Thanh Ti

“Thanh Ti, bánh đậu xanh ăn ngon thiệt nha, tôi muốn ăn nữa!”

Thấy Vũ Văn Tú chỉ tay năm ngón sai Thanh Ti lấy này lấy nọ, Vũ Văn Tuần nhịn không được gõ đầu cô nàng một cái.

“Muốn ăn thì tự mình đi lấy, Thanh Ti không phải người hầu của em.”

“Chính là nếu do Thanh Ti bưng đến thì mùi vị sẽ khác, đúng không Thanh Ti?”

Nghe thấy Vũ Văn Tú vẫn còn cưỡng từ đoạt lý, Thanh Ti chỉ đành cười cười, sau đó vào bếp đem bánh đậu xanh ban sáng đã được hấp thật tốt cho Vũ Văn Tú.

Cuối tuần luôn là ngày Thanh Ti thấy vui nhất, bởi lẽ sẽ có Vũ Văn Tranh, Vũ Văn Tú, thậm chí cả Kiều Diễm đến đây giúp vui, có đôi khi thím Lương cùng Tang Viên cũng tới, cho nên cậu sẽ rời giường thật sớm, làm tốt các loại điểm tâm để chiêu đãi khách nhân.

Đây là hai khối cuối cùng, cậu chính là muốn để dành cho thím Lương và ông nội a.

Thấy Thanh Ti do dự như vậy, Vũ Văn Tú liền năn nỉ: “Vẫn còn có bánh gạo bách hợp a.”

Cái đó là làm cho ông nội, vì ông nội thích điểm tâm làm từ bách hợp.

“Thanh Ti keo kiệt thật, vậy cứ đem phần của anh hai cho tôi đi, dù sao anh ấy cũng không ăn đồ ngọt.”


Bị Vũ Văn Tú nói vậy, Thanh Ti có hơi sửng sốt, cậu ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt mất tự nhiên của Vũ Văn Tuần, lúc này mới nhớ ra bản thân đã quên tính đến phần của Vũ Văn Tuần, bởi lẽ Vũ Văn Tuần bình thường rất ít khi ăn điểm tâm.

Cũng may Vũ Văn Tú không để ý bản thân vừa rồi đã chạm đến chuyện xấu hổ của người ta, rất nhanh liền vừa cười vừa nói: “Tôi lúc đến đây có đụng phải Lâm Tiêu, hắn có hỏi tôi cậu sao rồi, nói rất muốn nghe cậu đánh đàn, bất quá Thanh Ti à, điều tôi muốn nhất là nghe cậu nói chuyện, tôi đoán thanh âm của cậu nhất định so với tiếng đàn còn dễ nghe hơn….”

Đã lâu không gặp Lâm Tiêu, khó có thể tưởng tượng được người ta vẫn còn nhớ rõ cậu, lại nhớ đến ngày trước Lâm Tiêu ở hội giao lưu tấu ra tiếng cầm vi vu thánh thót, Thanh Ti không tránh khỏi một trận buồn bã.

Vũ Văn Tuần đang cùng Vũ Văn Tranh bàn chuyện trang phục ở buổi triển lãm, nhưng ánh mắt vẫn luôn theo sát trên người Thanh Ti, đương nhìn thấy Thanh Ti khi nghe đến tên Lâm Tiêu thoáng cái liền thất thần, trong lòng hắn một trận trầm xuống, ngay lập tức nhớ đến lời cảnh cáo Kiều Diễm nói với hắn.

Có đôi khi chỉ buộc càng chặt lại càng dễ dàng bị cắt đứt, cậu nếu yêu Thanh Ti thì nên buông tay để cậu ấy có thể làm những chuyện bản thân muốn làm, khiến cho cậu ấy có thể cảm nhận được tình yêu của cậu, như vậy dù cho cậu ấy có đi xa đến đâu chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh cậu thôi.

Hắn hiểu được lời Kiều Diễm nói, chỉ là không dám thử cách này, hắn cùng Thanh Ti sớm chiều thân cận, nhưng luôn không thể nắm bắt được tâm tư của người kia, Thanh Ti giống như một tia dương quang dịu dàng ôn nhuận, làm cho mọi người đều cảm nhận được sự ấm áp của cậu, thế nhưng nếu hắn muốn ích kỉ một chút, đem ánh mặt trời kia nắm chặt trong tay, lại phát hiện thứ bản thân níu lấy chỉ là hư không.

Còn có thứ gì khiến con người cảm thấy gian nan hơn chuyện này? Khi hắn nỗ lực với tất cả thực tâm, lại phát hiện căn bản không thể nhìn ra thực tâm của đối phương.

“Anh hai, anh có đang nghe em nói không đó?”

