Có điều sau khi nghĩ kỹ cô lại cảm thấy bạn bè quen biết lâu ngày quả thật có thể sẽ gặp được người nhà của nhau.
Cô và mẹ của Dương Đình từng gọi video cho nhau đấy thôi, thậm chí cô còn biết cả địa chỉ nhà cô của Dương Đình mà Dương Đình cũng từng gặp hai anh em Tống Tư Phàm và Tống Tư Tư rồi.
Bùi Vị Trữ nói lần đó bọn họ đã bắt xe buýt đi vòng quanh đảo, cũng từng đến hòn đảo xuyên biển kia, còn leo núi, ngắm mưa sao băng Perseids nữa.
“Anh cũng từng ngắm mưa sao băng Perseids rồi hả?”
Bùi Vị Trữ bắt được chữ “cũng” trong câu nói của Tống Hi, anh nở nụ cười hỏi: “Cô cũng ngắm rồi à?”
Tống Hi gật đầu, cô kể là mình đi với Dương Đình lúc học đại học, khoảng năm 2014.
“Chúng tôi cũng năm 2014.”
“Khéo ghê!”
Bọn họ trò chuyện từ ngọn núi nơi có thể cắm trại đó đến cửa hàng nhỏ bán mì ăn liền và sữa hạnh nhân nóng kia.
Bùi Vị Trữ đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau khóe môi: “Tôi không nhớ ngày tháng cụ thể lắm, đợi tôi về xem lại máy ảnh thử, có lẽ chúng ta đi cùng ngày cũng nên.”
Nhưng thật ra Tống Hi đã phủ định ở trong lòng rồi.
Nếu trùng hợp là cùng một ngày thì sao cô lại có thể không nhìn thấy Bùi Vị Trữ được chứ.
Sau khi ăn xong, đến lúc quét mã để thanh toán, Bùi Vị Trữ ỷ vào ưu thế chiều cao của mình để chắn Tống Hi ở phía sau, không để lại chỉ một kẽ hở.
Đây là lần đầu tiên Tống Hi tỏ ra nóng nảy với anh, thậm chí cô còn dùng cả động tác quen thuộc của Dương Đình, liên tục chọc vào lưng anh: “Bùi Vị Trữ, Bùi Vị Trữ, sao anh lại thế chứ? Không phải đã nói trước là tôi thanh toán rồi sao?”
Vừa mới ăn xong một tô mì nóng hổi, bây giờ lại sốt ruột, mồ hôi của Tống Hi toát ra, chảy từ bên thái dương xuống đến cằm.
Sau khi thanh toán xong xuôi, Bùi Vị Trữ quay đầu lại, thấy dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của cô thì cũng hơi sững sờ.
Anh thuận tay rút hai tờ khăn giấy trên bàn thu ngân đưa cho Tống Hi, nói một cách uyển chuyển: “Mời cô bữa cơm này là có lý do, bây giờ tôi sẽ nói cho cô nghe.”
Có thể có lý do gì được chứ?
Chắc không phải là phí làm hướng dẫn viên du lịch đâu nhỉ?
Tống Hi nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi, nửa tin nửa ngờ bước ra khỏi quán mì cùng anh.
Nơi này rất gần với bờ biển mà hai người đã từng đi dạo lúc trước, thời gian còn sớm, dường như giữa bọn họ có sự ăn ý nào đó, cùng nhau đi về phía bờ cát mặc dù không hề hẹn trước.
Sau khi đến bờ biển, cuối cùng Bùi Vị Trữ mới nói lý do ra.
Tống Hi chờ đợi cả quãng đường, vừa mới ngồi xuống một rạn đá, nghe thấy anh nói “Cảm ơn kẹo bưởi của cô” thì suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cái này mà gọi là lý do gì chứ?
Dường như đã đoán trước được phản ứng của cô nên Bùi Vị Trữ đưa tay ra khẽ kéo cánh tay cô, ý bảo cô đừng nóng vội.
“Sau này tôi có hỏi Thái Vũ Xuyên chuyện xảy ra hôm uống rượu ở nhà Trình Thương.”
“Hỏi gì cơ?”
Tống Hi hoàn toàn không phản ứng kịp, không biết tại sao đề tài lại đột nhiên kéo đến trên người Thái Vũ Xuyên rồi.
Nhưng Bùi Vị Trữ lại nói tiếp, bảo rằng Thái Vũ Xuyên đã kể cho anh nghe nội dung cuộc trò chuyện của mấy người Tống Hi ở trên ban công lúc trước.
Thật ra Thái Vũ Xuyên đã quên rồi, lúc Bùi Vị Trữ hỏi, anh ấy suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ra.
Nghe nói mình chọc cho Tống Hi khóc, anh ấy sợ đến mức nhảy dựng lên, suýt chút nữa đã hoài nghi nhân sinh: “Không thể nào, tôi đâu đến mức uống rượu vào là trở thành người vô nhân đạo như vậy? Tống Hi tốt thế, tôi chọc cô ấy làm gì? Tính cách của tôi không đến nỗi tồi tệ như thế chứ? Không thể nào là kiểu người gây chuyện vớ vẩn như vậy được, đúng không?”
Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, Thái Vũ Xuyên mới mơ hồ nhớ lại vài ký ức vụn vặt.
Anh ấy gãi gãi ót chạy đi tìm Bùi Vị Trữ, tỏ vẻ vô cùng ngượng ngùng mở miệng: “Anh Bùi, hình như tôi đã nói với cô ấy về chuyện bà nội.”
Chỉ cần nhắc tới “bà nội” là Bùi Vị Trữ đã đoán được đại khái nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ rồi.
Anh cũng đại khái hiểu được vì sao ngày hôm đó Tống Hi lại đột nhiên đưa cho anh một viên kẹo vị bưởi.
Bùi Vị Trữ ngồi trên rạn đá, đưa mắt nhìn Tống Hi với vẻ vô cùng dịu dàng: “Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói lời cảm ơn với cô, bữa cơm này xem như là lời cảm ơn của tôi đi.”
Tống Hi lắc đầu.
Sự an ủi của cô đến muộn rồi, muộn mất mấy năm nhưng mà bởi vì bản thân vẫn chưa trải qua bất kỳ biến cố nào, cũng chưa thể cảm nhận được nỗi đau đó nên nói điều gì cũng có vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng cũng chỉ bởi vì sự an ủi vốn chẳng có bao nhiêu tác dụng này mà người trong cuộc lại phải nhớ đến nỗi bất hạnh đó một lần nữa,.
Cô hạ giọng: “Là tôi không nên lắm miệng hỏi Thái Vũ Xuyên...”
“Sao lại trách mình rồi? Cô cũng có biết đâu.”
Bùi Vị Trữ cố ý trêu chọc cô: “Nếu thật sự muốn trách ai đó thì cũng phải là Thái Vũ Xuyên mới đúng. Dù sao công việc của cậu ấy cũng là một thư ký, uống có chút rượu mà đã không biết giữ mồm giữ miệng như thế, cái gì cũng nói ra được, cứ trách cậu ấy đi, lúc nào về phải bắt cậu ấy mời cơm mới được.”
Thật ra đánh giá của Thái Vũ Xuyên về Bùi Vị Trữ ngày hôm đó rất chính xác, Bùi Vị Trữ quả thật là kiểu người rất ít khi tìm người khác giãi bày lúc gặp phải chuyện lớn.
Gần như anh chưa từng trò chuyện với ai khác về vụ tai nạn xe năm ấy.
Nhưng lúc đối mặt với Tống Hi, anh lại không tỏ ra quá mức dè dặt thận trọng nữa.
“Khi đó tôi thật sự cảm thấy như trời sụp xuống vậy.”
Bùi Vị Trữ nói, lúc xảy ra vụ tai nạn xe anh đang làm việc ở nước ngoài.
Bởi vì chênh lệch múi giờ nên lúc nhận được tin tức đã là hơn mười hai giờ đêm, chuyến bay cuối cùng về nước ngày hôm đó đã cất cánh.
Anh đợi ở sân bay cho đến hừng đông, không có chuyến bay thẳng nào nên chỉ có thể đi chuyến sớm nhất rồi quá cảnh ở nước khác, toàn bộ hành trình mất đến hai mươi tiếng đồng hồ.
Chờ đến lúc anh về nước thì vụ tai nạn đã xảy ra được hơn bốn mươi tiếng.
Bà nội đang nằm trong phòng ICU, bệnh viện đã phát thông báo bệnh tình nguy kịch.
Chị gái anh cũng đang được cấp cứu, xương chân bị gãy, nội tạng cũng có tổn thương, tình hình rất không lạc quan.
