Những chiếc lon rỗng bị Bùi Vị Trữ nghiền nát và cho vào trong túi rác.
Không thể trông cậy vào mấy người bạn đã say không biết gì kia được, chỉ có Tống Hi có thể giúp đỡ dọn dẹp.
Cô bưng hai đĩa hoa quả đã hết vào trong bếp, cô vặn nước nhìn chằm chằm vào dòng nước đang chảy, không kìm được mà phồng má giận dỗi...
Thật ra Tống Hi đã hối hận đến xanh ruột rồi.
Cô hối hận rồi, lẽ ra cô không nên dễ dàng tiết lộ bí mật chỉ vì giành chiến thắng trong một trò chơi.
Trò chơi đến tay cô là kết thúc, bây giờ đám người này bị cô lừa không uống rượu nữa thật đấy.
Nhưng mà...
Những đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm chờ đợi cô kể về mối tình thầm kín ngày xưa của mình.
Điều duy nhất mà Tống Hi cảm thấy may mắn đó là Bùi Vị Trữ đã vào bếp tìm đồ để đựng nước đổ đầy chiếc nồi đang nấu trên bàn trong phòng khách, vì vậy anh không có mặt khi cô chơi trò chơi kinh khủng "tôi có bạn không có" với mấy người này.
Trên bàn có một chiếc bếp gas di động, mì sợi đang được nấu trong một chiếc nồi màu cam.
Nước bên trong đã sôi sùng sục, hơi nước bốc lên chảy dọc theo mép nắp nồi.
Dương Đình không còn kéo cô hỏi "Hi Hi tại sao lại là sáu năm thế?" hay "chúng mình đã bảo chấm dứt tình cảm ấy vào ngày tận thế năm 2012 rồi cơ mà?" nữa.
Bạn thân đã yên lặng nhưng những người khác không hề bỏ qua cho cô.
Thái Vũ Xuyên giơ điện thoại lên cho Tống Hi xem ảnh người dẫn chương trình nổi tiếng nào đó trên màn hình khóa điện thoại.
Anh ấy định dùng sự chân thành để đổi lấy chân thành: "Như tôi này, hình mẫu lý tưởng của tôi luôn là kiểu phụ nữ trí thức. Tôi đã thẳng thắn khai báo trước rồi nhé, hôm nay chúng ta cứ nói thật với nhau đi, cậu cũng nên nói về hình mẫu lý tưởng của cậu một chút chứ, có đúng không?"
Trình Thương càng ghê gớm hơn, anh ấy giãi bày hết âu sầu vì chuyện bạn gái cũ bỏ đi.
"Đúng vậy, nói chuyện đi nào, tôi sẽ kể về bạn gái cũ của tôi sau, cô ấy học tâm lý học với tôi nhưng năng lực của cô ấy tốt hơn tôi nhiều. Thôi lát nữa tôi sẽ kể về nó sau, Tống Hi cậu nói trước đi, nói xem đó là kiểu gì nào."
Mấy người uống nhiều khó chơi như vậy đấy.
Trái tim của Tống Hi như nghẹn trong cổ họng, cô chỉ dám liếc mắt nhìn Bùi Vị Trữ đang ngồi ở góc chéo đối diện.
Người cô yêu thầm đang ngồi ngay bên cạnh bọn họ đấy.
Bảo cô phải nói thế nào mới được đây?
Tống Hi giả điếc chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nồi, làm ngơ trước những câu hỏi do họ đặt ra.
Nắp nồi bị hơi nước sôi làm rung lên va vào thành nồi kêu thành tiếng "cạch cạch cạch cạch".
Bùi Vị Trữ nhấc nắp nồi lên khiến hơi nước phả vào mặt anh, nước canh xương tản ra một mùi hương hấp dẫn.
Cơn đói đã chiến thắng trí tò mò, cuối cùng những người say rượu cũng im lặng trong chốc lát.
Sáu quả trứng luộc nằm trên nền súp trắng muốt kích thích cơn thèm ăn.
Tống Hi lấy điện thoại chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Do cô cảm thấy khoảnh khắc này thật ấm áp chứ thực ra cô không hay cập nhật trạng thái trên mạng xã hội lắm.
Bình thường ăn cơm một mình không ngon lành được như thế này.
Khi mọi người tụ tập ở một nơi thì sau đó có làm bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy vui vẻ.
"Bắt đầu ăn đi."
Tống Hi gắp một bát mì cho Dương Đình trước, sau đó lại múc canh và trứng luộc cho cô ấy một bát đầy.
Cái bát rất nóng, cô nắm lấy vành tai cho bớt nóng rồi mới tự múc cho mình.
