Vị Trữ!”

“Không ăn được, cảm ơn em!”

“Hi Hi, con đang nghĩ gì thế?”

Mẹ của Tống Hi ở bên cạnh thúc giục, cô thưa một tiếng đáp lời rồi nhìn đi chỗ khác sau đó theo mẹ đi vào trong khu chung cư.

Tống Hi không nhịn được mà quay đầu lại.

Cô gái kia đã tự mở túi đóng gói, lấy sô cô la ra rồi cắm một miếng to: “Không ăn thì thôi, sô cô la này ngon chết đi được, cho anh hối hận luôn!”

Buổi tối trước khi rời khỏi thủ đô để đến trường đại học báo danh, Tống Hi và Lý Cẩn Du hẹn nhau đi mua sắm, ăn uống.

Lý Cẩn Du thi không tệ. Cô ấy đã nộp đơn vào chuyên ngành y học, đây là tin tốt.

Còn tin xấu là sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ấy thấy Lý Thịnh Trạch và một cô gái hôn nhau ở bên ngoài trường, trái tim cô ấy đã tan vỡ thành tám mảnh, coi như là đã đơn phương thất tình.

Lúc nói đến những điều này, Tống Hi và Lý Cẩn Du đang mua sắm trong một cửa hàng thời trang.

Cô vừa cầm một chiếc gối ôm có hình con cá vàng nhỏ lên thì Lý Cẩn Du đã ghé sát vào bên tai cô nói: “Tống Hi, vậy người kia của cậu thì sao? Lần này quay về cậu có gặp lại cậu ấy nữa không?”

Tống Hi sững người, rồi làm như không để ý. Cô nói: “Có gặp đấy. Tớ thấy một cô gái dễ thương tỏ tình với anh ấy.”

Cô ngừng lại một chút rồi lại nói thêm một câu: “Cực kỳ, cực kỳ dễ thương.”

“A! Tống Hi thật đáng thương! Chúng ta thật là đáng thương! Tại sao chúng ta lại đáng thương như thế này cơ chứ! Rốt cuộc là chúng ta đã tạo ra cái nghiệp gì mà phải nhìn thấy những chuyện này!”

Lý Cẩn Du đồng bệnh tương liên ôm lấy cánh tay của Tống Hi: “Đi thôi Tống Hi, tớ mời cậu ăn uống đồ lạnh.”

Tống Hi giơ chiếc gối ôm lên: “Chờ một chút, tớ đi thanh toán đã.”

“Cậu muốn mua cái này à?”

“Đúng vậy, tớ mua để tặng cậu đó.”

Nhìn hoạ tiết cá vàng trên mặt gối, Lý Cẩn Du im lặng mấy giây cuối cùng lấy một cái khác có hoạ tiết gấu con: “Vậy thì lấy cái này đi. Bây giờ tớ… Không làm sao mà thích cá vàng được nữa.”

Nói là uống đồ lạnh nhưng trên đường đi qua mấy cửa hàng đồ lạnh, Lý Cẩn Du đều không dừng bước chân, cuối cùng đứng trước cửa một quán bar rồi chỉ vào biển hiệu: “Chọn chỗ này đi.”

Thực ra đây cũng chỉ là một quán bar yên tĩnh bán rượu cocktail có độ cồn thấp mà thôi.


Bên trong có một sân khấu nhỏ, trên sân khấu có một nữ ca sĩ với mái tóc đen dài buông xõa đang ngồi, trong tay ôm một cây đàn guitar, vừa chơi đàn vừa hát.

Chủ quán bar yên tĩnh này không tồi, nghe nói bọn họ là học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba nên đã giảm giá cho bọn họ hai mươi phần trăm, đã thế còn giới thiệu cho bọn họ hai ly rượu cocktail gần như không cồn.

Ly rượu cocktail bốc lên hơi sương, một ly có màu sắc giống như màu xanh của biển sâu, một ly thì giống như ánh hoàng hôn từ từ thay đổi.

Hai cô gái trao đổi và nếm thử ly rượu của đối phương rồi nói nói cười cười. Bọn họ nói đến các bạn học trước đây và cũng trông mong vào cuộc sống sau này.

“Khi đi học đại học sẽ có các anh chàng đẹp trai ưu tú.”

Lý Cẩn Du hỏi Tống Hi, không thể quen biết người kia thì có phải là cô cảm thấy rất tiếc nuối hay không?

Những chiếc chai thủy tinh chứa đầy các loại chất lỏng với màu sắc khác nhau được chất đống trên quầy bar. Ánh đèn màu xanh nhạt bao trùm lên sự huyên náo, ồn ào.

Tống Hi muốn nói “sẽ không” nhưng lại không thể nói ra.

Cô thay đổi câu trả lời rồi chậm rãi kể cho bạn của mình nghe về “món súp gà cho tâm hồn” mà cô đã vô số lần tự đút cho mình:

“Thực ra cũng không có gì phải nuối tiếc cả. Vốn dĩ cũng không phải là người thuộc cùng một thế giới mà. Cậu ấy rất ưu tú, thực sự rất ưu tú, cũng coi như là đã cho tớ không ít động lực. Nếu như không có cậu ấy thì có thể là tớ sẽ không thi được vào trường đại học tốt như thế này. Cho dù là không quen biết thì như thế này cũng đã là kết cục rất tốt rồi đúng không…”

Nhạc đệm trên sân khấu tạm thời dừng lại trong chốc lát. Nữ ca sĩ điều chỉnh góc độ của micrô rồi dùng giọng nói khàn khàn ám khói nói rằng mình sẽ hát bài “Không thể diễn đạt bằng lời” cho mọi người nghe…

[Có một vài người dùng cả một đời để học hành, để hoá giải vấn đề giao tiếp.]

[Vì người tôi cũng có thể.]

[Niềm vui của tôi với sự sợ hãi, nghi ngờ, muốn mọi điều chuyển hoá thành ngôn ngữ, đưa người vào tận tim tôi.]

Ngày đó nhìn thấy có người tỏ tình với Bùi Vị Trữ, Tống Hi có thật sự là lòng không gợn sóng hay không?

Vậy thì tại sao sau khi trở về nhà cô lại người ở đây mà lòng theo mây theo gió, đến nỗi Tống Tư Tư đã gọi mấy tiếng “chị Tống Hi” mà cô vẫn không nghe thấy?

Câu mà ban nãy cô nói với Lý Cẩn Du, “Cho dù là không quen biết thì như thế này cũng đã là kết cục tốt lắm rồi đúng không”, là lời nói thật lòng sao?

Nếu như là lời nói thật lòng, vậy thì tại sao cô còn mơ hồ mong đợi “kết cục” trong miệng mình có thể là “chưa hoàn thành, còn nữa”?

Nữ ca sĩ dùng đầu ngón tay gảy dây đàn guitar và tiếp tục hát:

[Chúng ta như thể bị ngăn cách bởi tấm kính thuỷ tinh, nhìn thấy nhau nhưng lại không thể nào chạm tới, cho dù tôi chỉ cách người vài milimet…]

Sống mũi Tống Hi đột nhiên cay xè.

[Tôi cũng muốn có thể cùng người xây lên một cây cầu, lập nên ước hẹn.]

[Thế nhưng không sao diễn đạt được bằng lời.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận