Thanh Tình Chậm Rãi


Ngày hôm sau, Ngôn Nghiên chủ động muốn đến hiệu sách hỗ trợ Uyển Tú, Uyển Tú nghĩ mình cũng sẽ buồn chán, hơn nữa khi có việc đột xuất sẽ không ai giúp đỡ trông cửa hàng, trừ khi đóng cửa nếu không sẽ không thể đi được, nhưng nếu vậy không chỉ khách hàng sẽ có ý kiến mà việc kinh doanh có làm cũng như không làm.
Nhưng chỉ đợi một buổi sáng, với kiểu người không chịu ngồi yên như Ngôn Nghiên đã cảm thấy vô cùng nhàm chán, từ tận đáy lòng cô rất bội phục Uyển Tú có thể ngồi ở chỗ này nhìn khách hàng cứ đến rồi đi mỗi ngày, cứ lặp đi lặp lại hành động lấy tiền rồi trả tiền thừa hoặc xem trang thanh toán.
Uyển Tú mua cơm trưa trở về nhìn thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của Ngôn Nghiên bèn hỏi cô làm sao vậy, Ngôn Nghiên nói: “Uyển Tú, cậu biết không, sáng giờ mình cười mà miệng nó cứng đơ luôn rồi.”
Uyển Tú xoa bóp khuôn mặt cô, nói: “Thật là vất vả cho công chúa nhỏ của mình, cười đến mức miệng cứng lại luôn nè, mình phải giải thích cho Từ Duệ của nhà cậu thế nào đây?”
Ngôn Nghiên tức giận nói: “Mình mới không thèm cười cho tên đó xem!” Lần trước bị như vậy cô chưa “Báo thù” đâu, còn cười cho anh ta xem? Đúng là mơ mộng!
Không rõ nội tình nên Uyển Tú hỏi: “Sao vậy? Lúc này mới tách ra được mấy ngày đâu mà đã nhớ người ta rồi? Nếu không mình gọi anh ta về dỗ dành cậu trước nhé?”
Không được! Không thể!  Ngày nào Từ Duệ cũng sáng đi làm chiều lại về nhà.

Lần này mình đến là để an ủi và bầu bạn với Uyển Tú, tuy đã nói trước với Từ Duệ rồi, nhưng nếu bị Từ Duệ phát hiện thì làm sao bây giờ! Chỉ có chuyện đơn giản này thôi mà Ngôn Nghiên lại coi mình như đặc vụ đang mà chấp hành nghiêm túc vậy.
Vốn Uyển Tú cũng không nghĩ nhiều như Ngôn Nghiên, cô nói:
Uyển Tú không rõ chuyện gì xảy ra nên hỏi: “Sao? Lúc này mới tách ra mấy ngày thôi đó mà đã nhớ ai đó rồi hay sao?  Mình gọi cho người nào đó trở về dỗ dành cậu chịu không?”
Không được! Không thể! Từ Duệ ở nhà, mỗi ngày đi làm, sáng đi chiều về.

Lần này cô đến là vì an ủi và làm bạn với Uyển Tú mặc dù trước đó đã cùng Từ Duệ nói trước, nhưng nếu như Từ Duệ làm bại lộ mọi chuyện thì làm sao bây giờ! Chỉ một chuyện rất đơn giản nhưng lại bị Ngôn Nghiên coi như là đặc công chấp hành nhiệm vụ mà nghiêm túc suy nghĩ.
Uyển Tú cũng không có nghĩ nhiều như Ngôn Nghiên, cô nói: “Vậy nếu cậu ở nhà nhàm chán, lại vất vả nữa, thì buổi chiều mình đóng cửa hàng đi dạo phố với cậu được không?.” Lần trước Ngôn Nghiên đi dạo phố với cô có nói lần sau lại đi nhưng chưa đi được, lần này vừa lúc thích hợp.
Lại vì mình mà đóng cửa hàng, Ngôn Nghiên cảm thấy rất có lỗi với Uyển Tú.