Nhận ra Vũ Văn Tuần đã sớm xuất thần, Vũ Văn Tranh liền cảm thấy thật bất đắc dĩ, anh hai của anh gần đây số lần đi vào cõi thần tiên tựa hồ ngày càng nhiều, ngay cả bây giờ đang nói về vấn đề quan trọng như vậy mà cũng không lôi kéo nổi một tia chú ý của anh ấy.


Vũ Văn Tuần liền tỉnh táo lại.

“Em nói đến đâu rồi?”

“Em nói – Lâm Tuyết Huệ tối hôm qua từ trên cầu thang ngã xuống, đã nhập viện, trang phục biểu diễn của cô ta phải chuyển cho người nào mới tốt đây?”

Lâm Tuyết Huệ là ngôi sao mới nổi của giới người mẫu, có khí chất điển hình của mỹ nhân., cũng vì vậy buổi triển lãm cổ trang lần này Kình Phong mới cố ý mời cô ta tham gia, hơn nữa trong đó, tất cả phục trang cho trọng đầu hí* đều là chiếu theo yêu cầu kích cỡ thân thể của Lâm Tuyết Huệ mà làm, Vũ Văn Tuần cũng đã xem qua cô ta biểu diễn, đối với phong cách của cô ta tương đối hài lòng, vậy mà hiện tại, trước lúc triển lãm sắp diễn ra cô gái này lại xảy ra chuyện, đây tuyệt đối là một đả kích rất lớn đối với Kình Phong, chỉ còn cách triển lãm có hai ngày, lúc này phải đi nơi nào tìm người thích hợp đến thay thế cô ta đây?

*Trọng đầu hí là tên của một loại ca kịch, đặc điểm là có rất nhiều hành động và lời hát, một số vở trọng đầu hí là “Vọng giang đình” hay “Thiết lung sơn”.

Cho dù có thể tìm được, cũng là trăm y phối trăm người*, ai dám cam đoan cô gái đó khi mặc vào sẽ cho cảm giác giống Lâm Tuyết Huệ?

*trăm y phối trăm người: trang phục phù hợp với từng người.

“Lâm Tuyết Huệ chỉ bị bong gân một chút, cô ta có thể cố gắng tiếp tục tham gia không?”

Nghe xong lời này, Vũ Văn Tranh lộ vẻ vô lực, anh hai của anh từ khi gặp Thanh Ti so với trước kia trở nên ngớ ngẩn đi rất nhiều, anh ta rõ ràng vừa rồi không chú ý nghe lời anh nói, tuy bảo chân Lâm Tuyết Huệ chỉ bị bầm tím, bất quá thương cân động cốt nhất bách thiên*, đừng nói đến hai ngày, thậm chí hai tuần sau cũng không chắc sẽ hồi phục như cũ a.


*thương cân động cốt nhất bách thiên: nếu bị thương đến gân cốt thì phải trăm ngày mới khỏi

“Anh hai, anh sớm hãy từ bỏ cái suy nghĩ này đi, em trước đó có đến thăm Lâm Tuyết Huệ, mắt cá chân của cô ta sưng rất to, trong thời gian ngắn không thể nào lên sàn diễn, Lâm Tuyết Huệ nói rằng khi xuống cầu thang, vì bị nhiều người xô đẩy nên cô ta mới trượt, bất quá anh hai, anh không thấy sự việc này phát sinh thật sự kì quặc sao? Lâm Tuyết Huệ sớm không có chuyện trễ không có chuyện, lại ngay trước lúc chúng ta tổ chức triển lãm trang phục mà gặp chuyện không may….”

Vũ Văn Tuần nhíu mi một chút, lập tức nói: “Trước cứ mặc kệ sự tình có kì quặc hay không, chúng ta hiện tại quan trọng là tìm người đến thay thế, lần này ngoại trừ Lâm Tuyết Huệ, khả năng trình diễn của một số người mẫu khác cũng không tệ, nếu thật sự không được, thì để cho các cô ấy thay thế đi.”

Hắn đứng lên, nhưng thấy Vũ Văn Tranh vẫn còn đương đương bám dính trên ghế sô pha, không khỏi thắc mắc: “Còn ngớ người ra đó làm gì a? Lập tức tập hợp tất cả người mẫu lại, diễn tập thêm một buổi nữa.”

Kình Phong tốn thời gian mấy tháng trời làm công tác trù bị cho buổi biểu diễn thời trang, lên sân khấu ngoại trừ người mẫu chuyên nghiệp của công ti, còn mời một số vị nổi tiếng trong giới người mẫu, đều rất có kinh nghiệm, nên cho dù các cô không mặc ra được khí chất cổ phong thanh lịch của Lâm Tuyết Huệ đi nữa, thì vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận, còn lại thời gian hai ngày, chỉ cần đơn giản điều chỉnh một chút trang phục cùng với trang sức phối hợp, diễn tập thêm một chút nữa, chắc chắn có thể đối phó được.