Tai họa bất ngờ từ trên trời giáng xuống, cho dù là ai cũng không thể chống đỡ nổi.
Từ nhỏ Bùi Vị Trữ đã thích luật, vẫn luôn tự nhận mình là một người bình tĩnh và lý trí nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy tên tài xế say rượu lái xe đó anh lại như bị thôi thúc, muốn dùng bạo lực để giải quyết.
Nhưng cuối cùng anh vẫn cắn răng kiềm chế.
Ba mẹ và chị gái đều cần anh, anh không thể xảy ra chuyện được, bà nội chắc chắn cũng không hy vọng anh trở thành người như vậy.
Trời bỗng nổi gió, gió thổi tung áo khoác của Bùi Vị Trữ, phát ra tiếng vù vù.
Bao nhiêu bi thương và tiếc nuối khó có thể chịu đựng như vậy lại đều bị Bùi Vị Trữ cất giấu trong một tiếng thở dài khẽ khàng.
Anh không nói một cách chi tiết mà chỉ dùng một vài từ ít ỏi để lược lại những biến cố đã xảy ra trong thời gian đó.
Tống Hi không biết có phải mình hiểu sai ý của anh không nhưng cô thật sự cảm thấy dường như Bùi Vị Trữ đang nói với mình.
Anh không hề cảm thấy việc cô hỏi thăm là xúc phạm, anh bằng lòng tâm sự với cô một số chuyện và cũng bằng lòng đến gần cô.
Mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, hoàng hôn cũng buông xuống.
Lúc này vừa khéo là thời gian thủy triều rút, để lại vô số vỏ sò, rong biển, những mảnh đá vụn vỡ trên bãi biển.
Tống Hi thử thăm dò hỏi anh: “Cho nên sau đó anh mới lựa chọn về nước làm việc?”
“Ừm.”
Bùi Vị Trữ nói với Tống Hi, trước kia anh vẫn luôn hướng tới những nơi xa hơn, cho dù đi du lịch cũng sẽ đi rất xa.
Sau khi tai nạn lần đó xảy ra anh mới đột ngột phát hiện, nếu cứ làm việc ở nước ngoài thì sẽ không thể kịp thời bầu bạn bên cạnh người nhà lúc bọn họ cần.
Bóng đêm xa xôi ngút ngàn, Tống Hi lại bắt đầu không nhìn rõ.
Đây là lần đầu tiên cô và Bùi Vị Trữ nói đến chủ đề nặng nề như vậy, cô thò tay vào trong túi, vội vã muốn tìm thứ gì đó có thể dùng để an ủi người khác.
Nhưng mà có lẽ người duy nhất ở bên cạnh cần dỗ dành là cô bạn nhỏ tuổi Tống Tư Tư nên cô cũng chỉ có một vài kỹ xảo dỗ người vụng về mà thôi.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu cũng chỉ tìm được hai viên kẹo bạc hà, không biết cô lấy từ quán cơm nào lúc ăn cơm nữa.
Cô vội vàng lấy kẹo ra, kéo theo cả sợi dây tai nghe.
“Bùi Vị Trữ.”
Tống Hi đưa kẹo qua, vẫn là cách nói cổ hủ kia: “Anh phải vui vẻ mỗi ngày đấy.”
“Có hướng dẫn viên du lịch Tiểu Tống ở bên nên tôi thấy rất vui.”
Bùi Vị Trữ không hề ghét bỏ viên kẹo bạc hà mà cô đưa, anh bóc một viên bỏ vào trong miệng, bỗng nhiên nói: “Tống Hi, nếu tối mai có thời gian, kể vài chuyện của cô cho tôi nghe đi.”
Cuộc sống của bản thân anh vô cùng bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả, vỏn vẹn chỉ có học hành, làm việc theo nền nếp cũ mà thôi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tẻ nhạt.
“Chuyện gì... của tôi cơ?”
Bùi Vị Trữ đứng dậy, viên kẹo bạc hà trong miệng bị anh cắn vỡ vang lên tiếng “rắc”.
Phía sau lưng anh là bầu trời đầy sao lấp lánh.
Dường như Bùi Vị Trữ đang đắn đo cân nhắc một cách kỹ lưỡng, một lát sau anh mới đi đến trước mặt Tống Hi, sau đó cúi người, nhìn thẳng vào cô: “Người cô yêu thầm.”