Bối rối mãi cuối cùng cô vẫn không thể nói lời cự tuyệt, cô cũng muốn đưa Uyển Tú đi giải sầu.
“Chỉ lần này, lần sau ngàn lần vạn lần đừng vì mình mà tùy tiện đóng cửa hàng, biết chưa.

Cậu còn phải kiếm tiền mà, không thể tùy hứng như vậy được.”
“Biết, biết, mình cũng nghĩ cố gắng gom đủ tiền rồi đem cửa hàng mua luôn, thuê như thế này luôn cảm thấy có chút bất an.” Lúc trước tiền để dành được miễn cưỡng đủ  sửa sang lại hiệu sách, nhập hàng, tiền tích góp mấy năm nay hầu như đều tiêu hết vào hiệu sách này, muốn mua lại cửa hàng này, còn cần thêm tiền, yêu cầu Uyển Tú phải nỗ lực tích cóp.
Ngôn Nghiên nói: “hay là trước mắt mình giúp cậu mượn tiền mua lại tiệm trước rồi tính sau, nghe cậu nói mình cũng gấp đến chờ không kịp.”
“Không được, vay tiền mình càng bất an.” Uyển Tú không thích thiếu tiền, bởi vì cô cảm thấy thiếu tiền người khác thì sẽ mang đến rắc rối, cho nên chỉ cần không vay tiền là có thể loại bỏ được rắc rối không đáng có này.
Haizz, đúng là một Uyển Tú cố chấp mà.

Nhưng cũng đúng là vì điểm này nên Uyển Tú mới có vẻ độc lập tự mình cố gắng. 
Ngôn Nghiên vỗ vai cô, nghiêm trang nói: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắn.”
“Đã rõ!” Uyển Tú phối hợp Ngôn Nghiên  làm động tác chào trang nghiêm, kết quả hai người đều không thể nhịn được mà ôm lấy nhau cùng cười.
*
Ăn cơm trưa xong Uyển Tú liền cùng Ngôn Nghiên trở về nhà, Ngôn Nghiên trang điểm và thay quần áo xong thì cũng bắt Uyển Tú phải trang điểm nhẹ.
Uyển Tú lớn lên với vẻ ngoài trong sáng, màu da cũng trắng, ông trời lại ưu ái cho khuôn mặt đẹp, nếu có thể lại sửa sang một chút, nhất định là tuyệt sắc! Nhưng Uyển Tú chưa bao giờ chạm vào đồ trang điểm, nhiều nhất chỉ dùng chút mỹ phẩm dưỡng da, bảo đảm làn da luôn ở trạng thái tốt.

Ngôn Nghiên nhìn cô thở dài lắc đầu, cảm thán thật là đáng tiếc.
Uyển Tú dở khóc dở cười: “Không phải chỉ ra ngoài dạo phố thôi sao, cậu có cần làm long trọng tới mức vậy không.

Mình thích như vậy mà, sao cậu cứ muốn mình trang điểm vậy?”
“Nhưng cậu trang điểm vào nhất định càng thêm đẹp cho mà xem!” Ngôn Nghiên cảm thấy mình hôm nay nhất định phải thuyết phục Uyển Tú, trong tay của cô đã có đầy đủ đồ trang điểm, cô rất nóng lòng muốn thử.
“Đừng……” Uyển Tú cau mày: “Cậu xem kìa nãy giờ lãng phí biết bao thời gian chỉ vì mặt của mình đây này.”
“Sẽ không, sẽ không, chỉ là trang điểm nhẹ, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian đâu! Hơn nữa, đâu có chuyện con gái không thích bản thân họ đã đẹp lại càng thêm đẹp? Đúng không?” Ngôn Nghiên mà nói đạo lí, dù có mười người như Uyển Tú cũng đều không thể nói lại cô.
“……” Uyển Tú không muốn tiếp tục phản kháng, dựa vào trên ghế tùy Ngôn Nghiên tô vẽ.