Vũ Văn Tranh vẫn không nhúc nhích, anh chậm rãi hỏi Vũ Văn Tuần.

“Trước khi diễn tập, em muốn hỏi anh là, anh dự định sẽ cho ai mặc những bộ trang phục nhà Tống của Lâm Tuyết Huệ?”

Vũ Văn Tuần sửng sốt, vừa rồi lúc nói đến việc điều chỉnh người, hắn lập tức nghĩ đến vài vị có thể thay thế, nhưng nếu bắt hắn phải quyết định xem cuối cùng là do ai đích thân diễn, hắn thế nhưng lại không thể chỉ ra được một người nào trong số họ.

Triển lãm trang phục cổ lần này chính là trang phục nhà Đường, nhà Tống, nhà Thanh, cùng phục sức của một số dân tộc thiểu số, trang phục nhà Đường thì tráng lệ, nhà Tống thì ôn thanh nhã trí, nhà Thanh lưu quang tràn đầy, đây nguyên bản là nội dung mà chủ đề của buổi diễn phải thể hiện, lúc này thay đổi người không có vấn đề, chỉ là cảm giác họ thể hiện ra sẽ bị giảm đáng kể, việc này lập tức sẽ làm mất đi ý nghĩa ban đầu của hội triển lãm.

“Anh hai, thật ra em đã chọn được người tốt nhất, chỉ còn xem anh có chịu cho mượn binh hay không thôi.”

Vũ Văn Tranh búng tay một cái, đem ngón tay hướng về phía Kiều Diễm, Vũ Văn Tú liền hạ tay trên người Thanh Ti, thế là mọi người trong phòng, ngoại trừ Thanh Ti vẫn không biết gì, đều đem ánh mắt dán lên người Vũ Văn Tuần.


“Các người đã sớm tính kế xong xuôi cả rồi phải không?”

Vũ Văn Tuần nghiến răng phun ra một câu.

Khó trách đối với chuyện lớn như thế, Vũ Văn Tranh nửa điểm dáng vẻ khẩn trương cũng không có, tám phần là ba người này đã thương lượng ổn thỏa cả rồi, bọn họ làm sao không nghĩ ra cách này.

Chưa nói đến lần này lên sân khấu toàn bộ đều là những người mẫu chuyên nghiệp trong và ngoài nước, mà Thanh Ti ngay cả những bước catwalk cơ bản cũng không biết, dù cho cậu chịu, Vũ Văn Tuần cũng không muốn Thanh Ti tham gia, hắn thà rằng lần này tổ chức không thành công, cũng không muốn làm khó Thanh Ti, đứa nhỏ hay thẹn thùng động lòng người kia sao có thể bình tĩnh đến trên sân khấu chữ T, để cho vạn nhân dòm ngó? Ngay cả người thường đụng đến trường hợp như vậy, chỉ sợ cũng sẽ khẩn trương đến mức cả đường cũng đi không nổi, huống chi là Thanh Ti còn chưa tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài?

Kiều Diễm thấy thế, hướng mọi người nhún nhún vai.

“Mấy đứa xem, anh đã bảo Vũ Văn Tuần nhất định không đồng ý, cậu ta luôn luôn cho mình là thái dương, chỉ ước gì có thể làm cho Thanh Ti luôn quanh quẩn bên người, mấy đứa đừng phí tâm tư, cậu ta ngay cả cửa cũng không muốn cho Thanh Ti bước ra, chẳng lẽ lại cho Thanh Ti đứng trên sân khấu chữ T? Thanh Ti thật đáng thương a, Vũ Văn Tuần không cho em đi đến nơi đó làm việc, cũng không cho em ra ngoài, em sao vẫn có thể ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của cậu ấy như vậy?”

“Kiều Diễm!”

Vũ Văn Tuần nhịn không được bắt đầu nổi giận, vì cái gì tâm tư lo lắng cho Thanh Ti của hắn khi rơi vào miệng Kiều Diễm đều thay đổi? Lần trước tên hỗn đản này hôn Thanh Ti hắn vẫn còn chưa kịp tính sổ, bây giờ còn dám ở đây đặt chuyện sinh sự.

Thanh Ti không rõ tình huống hiện tại, cậu nhìn đến Vũ Văn Tuần sau khi nghe Kiểu Diễm nói xong liền khẩn trương nhìn về phía cậu, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm ý của cậu.

Kì thật cậu cũng tốt lắm, không như Kiều Diễm nói khoa trương như vậy, cậu bình thường ở nhà đánh đàn viết chữ cũng rất thích thú a.

Bất quá hiện tại cũng không thể nói là tuyệt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận