Cảnh đêm hệt như loại rượu mạnh được hâm nóng, tiếng gió mập mờ quanh quẩn bên tai.
Đây là lần đầu tiên Tống Hi cảm thấy hoảng loạn trong mấy ngày nay.
Vì sao Bùi Vị Trữ lại tự dưng nhắc tới chuyện ‘yêu thầm’ chứ?
Điều này khiến Tống Hi trở tay không kịp, cô gần như là muốn tìm cớ từ chối theo phản xạ có điều kiện.
Tống Hi ấp úng, cuối cùng cô cũng chỉ thốt lên một câu dối lòng chẳng có căn cứ: “Đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi...”
Tính cách cô là vậy, Bùi Vị Trữ cũng thôi làm khó người ta.
Chợt thấy Tống Hi không giấu được vẻ lúng túng trên mặt, anh đã lập tức sửa lời: “Xin lỗi cô, là tôi đường đột rồi.”
Bùi Vị Trữ cảm thấy mình động chạm đến chuyện khiến cô không vui, anh bèn xé vỏ viên kẹo bạc hà còn lại, rồi dùng vỏ bọc kẹo chặn lại, bóp ra viên kẹo màu trắng nho nhỏ đưa cho cô.
Anh cũng dùng lý do từ chối mà Tống Hi đã từng nói hai lần để dỗ dành cô giống như vậy: “Tống Hi, ngày nào cô cũng phải vui vẻ nhé.”
Tống Hi nhận viên kẹo bạc hà, cô cho vào miệng một cách máy móc, nắm chặt vỏ kẹo trong lòng bàn tay.
Thế mà cô lại quên mất. Ngày hôm đó, những người khác đều uống say bí tỉ, chỉ có Bùi Vị Trữ là không chạm vào một giọt rượu nào.
Tuy tính tình của anh dịu dàng và kín đáo, chưa từng hùa theo bọn họ đùa cợt nhưng chắc chắn là anh có biết chuyện cô ‘yêu thầm sáu năm’, lại còn nói đùa rằng là tò mò.
Gió đêm lay động món trang sức nhỏ treo trên túi xách của Tống Hi, chú cún Bichon lông xù bỏ túi hệt như một viên kẹo bông gòn, đung đưa trong làn gió.
Tống Hi có cảm giác như gió đều thổi vào lồng ngực mình, nhịp tim hình như cũng bị cơn gió thổi loạn, khiến trái tim cô đập loạn một cách kỳ lạ.
Sau đó, Bùi Vị Trữ nhận một cuộc điện thoại liên quan đến công việc.
Có lẽ là có một số trường hợp khẩn cấp cần giải quyết, sau khi cúp điện thoại, anh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Chắc là phải về thôi, tôi phải tăng ca một đêm.”
Hai người bắt taxi về khách sạn.
Trên đường đi, Bùi Vị Trữ cũng không nhắc tới chuyện ‘yêu thầm’ của cô nữa, anh tán gẫu về ẩm thực của Hạ Môn. Dường như những câu anh nói ở bờ biển chỉ là ảo giác của mình cô.
Bùi Vị Trữ thức suốt cả đêm.
Lúc Tống Hi thức dậy, cô nhìn thấy một tin nhắn WeChat nằm sẵn trong chiếc điện thoại đã bị tắt tiếng.
Là tin nhắn anh gửi tới vào lúc sáng sớm, tầm hơn 6 giờ. Bùi Vị Trữ nói rằng mới làm việc xong, bảo cô bữa sáng không cần chờ, anh cần chợp mắt trong hai tiếng rồi lại tiếp tục làm việc.
Tống Hi không trả lời, cô sợ làm Bùi Vị Trữ tỉnh giấc.
Ngay cả lúc ra khỏi cửa, cô cũng cố gắng giảm nhẹ tiếng đóng cửa và bước chân.
Mặc dù chỗ hai người cách nhau vài gian phòng và chưa chắc cô đã làm ồn đến anh.
Công việc chất đống rất nhiều, Tống Hi bèn ‘vắt’ thời gian nghỉ trưa của mình, cô chỉ mua một viên cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi ăn trưa, ăn hết viên cơm này thì xem như cô đã giải quyết xong bữa trưa.
Tống Hi đang tính hoàn thành công việc sớm một chút để tan sở đúng giờ.
Cũng có lúc cô sẽ ngẩn người nhớ đến dáng vẻ hoảng hốt của mình vào tối hôm qua.
Sau đó lại thầm trách mình không nên dễ mất bình tĩnh như vậy. Nhưng suy nghĩ này đã đến muộn màng, giá như lúc ấy cô có thể nói đùa để hóa giải tình thế thì tốt rồi.
Ví dụ, cô nên nói một câu như “Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Tống chỉ phụ trách giới thiệu thắng cảnh, không tán dóc chuyện yêu thầm” các kiểu.
Dẫu sao, hôm qua hai người vừa mới nói chuyện về bà nội và chị gái anh. Tống Hi nghĩ hơn hết là cô làm xong việc sớm, sau đó nên về khách sạn sớm một chút rồi tìm Bùi Vị Trữ ăn cơm tối.
Cô có hơi lo lắng, sợ lúc anh ở một mình sẽ nghĩ đến chuyện không vui.
Kết quả là trời lại không chiều ý người.
Công việc hôm nay không những nhiều vô cùng, mà cấp trên còn không muốn làm người, cứ cố ý xuất hiện trước giờ tan sở mười phút, tuyên bố muốn tổ chức liên hoan với khuôn mặt hồng hào lại còn yêu cầu tất cả mọi người phải tham gia.
Ngay cả Tống Hi từ thủ đô đến công tác cũng không buông tha, cấp trên nói rằng phải dẫn cô theo để thể hiện tấm thịnh tình của cả tập thể bọn họ.
Một đám người reo hò với gương mặt giả dối, như thể họ thật lòng vui vẻ biết bao.
Tống Hi hít một hơi thật sâu, cô không kìm được mà thầm mắng người trong lòng.
Thời gian trên bàn rượu so với lúc họp hành càng gian nan hơn, có người dẫn đầu mời rượu, ăn uống linh đình.
Những người đó rất đề cao Tống Hi, cứ khăng khăng nói cô là người thay mặt lãnh đạo ở thủ đô tới đây nên cô không thể không nể tình, dù sao cũng phải uống một chút.
Tống Hi bực bội trong lòng, bởi vì một số quy tắc nơi công sở nên cô đành phải uống theo hai ly.
Sau hai ly, sự kiên nhẫn của Tống Hi đã cạn kiệt.
Cô chuẩn bị úp cốc lên bàn, vờ như mình là một người lỗ mãng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
May mắn có hai nữ đồng nghiệp bên Hạ Môn kịp thời ra mặt hỗ trợ, nói Tống Hi là cô gái đi công tác một thân một mình ở bên ngoài, uống nhiều dễ gặp nguy hiểm nên bấy giờ mới hóa giải mâu thuẫn trên bàn rượu.
Hơn 9 giờ đêm, bát đĩa bừa bộn, cuối cùng tiệc xã giao cũng kết thúc.
Trên đường trở về thì Tống Hi đi xe taxi. Lúc nãy một bàn đầy ắp món ăn mà cô cũng chẳng gắp được mấy miếng, đến bây giờ cô bỗng thấy hơi đói bụng.
Mấy ngày nay Tống Hi đều ăn tối chung với Bùi Vị Trữ, cô cũng tự nhiên nhớ tới anh, cô đoán xem anh đã ăn gì rồi.
Cô đang nghĩ như vậy thì điện thoại di động đang im lặng trong tay bỗng sáng lên.
Là tin nhắn Bùi Vị Trữ gửi tới, lại còn lấy trộm icon của của cô:
[Gấu con ló đầu.jpg]
[Cô đã về chưa?]
[Có muốn ăn khuya không?]
Tống Hi bị hai câu hỏi này quấy nhiễu khiến nhịp tim lại đập loạn nhịp.
Không hiểu sao cô chợt nhớ tới chuyện đi tiệm sách với Bùi Vị Trữ vào mấy ngày trước, trên giá sách khá bắt mắt ngay chỗ cửa vào, cô đã nhìn thấy tập thơ [Ánh trăng rơi trên tay trái].
Năm xuất bản là năm 2015, trong đó có một dòng thơ rất cảm động.
“Em nên yêu anh như thế nào? Gió thổi bay lá cờ Lungta nhuốm màu năm tháng, gần cũng không được, mà xa cũng không xong.”
Bên ngoài mưa rơi tí ta tí tách, nước mưa tản ra trên cửa sổ xe, hoà lẫn với bóng đêm của Hạ Môn.
Lượng mưa trung bình hàng năm của Hạ Môn là hơn 1000 milimet và cũng có nhiều lúc thời tiết mưa phùn như thế này…
Một ngày mưa nọ giống như hôm nay, dưới sự xúi giục của bạn cùng phòng đại học, cô đã tải WeChat.
Ứng dụng mới cài đặt thành công, giao diện lạ lẫm khiến người ta thấy mới lạ.
Đến phần đặt tên, Tống Hi có chút khó khăn, không biết nên đặt là gì cho ổn.
Bóng dáng của cái tên Yamal luôn xuất hiện trong tâm trí cô. Tất nhiên, nó cũng khiến cô nghĩ đến người ban đầu đã cho cô biết những thứ này.
Mưa rơi lộp độp. Hôm đó, trong một ngày mưa âm u, cô ngồi trong ký túc xá gõ năm chữ cái vào ô biệt danh: Yamal.
Lại vào một đêm mưa phùn nào đó.
Lúc đó Tống Hi vừa đọc xong một quyển tiểu thuyết trinh thám, sau khi biết hung thủ thì cô hài lòng khép sách lại rồi tắt đèn bàn.
Khoảnh khắc ánh sáng vừa tắt, bỗng nhiên có tiếng sấm rền, ngay sau đó là một tia chớp rạch ngang màn đêm.
Tống Hi mất hồn mất vía, sững sờ tại chỗ.
Có điều, Tống Hi lại nghĩ đến chuyện chẳng hề liên quan, cô nghĩ đến dáng vẻ Bùi Vị Trữ đang xách cái đèn cắm trại trong đêm đông lạnh giá ở phương bắc.
Tống Hi cũng nhớ đến một ngày cuối tuần giông bão nào đó.
Phụ huynh của đứa trẻ mà cô giúp làm gia sư gọi điện thoại tới, nói rằng vì thời tiết trở trời, bé bị sốt hành hạ cả đêm nên không làm phiền cô phải sang đó, lớp học gia sư tạm thời dừng một buổi.
Trong ký túc xá hơi lạnh, Dương Đình ôm khoai tây chiên vị dưa chuột trèo lên giường Tống Hi, đắp chung một cái chăn với cô, còn chia sẻ một cái tai nghe của cô.
Phát đến bài hát nọ, Dương Đình nghe thấy hay, cô ấy vừa nhai khoai tây chiên vừa hỏi Tống Hi: “Hi Hi, đây là bài hát gì vậy?”
Tống Hi nói: “Là bài [Không thể diễn đạt bằng lời].”