Chỉ là, cô hy vọng khi mở mắt ra dáng vẻ của chính mình sẽ không quá thảm là được. 
Không phải cô không tin vào  kỹ thuật trang điểm của Ngôn Nghiên, cuối cùng chiều nay Ngôn Nghiên trang điểm cho chính mình nhìn rất khá, cô chỉ là đối với khuôn mặt chưa từng trang điểm của bản thân không có tự tin cho lắm, cô cảm thấy mình trang điểm sẽ rất kỳ quái, cho nên chưa thử bao giờ.
Ngôn Nghiên nhìn khuôn mặt nhỏ trắng xinh của Uyển Tú, ở trong lòng cảm thán: “Mình nhất định không làm gương mặt đẹp này phải thất vọng!” Động tác ở tay không ngừng nghỉ, hơn nữa nhiều năm trang điểm đã tạo thành kỹ năng chuyên nghiệp, không bao lâu sau nhan sắc bị Uyển Tú bỏ quên đã được Ngôn Nghiên sử dụng phong cách trang điểm《 ngày lễ tình nhân có người thất tình 》*khiến nó đã hiện ra. 
*Chắc là kiểu man mác buồn, khiến ai nhìn cũng thương tiếc é
Trước đó chính cô cũng đã từng thử qua phong cách này, nhưng khí chất của cô lại không hề phù hợp với nó, cũng may Uyển Tú gương mặt trái xoan này được công nhận là khuôn mặt lý tưởng, hơn nữa khí chất của Uyển Tú rất  tốt, cho nên đã lấy cô ra thử nghiệm, không nghĩ tới hiệu quả đúng là không tồi! Đặc biệt là mắt, quả thực đẹp hơn cả thần tiên gấp mười lần!
Ngôn Nghiên dừng tay Uyển Tú liền mở mắt ra, nhìn thấy bản thân ở trong gương có chút xa lạ khiến cô không lấy lại tinh thần.

Ngôn Nghiên nói: “Kỹ thuật của mình không tồi đúng không, đã nhanh lại còn đẹp.”
Uyển Tú không thích ứng lắm ngó nghiêng nhìn mình trong gương, nói với Ngôn Nghiên: “Này……cậu không phải nói là trang điểm nhẹ sao?” Mùi của phấn cô nền ngửi có chút không quen, nên cô rất muốn hắt xì, nhưng lại sợ mình phá hủy lớp trang điểm do Ngôn Nghiên vất vả tạo nên, chỉ có thể cố nén lại.
“Nó rất nhẹ mà, mình còn không có cho cậu trang điểm kiểu cách khác, kiểu đó quá trình vừa rườm rà lại còn rất đậm ấy chứ! Được rồi, đừng lo lắng!” Ngôn Nghiên nhìn Uyển Tú ở trong gương không ngừng khen ngợi: “Thật là quá đẹp.”  Không biết còn tưởng rằng cô đang tự khen chính bản thân mình.
“Được rồi……” Nhịn trong chốc lát, Uyển Tú phát hiện trang điểm cũng không đáng sợ cho lắm như trong tưởng tượng của bản thân lắm, cũng không nghĩ đến chuyện hắt xì nữa, cô vui vẻ muốn cùng Ngôn Nghiên dán mặt, lập tức bị Ngôn Nghiên dùng tay chặn: “Đừng!”
Uyển Tú còn tưởng rằng Ngôn Nghiên không muốn cùng cô quá mức thân mật, lại không nghĩ rằng Ngôn Nghiên nói: “Chị ơi chị, đừng quên hiện tại trên mặt có lớp trang điểm đó, đến lúc đó cọ bay mất phấn nền sắc mặt sẽ rất khó xem đấy!”
Trong nháy mắt Uyển Tú đã quên trên mặt mình còn có lớp trang điểm, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Đã biết, mình sẽ cẩn thận.”
Ngôn Nghiên nhìn trang phục của cô, cảm thấy không hài lòng, dứt khoát giúp cô chọn lại và tạo kiểu tóc phù hợp.