Tống Hi chưa kịp múc xong đột nhiên Dương Đình lên tiếng đặt câu hỏi, câu hỏi này khác với câu hỏi của bạn trai cô ấy nhưng mục đích lại giống hệt nhau: "Hi Hi, người đó là bạn học cấp ba với cậu à?"
Khi còn học đại học Tống Hi từng nhắc đến việc cô không thể quên được một người xuất sắc mà cô âm thầm để ý đến từ lâu với Dương Đình.
Nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng nhắc đến đặc điểm cá nhân hay tên tuổi của người đó.
Nếu đã là yêu thầm thì tất nhiên sẽ cất giấu một quá khứ đau buồn, yêu mà không thể có được.
Lúc đó Dương Đình cũng sợ động đến chuyện buồn của cô bạn thân nên không hỏi han thêm, cô ấy chỉ nói: "Hi Hi của chúng ta tốt như thế này cơ mà, tên đó đúng là xui xẻo."
Nhưng hôm nay Dương Đình say lắm rồi nên đầu óc cũng suy nghĩ được nhiều thứ đến như vậy, nên khi nói chuyện không chú ý quá nhiều.
Đừng nói là nói chuyện cô bạn thân yêu thầm ai đó, có khi bắt cô ấy đi hái vầng trăng bên ngoài cửa sổ kia thì cô ấy cũng dám ngồi lên khung cửa sổ duỗi tay ra thử một lần ấy chứ.
Nhờ phúc của Dương Đình mà tất cả mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn Tống Hi.
Làm cô bối rối đến mức không kịp vớt trứng luộc, cô vội vàng múc nốt nửa thìa canh rồi ngồi xuống ghế.
Tống Hi gắp một gắp mì sợi, cố gắng cẩn thận giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân.
Cô sợ biên độ động tác của bản thân quá lớn sẽ gây ra "hiệu ứng bươm bướm" sau đó sẽ bị hỏi về chuyện "yêu thầm".
Bùi Vị Trữ cầm một cái bát nhàn nhã đi đến bên cạnh Tống Hi, đồng thời cũng cầm đũa gắp mì.
Có lẽ dáng vẻ khi cô ăn mì giống hệt như một con đà điểu đang tránh né nguy hiểm, vậy mà anh lại cười khẽ một tiếng.
Bùi Vị Trữ là người duy nhất còn tỉnh táo trong căn phòng này ngoài cô.
Tống Hi ỷ vào việc anh không biết chuyện yêu thầm của cô, lại còn dám âm mưu nhỏ giọng thương lượng với anh: "Cậu còn dám cười cơ à, cậu có thể nói gì đó để mọi người rời chú ý đi được không?"
"Cậu cứ yên tâm đi, họ uống nhiều tới như vậy có khi đến sáng mai là mất trí nhớ đấy, cho dù cậu nói ra thật thì chưa chắc bọn họ đã nhớ được đâu."
Bùi Vị Trữ dùng đũa gắp một quả trứng luộc bỏ vào bát của Tống Hi.
Anh mỉm cười: "Hơn nữa tôi cũng khá là tò mò đấy."
"... Anh tò mò cái gì?"
"Người mà cô yêu thầm."
"..."
Tống Hi vô cùng căng thẳng mì trên đũa cũng rơi "bụp" ngược vào trong bát, cô lập tức chặn lại bằng giọng điệu dứt khoát: "Không, anh không tò mò."
Nhưng Bùi Vị Trữ chỉ thuận miệng như đang giỡn thôi vậy, anh gắp mì xong lại ngồi xuống, lên tiếng hỏi mọi người về kế hoạch buổi tối của họ.
Cuối cùng cũng chấm dứt chủ đề về Tống Hi.
Bây giờ đã là một giờ đêm.
Hiển nhiên Dương Đình và bạn trai của cô ấy không được tỉnh táo lắm, họ chỉ ngủ mấy tiếng nên không cần thiết phải về nhà, vì thế sắp xếp cho bọn họ ở lại nhà của Trình Thương.
Dù sao thì biệt thự Trình Thương đang ở còn rất nhiều phòng trống.
Bùi Vị Trữ và Thái Vũ Xuyên không xa lạ gì với nhà của Trình Thương, tối nay cũng có dự định ở lại qua đêm.
Dương Đình say đến mức không thể mở mắt ra được nhưng cô ấy vẫn nhớ đến Tống Hi: "Hi Hi đâu, Hi Hi ở đâu rồi?"
Tống Hi đi làm cả ngày lại còn uống rượu nữa nên bây giờ cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô suy nghĩ một lát vẫn quyết định về nhà.
"Trong nhà có nuôi cá nên phải về cho cá ăn, sáng mai tôi lại đến thăm các cậu tiện thể mua đồ ăn sáng cho mọi người luôn."
Cơm no rượu say những thứ ban đầu không còn tồn tại nữa.
Bùi Vị Trữ cầm chìa khóa xe: "Tôi đưa cô đi."
"Tôi đón xe là được rồi, đã muộn như thế này rồi anh cũng nên đi nghỉ ngơi đi."
Tống Hi có ý muốn từ chối.
Không phải cô xấu hổ mà cô thật sự cảm thấy muộn lắm rồi, đi một chuyến như vậy cũng phải hơn nửa tiếng.
"Cô tự bắt xe đi không an toàn."
Đúng là không quá an toàn.
Xung quanh đây đều là biệt thự nên phần lớn cư dân ở đây có điều kiện tốt.
Cô là một cô gái chân yếu tay mềm, hơn nửa đêm bắt xe đi từ đây ra rất dễ bị để ý đến.
Nghĩ đến thôi cũng làm cho người ta lo lắng.
Trình Thương dựa vào ghế lảo đảo đứng dậy, say sưa lẩm bẩm: "Tống Hi như thế thật sự không ổn đâu, cậu cứ để anh Bùi đưa cậu đi đi, đừng lấy sự an toàn ra để đùa."
Cuối cùng vẫn làm phiền Bùi Vị Trữ lái xe đưa cô về nhà.
Chiếc xe màu trắng lao vào trong màn đêm.
Đường phố trở nên vắng lặng, những ngọn đèn đường còn sót lại đang làm tròn bổn phận thắp sáng con đường.
Bùi Vị Trữ không bật nhạc trong xe mà chỉ có một mùi thơm thoang thoảng trong không khí.
Đây là một mùi hương rất dễ chịu, hình như hơi quen quen nhưng trong phút chốc cô lại không thể nhớ nổi đây là mùi gì.
Tống Hi không kìm được mà hít thật sâu hai lần, cố gắng phân biệt.
Bùi Vị Trữ chú ý đến động tác của cô, một tay anh giữ lấy tay lái, tay còn lại chỉ túi thơm treo trên gương chiếu hậu của xe nói: "Là cà chua nho."
Thảo nào.
Nó có mùi như khi cắt đứt rễ một cây cà chua.
Anh nói đây là do chị gái anh treo lên.
"Chị ấy thích những thứ nhỏ với nhiều hương vị khác nhau, chị ấy còn treo khắp nơi trong nhà."
Tống Hi rất vui khi được biết tin tức của chị gái Bùi Vị Trữ.
Cô gái xinh đẹp và thuần khiết ấy không hề bị điều xui xẻo kia đánh gục, vẫn lạc quan yêu đời, vẫn mua những thứ nhỏ bé có mùi hương khác nhau.
Bùi Vị Trữ là một người có thể khiến cho người ta thoải mái.
Ở cạnh anh không quá buồn tẻ, thỉnh thoảng có im lặng cũng không cảm thấy quá áp lực.
Một lát sau lại trò chuyện về cá của Tống Hi.
Tống Hi hơi ngượng ngùng nói chỉ là cá vàng thông thường, loại mắt lồi có màu đỏ cam.
Ngày chủ nhật ấy cô đi chơi công viên với Tống Tư Tư và bắt được con cá vàng này ở ao nước nhỏ có tính phí, bạn nhỏ Tống Tư Tư chọn hai con đưa cho cô.
Mặc dù nó chỉ là cá vàng bình thường thôi nhưng Tống Hi vẫn nâng niu nó.
Cô đã đi mua một bể cá, cây thủy sinh, thức ăn cho cá và chăm sóc nó vô cùng cẩn thận.
Cho dù cô có nói gì thì Bùi Vị Trữ cũng đều hứng thú: "Nhà tôi chưa từng nuôi nhưng cần cho ăn mỗi ngày à? Khi cô đi công tác hoặc đi du lịch không có ai chăm sóc nó thì phải làm sao bây giờ?"
"Tôi có làm một công cụ nhỏ cho ăn đúng giờ, một tuần không ở nhà cũng không làm sao cả. Nhưng mà hôm qua tôi ra ngoài vội quá nên quên đặt thiết bị lên trên bể cá."
"Cô giỏi đấy, cô thích những thứ như động cơ và linh kiện chuyển động chứ?"
Tống Hi đỏ mặt: "Tôi thật sự không biết những thứ chuyên nghiệp như vậy đâu, tôi chỉ mượn động cơ có sẵn thôi."
"Tại sao cô lại quan tâm đến những điều này?"
Tống Hi chưa nói rằng đã gặp rất nhiều người xuất sắc cùng tuổi hoặc nhỏ hơn cô khi tham gia "ngày triển lãm hoạt động ngoại khóa" ở trường học Quốc Tế.
Bọn họ đều rất sáng tạo, biết tận dụng những thứ bỏ đi và cải tạo chúng thành transformers.
Cô cũng chưa từng nói năm học đại học cô thường xuyên xem một số bộ phim và chương trình truyền hình bằng tiếng anh để rèn luyện khả năng nói tiếng anh.
Vào năm thứ ba đại học cô đã tìm thấy một bộ phim tài liệu của BBC trên máy tính, đó là [Mechanical Marvels: Clockwork Dreams], là một bộ phim nói về máy móc, và nó đã để lại cho cô ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Sau khi tốt nghiệp Tống Hi thuê nhà ở một mình.
Đồng hồ treo tường của chủ nhà không chuẩn lắm nên Tống Hi đã tự đổi mới nhưng cô không vứt cái cũ kia đi.
Đến khi cô nuôi cá vàng nhưng đúng lúc phải đi công tác không có thời gian chăm sóc nó, lúc đó đầu cô mới nhảy số và nghĩ đến chiếc đồng hồ cũ kia.
Cô lôi nó ra rồi lại bắt đầu mày mò mất một lúc, thế mà có thể biến thành một thiết bị cho ăn nho nhỏ.
Tống Hi góp nhặt một số năng lượng nho nhỏ trên con đường đuổi theo bước chân anh.
Cuối cùng tích tiểu thành đại, năm này qua tháng nọ biến thành cô của bây giờ.
Bùi Vị Trữ nói với Tống Hi rằng trước đó anh cũng làm một thiết bị cho ăn tự động cho con Samoyed ở nhà, vậy mà con chó của anh chỉ mất một ngày để phá hủy sạch, lại còn làm thức ăn cho chó văng tung tóe khắp nhà.
"Trùng hợp thật đấy?"
Bọn họ trò đang chuyện vui vẻ thì đột nhiên điện thoại của Tống Hi lại rung lên liên tục.
Đêm nay Tống Tư Phàm lại lên cơn động kinh, không hiểu sao cậu ta biết cô còn thức mà quăng một đống link đến...
"Đừng thức đêm nữa, chết thật đấy."
"Thức đêm là thứ thuốc độc mà bạn không thể ngờ tới."
"Thức đêm có hại nhiều hơn bạn nghĩ đấy."
"Hai mươi ba tác hại của việc đi ngủ muộn, bạn biết được bao nhiêu?"
"Thức đêm trong thời gian dài gây hại sức khỏe mãi mãi."
"Cô gái hai mươi lăm tuổi đột tử vì thức khuya."
...
Không gian trong xe rất kín nên có thể nghe thấy rõ mọi âm thanh.
Điện thoại của cô không ngừng rung lên khiến Bùi Vị Trữ đang lái xe cũng phải liếc mắt nhìn một cái.
Tống Hi tắt âm thanh đi, cô đáp trả lại Tống Tư Phàm một câu giữa cuộc tấn công bằng những đường link:
[Cậu cũng đang thức đêm cơ mà?]
Bên kia không trả lời.
Nhưng vừa yên tĩnh được một lát thì bắt đầu gửi tin nhắn trả lời.
Lại còn hỏi cô đang ở đâu.
[Trên đường về nhà.]
Tống Hi trả lời câu đó xong không thèm quan tâm đến Tống Tư Phàm nữa.
Cô cảm thấy cậu ta đang động kinh, chắc là có người chọc cậu ta trong lúc cậu ta đang chơi game hay làm gì đó.
Xe dừng lại ở dưới tầng, Tống Hi cởi dây đai an toàn ra: "Cảm ơn, cậu lái xe về chậm thôi nhé, ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon."
Cô đi được vài bước đột nhiên lại nghe thấy Bùi Vị Trữ gọi cô: "Tống Hi."
Gió đêm thổi qua khiến cho Tống Hi không thể xác định được bản thân có nghe nhầm hay không.
Cô ngập ngừng xoay người lại làn gió đêm thổi tung mái tóc của cô, cô giơ tay lên vuốt lại tóc ra sau tai.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt Bùi Vị Trữ hiện rõ trước mắt cô.
Trong bầu không khí mát mẻ khô ráo quen thuộc của phương bắc Tống Hi đã đi một mình trên con đường này mấy trăm lần.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đạp xe băng qua bên dưới những tán cây ngô đồng ở học viện trong ký ức sẽ xuất hiện trong khung cảnh này.
Bầu trời đêm điểm xuyết trăng sao, những con côn trùng đêm lao vào ngọn đèn.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy Bùi Vị Trữ giống như một "ảo ảnh".
"Ảo ảnh" lại cười nói: "Tôi muốn hỏi cô một câu này."
Tống Hi nghe thấy Bùi Vị Trữ hỏi: "Người gửi tin nhắn cho cô ban nãy là bạn trai của cô à?"