Cứ như vậy, Uyển Tú bị Ngôn Nghiên đóng gói thành một tiên nữ chính hiệu —— nghe Ngôn Nghiên trêu ghẹo Uyển Tú rất khó xử, nghĩ thầm tiên nữ xinh đẹp như vậy, hi vọng đừng bị chính mình huỷ hoại là được.
Trước lúc hai người ra cửa, Ngôn Nghiên cường thế lôi kéo Uyển Tú chụp chung  tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè: “Hôm nay cùng Sa tiểu thư (tên nhân vật trong《 ngày lễ tình nhân có người thất tình》) ra ngoài.” Mới vừa đăng lên chưa đến một phút, Ngôn Nghiên đã thu hoạch rất nhiều bình luận, đa phần đều là lời khen Uyển Tú xinh đẹp.

Ngôn Nghiên trong lòng vui vẻ —— còn không phải sao, Uyển Tú vốn dĩ đã rất xinh đẹp, hơn nữa có thêm kỹ năng trang điểm của cô, đương nhiên càng thêm xinh đẹp!
Uyển Tú nhìn hành động của Ngôn Nghiên như một đứa trẻ, một chút biện pháp đều không có, nhưng chỉ cần cô vui vẻ, cô cùng Ngôn Nghiên chơi đùa cũng tốt.
*
Chạy đến trung tâm thương mại gần nhà Uyển Tú, tác phong của Ngôn Nghiên chỉ có duy nhất một từ là mua, mua và mua, lôi kéo Uyển Tú đi dạo hết cả sáu tầng lầu, chiến lợi phẩm tự nhiên cũng nhiều  —— hai người trong tay đều là một túi to túi nhỏ, nhưng trong đó một túi của Uyển Tú là Ngôn Nghiên nhất quyết muốn mua cho cô, đó là một chiếc váy dài.

Bởi vì thật sự quá xứng với dung mạo cùng kiểu tóc của cô! Nếu không phải váy dài còn cần giặt sạch trước khi mặc thì Ngôn Nghiên thật hy vọng cô lập tức thay nó.
Nhìn bộ dáng hấp tấp vội vàng của Ngôn Nghiên, Uyển Tú thật lòng vì Từ Duệ lau mồ hôi —— nhưng cô không biết, gần nhất bị gắt gao nắm ở trong tay, ngược lại là Ngôn Nghiên.
Từ Duệ thông qua vòng bạn bè nhìn thấy bức ảnh chụp chung của Ngôn Nghiên và Uyển Tú, nghĩ thầm Uyển Tú cũng không tránh được “móng vuốt” Ngôn Nghiên.

Có điều, nhìn hai người vui vẻ như vậy chứng tỏ mục đích của Ngôn Nghiên đã đạt.
Mỹ mãn đi dạo xong trung tâm mua sắm, Ngôn Nghiên cũng tìm được một quán ăn cho Uyển Tú, vừa ăn vừa nói: “Lần trước đồng nghiệp đề cử cho mình, mình còn không để ý, không nghĩ tới thật sự ăn ngon như vậy!”
Uyển Tú gật đầu, nơi này đồ ăn mới mẻ, thịt mềm, nấu cũng ăn ngon, người tham ăn như Ngôn Nghiên có thể vừa lòng, thì người không kén ăn như cô không có gì để phàn nàn cả.
Ngôn Nghiên ợ một cái rời khỏi quán ăn, dọc theo đường đi cô đã hối hận lại buồn rầu: “Tối muộn rồi tớ còn ăn nhiều như vậy làm gì cơ chứ, nhưng mà thật sự là đồ ăn ở đó ăn rất ngon!”
Uyển Tú oán trách: “Lần sau đừng có ăn nhiều như vậy, cậu đã quên hồi học đại học có lần cậu không tiêu hoá tốt sao?”
Ngôn Nghiên nghe liền nhanh chóng im miệng, lần đó quả thực là ác mộng mà —— bởi vì tham ăn, tiêu hóa không kịp, kết quả dạ dày không khoẻ phải nằm bệnh viện, bị bác sĩ và cha mẹ mắng một trận.

Từ đó Ngôn Nghiên dù tham ăn, cũng không dám ăn quá nhiều tránh cho lặp lại chuyện “tốt” một lần nữa.

Lần đó Ngôn Nghiên đã doạ Uyển Tú một phen, đến nỗi cô luống cuống tay chân, cùng bạn cùng phòng đưa cô đi bệnh viện.

Vốn dĩ hai người chỉ là bạn cùng phòng chơi thân hơn so với những người khác một chút, nhưng lúc sau, hai người liền thành bạn tốt —— Ngôn Nghiên cảm động đến rơi nước mắt, hai mắt cún long lanh nhìn Uyển Tú, Uyển Tú thật sự không biết nên nói gì, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy Ngôn Nghiên đáng yêu, nhưng không nghĩ tới đáng yêu đến mức này.
*
Tới nhà, Ngôn Nghiên gấp không chờ nổi chạy về phía giường Uyển Tú, nằm lười biếng kêu: “A —— quá mệt mỏi, hiện tại thật thoải mái! Có được nửa ngày rảnh rỗi thật khó khăn!”
Uyển Tú hỏi rõ ràng Ngôn Nghiên cách tháo trang sức và tẩy trang rồi vào phòng vệ sinh.
Ở trong phòng vệ sinh nhìn dung mạo được Ngôn Nghiên tỉ mỉ trang điểm giúp cô, Uyển Tú giật mình, đi đến phòng khách từ trong túi lấy ra chiếc váy dài kia rồi trở lại phòng vệ sinh thay, hình như cũng không xấu lắm? Uyển Tú nghĩ mình sẽ không trang điểm, tiếp theo không biết là khi nào thì Ngôn Nghiên lại có thể giúp cô vì thế đã lấy điện thoại ra, tự chụp một tấm, đăng lên Weibo.

Weibo không có người quen, chỉ có lần trước tăng lên mấy ngàn fans của Nhiếp Hâm.

Lúc ấy cô sợ sinh hoạt riêng của mình bị người ta biết, chỉ là đăng một ít tin về Nhiếp Hâm, nhưng cũng không hề cập nhật trạng thái mới.

Hiện tại nhiệt độ lắng xuống, fans còn có xu thế giảm ít.  Mình đăng ảnh, hẳn là…… Sẽ không có việc gì đúng không?
Máy Uyển Tú không có ứng dụng chụp ảnh,  cô dùng chính là camera thường.

Chỉ cần không phải cố ý giả xấu, góc độ đều là bình thường, tấm ảnh tự chụp này của cô thật đúng là không có gì để bắt bẻ cả.
Weibo là mạng xã hội lớn như vậy đăng ảnh tự chụp chính mình, Uyển Tú trong lòng không biết sao hơi chột dạ.

Cô chạy nhanh đem váy thay xong bỏ vào máy giặt, sau đó dựa theo Ngôn Nghiên nói, nghiêm túc tẩy trang.
Khôi phục lại bộ dáng ban đầu Uyển Tú lại có chút hoài niệm vài phút trước như là ánh sáng đang chiếu chính mình vậy.

Chẳng lẽ…… Cô đã bị lời nói của Ngôn Nghiên làm cho lay động, muốn bản thân mình xinh đẹp hơn nữa? Vậy…… Sang ngày mai, bản thân học hỏi Ngôn Nghiên một chút vậy.
Đang thoải mái dễ chịu nằm trên trên giường lớn mềm mại Ngôn Nghiên không hay biết lời nói của bản thân hôm nay đã thành công cảm hóa Uyển Tú, nếu như ngày mai mà biết, nói không chừng muốn mang toàn bộ kiến thức cả đời của bản thân truyền thụ cho cô, thêm một câu: “Trẻ nhỏ dễ dạy!” Cũng có thể xem là một chuyện tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui