Thanh Tình Chậm Rãi


Sáng sớm thứ bảy, Uyển Tú sửa soạn đơn giản, sau khi xác nhận mình ăn mặc chỉnh tề liền cầm thẻ xe buýt ra cửa. 
Không khí bên ngoài trong lành, tiếng chim hót líu lo trong một tiểu khu yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.

Chim sẻ tốp năm tốp ba đậu trên mặt đất, vừa có người đến gần liền vỗ cánh bay đi.
Thời gian còn sớm, ánh nắng cũng không quá gay gắt, Uyển Tú đi chậm rãi trong bóng mát, bất tri bất giác đã đến trạm xe bus.
Lấy điện thoại ra thì thấy chiếc xe bus này còn hơn nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến đây, trong lúc này cô chỉ có thể kiên nhẫn ngồi trên ghế đá chờ đợi.
Uyển Tú nghĩ thầm may mà mình ra cửa sớm, hơn nữa chi nhánh công ty cách nhà gần, bằng không ngồi chờ xe bus nửa tiếng, nhỡ may trên đường bị kẹt xe, chắc chắn sẽ đến muộn —— việc này sẽ làm chậm trễ thời gian của mọi người.
Cô im lặng chờ hơn hai mươi phút, thoáng nhìn chiếc xe bus mình muốn ngồi đang tới, cô đứng dậy vẫy tay với tài xế, ra hiệu dừng xe. 
Sau khi lên xe Uyển Tú phát hiện trên xe không có nhiều người, cũng khó trách vừa rồi phải chờ lâu như vậy —— hành khách ít, tự nhiên cũng ít xe hơn.
Uyển Tú chọn chỗ ở gần cửa sau ngồi sát cửa sổ, cửa sổ xe mở một nửa, gió nhẹ bên ngoài thổi vào, cô không khỏi nghĩ đến ngày chia tay Tân Triết.

Cũng chính ngày đó, cô quen Nhiếp Hâm.

Hôm nay cũng là đi gặp anh, hết thảy vận mệnh đều có an bài. 
Cứ như vậy ngồi hơn mười phút, Uyển Tú đến trạm xe buýt rồi xuống xe.

Theo hướng dẫn của điện thoại di động, sang đường đi bộ thêm ba trăm mét, sau đó đi lên tòa nhà, là đến đúng địa chỉ.
Trợ lý Nhiếp Hâm đang đứng ở cửa đợi, vừa thấy cô mắt đã sáng lên, bước đến giới thiệu bản thân: “Xin chào, là Lý tiểu thư đúng không, tôi là trợ lý của Nhiếp Hâm, cô có thể gọi tôi là Tiểu Duyên.”
“Tiểu Duyên….

Xin chào.” Uyển Tú nhìn thấy trợ lý của Nhiếp Hâm còn tự mình đứng ở cửa chờ mình, không biết nên làm thế nào.
Tiểu Duyên nhận ra cô đang căng thẳng bèn  an ủi, nói: “Không cần quá khẩn trương, chỉ cần nói với Đại Đại lời chúc cô đã viết thôi.

Cô đã cùng Đại Đại hợp tác qua một lần, chắc đã có chút kinh nghiệm.


Nghe đến đây, Uyển Tú lại nghĩ đến biểu hiện của mình ngày đó, còn có video, cô cảm thấy không đỡ nổi khi nghĩ lại.
“Đại Đại đang chờ cô, đi theo tôi đi.” Tiểu Duyên không để ý đến biểu hiện rối rắm trên mặt Uyển Tú, nhiệm vụ của cô chính là dẫn Uyển Tú đến chỗ Nhiếp Hâm. 
“Ồ, được.” Để đối tượng hợp tác chờ lâu không phải là chuyện lễ phép, Uyển Tú đi theo Tiểu Duyên đi vào phòng nghỉ, phát hiện bên trong chỉ có một mình Nhiếp Hâm, Tiểu Duyên hoàn thành nhiệm vụ liền đi ra ngoài, đóng cửa giúp hai người. 
Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy anh ấy, bộ não lại chết máy – nên, nên nói gì? Xin chào? Xin hãy chỉ giáo cho tôi nhiều hơn? 
Trong khi cô đang suy nghĩ lời dạo đầu, Nhiếp Hâm hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói với cô: “Đã lâu không gặp.”
Anh hạ thấp âm lượng làm giọng nói từ tính nghe đến thật rõ ràng, có chất lượng như đĩa CD. 
Anh nói đã lâu không gặp, vậy mình nên trả lời như thế nào? Uyển Tú lại lún vào suy nghĩ mới. 
“Bài hát lần trước cô hát, rất dễ nghe.” Nhiếp Hâm lại nói một câu. 
Oanh —— chuyện lần trước cô khó khăn lắm mới không nghĩ nữa, lại bị anh nhắc tới, giờ phút này trước mặt anh, Uyển Tú đỏ mặt đến một câu cũng không nói được.
Mình đã nói hai câu, nhưng một chữ cô cũng không đáp lại, Nhiếp Hâm không khỏi có chút mất mát.

Lời dò hỏi vừa thốt lên, giọng điệu ủy khuất kia làm chính anh cũng bị dọa: “Cô không muốn để ý tới tôi à!?” 
“Hả?” Uyển Tú cho rằng mình bị ảo giác.

Anh vừa rồi, là bởi vì mình không trả lời anh, cho nên không vui sao? Chúa ơi… Cô chỉ là trong lúc nhất thời không biết chào hỏi anh như thế nào, dù sao thần tượng cách mình gần như vậy, bên cạnh còn không có người khác, khí tràng bẩm sinh kia làm cho cô có chút không thở nổi, không biết là khẩn trương hay là áp lực.
“Tôi nói ” Nhiếp Hâm nghiêm túc nhìn cô ấy: “Trông  tôi… rất dọa người sao?” 
“Không có ạ.” Có phải Nhiếp Hâm không biết gì về diện mạo hấp dẫn người khác của mình không? 
“Vậy tại sao em lại… không nhìn tôi, cũng không… để ý đến tôi.” Nếu đã biểu hiện rõ ràng như vậy, dứt khoát làm cho cô ấy nhìn ra đây đi. 
Chính là, quá đẹp mắt, làm cho người ta ngại nhìn thẳng a… Nhưng Uyển Tú không có gan nói như vậy, cũng quá xấu hổ.

Cô bình tĩnh: “Em chỉ… lo lắng mình nói sai sẽ làm trò cười”.

Lần trước mình nhìn anh ấy lâu rồi bị khán giả chửi bới, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. 
“Không sao, em không sai, cũng không cần để ý trên mạng nói gì đâu.” Nhiếp Hâm lo lắng nhất là sợ cô bị bạo lực mạng, cho nên mới hết lần này đến lần khác xem xét có nên theo đuổi cô ấy hay không. 
“Kỳ thật cũng không sao, bọn họ cũng không nói gì quá khó nghe…” Uyển Tú nghĩ đến fan nhỏ đáng yêu kia, trên mặt hiện lên một tia ý cười. 
Nhìn thấy cô cười, trái tim Nhiếp Hâm cũng tốt hơn rất nhiều, anh lẳng lặng nhìn cô: “Ừm.

” 
Uyển Tú thấy anh không nói gì nữa, đành phải chủ động đề cập đến khi nào bắt đầu thu âm.
“Không vội.

Tiểu Duyên không nói với em sao, đúng 10 giờ bắt đầu, bây giờ…” Anh rũ mắt nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động: “Còn nửa tiếng nữa cơ.


Nhìn tay phải của Uyển Tú đang cầm một cái túi xách nhỏ xinh câu nệ đứng ở một bên, anh kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống. 
Nửa tiếng này, Nhiếp Hâm cảm thấy mình cần phải hỏi rõ ràng một ít nghi hoặc, cho dù cô cảm thấy mình đường đột, cũng không thể bị đào thải không rõ ràng như vậy.
Uyển Tú cảm nhận được ánh mắt sáng quắc đến từ Nhiếp Hâm, cô bắt đầu không biết làm sao, chỉ có thể cúi đầu, cầu nguyện nửa tiếng này mau chóng qua đi.

Cô quên mất, lúc này hai người bọn họ vốn nên diễn tập và ghi nhớ lời chúc phúc. 
Nhiếp Hâm nhìn cô cúi đầu, cười mình có phải bức bách quá hay không, khiến cô sợ tới mức tay chân cũng không biết đặt ở đâu. 
Anh thả giọng nói mềm mại, tận lực mang vẻ là đang nói một chuyện không thể bình thường hơn: 
“Hôm nay bạn trai em không đến đây với em sao?” Anh không thể trực tiếp hỏi cô có bạn trai hay không, hỏi như vậy vừa không làm cho người ta cảm thấy phản cảm, cũng sẽ không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Bất quá trước đó Ngôn Nghiên nhắc nhở Uyển Tú nghe ý của anh, lúc này cô có thể xác nhận Nhiếp Hâm đối với cô, có ý tứ như vậy, nhưng mà… Tại sao, tại sao lại là mình hả? 
“Em, em đang độc thân.” Uyển Tú cũng biểu hiện bị đặt câu hỏi bất ngờ mà không hề chuẩn bị. 
Nhiếp Hâm nghe được câu trả lời này cảm thấy tim đập nhanh hơn—— có trời mới biết vì những lời này, anh đã từng có rất nhiều giả thiết, hiện tại nghe được một câu kia êm tai nhất. 
“Ra vậy.

Xin lỗi, tôi hỏi nhiều rồi!” Làm hết sức mình để nói những gì anh muốn nói, nhưng hiện tại chưa phải thời điểm tốt.
Uyển Tú không nghe thấy lời tỏ tình “Anh thích em” trong dự liệu có chút giật mình, nhưng nghĩ đến có lẽ anh cũng đang cân nhắc chuyện này xem có khả năng không.

Yên lặng ở trong lòng vì điều này mà thêm phân vân—— hành động bình tĩnh, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì trong đầu nghĩ làm sao để chào hỏi, Uyển Tú không để ý lúc đầu Nhiếp Hâm làm nũng xin cô để ý, bằng không hiện tại anh không thể bình tĩnh. 
“Không cần cảm thấy có lỗi, kỳ thật em cảm thấy độc thân cũng tốt.” Uyển Tú cố ý thêm nửa câu sau, muốn nhìn phản ứng của Nhiếp Hâm.

Mà Nhiếp Hâm quả nhiên không làm cho cô “thất vọng”, đôi mắt kia ảm đạm một chút. 
Đột nhiên cô thấy mềm lòng, không muốn thử thăm dò như những gì Ngôn Nghiên nói nữa.
“Đại Đại, anh có biết không, thật ra em nghe anh nói ‘Gặp người thích hợp, tôi sẽ không bỏ qua’ vì câu nói này mà em biết anh, sau đó mới muốn đi tìm hiểu anh.” Uyển Tú nói xong liền thả lỏng, không căng thẳng như trước.
Nhiếp Hâm chỉ chú ý tới lời cô nói muốn đi tìm hiểu mình.

Tuy rằng những lời này không phải như anh suy nghĩ, nhưng cô muốn tìm hiểu mình, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, anh đều cảm thấy rất tốt.
Nhiếp Hâm còn chờ Uyển Tú nói tiếp, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa của Tiểu Duyên: “Đại Đại, Lý tiểu thư, hai người sắp xếp xong chưa, bắt đầu ghi hình rồi.


Lúc này Uyển Tú mới phản ứng lại mình vừa rồi là đang tán gẫu với anh, ngoại trừ hỏi một câu khi nào bắt đầu thu âm để tránh xấu hổ thì chẳng nói được thêm câu nào.
Nhiếp Hâm cho cô một ánh mắt, giống như đang nói chuyện nhỏ, không cần hoảng hốt.

Ánh mắt kia làm cho cô an tâm, Uyển Tú gật gật đầu, nói đã xong, Tiểu Duyên mở cửa, dẫn cô đến phòng trang điểm để chuẩn bị. 
Cảm giác lần thứ hai trang điểm rất khác lúc trước—— lần đầu tiên là ở trước mặt người quen, lần thứ hai trang điểm là ở trước tất cả những người xem VCR, dù an ủi đến mấy cũng sẽ căng thẳng.

Chuyên gia trang điểm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sắp nhíu thành một đoàn, muốn làm cho cô thoải mái hơn. 
Nhiếp Hâm đang chờ ở bên ngoài nghe thấy giọng nói của chuyên gia trang điểm, khóe môi hơi cong.

Anh không quên lần trước nhìn thấy Uyển Tú trang điểm để chụp ảnh, bộ dáng không tự nhiên bán đã đứng cô, hơn nữa lần đầu tiên với lần này đều thấy cô mộc mạc thanh khiết, chứng tỏ cô cũng không trang điểm nhiều, cũng có thể nói là, không biết trang điểm.

Vì sao hôm đó lại trang điểm không quan trọng, điều quan trọng là trang điểm hay không, anh đều thích.
Lúc Uyển Tú đến trước mặt Nhiếp Hâm, cô lại bó tay bó chân.

Trang điểm trong nháy, vừa định mở to mắt ra xem, kết quả lại bị chuyên gia trang điểm kéo đi, không biết hiện tại là bộ dạng gì, cô luôn lo lắng mình sẽ bị xấu mặt.
Nhiếp Hâm nhìn qua từ trên xuống dưới, cảm thấy xong việc cần phải để cho tài vụ của chi nhánh công ty phát tiền thưởng cho thợ trang điểm này.

Chuyên gia trang điểm khẳng định là trang điểm theo trang phục mà Uyển Tú mặc hôm nay —— Uyển Tú mặc một chiếc váy quá đầu gối, kiểu dáng tuy đơn giản, nhưng màu vàng gạo lại càng tôn lên làn da trắng.

Mái tóc dài của cô dùng dải ruy băng buộc ở khoảng cách không xa, như vậy sẽ không làm da đầu khó chịu, cũng càng làm nổi bật khí chất dịu dàng hào phóng —— đúng là người cũng như tên. 
Uyển Tú nhìn Nhiếp Hâm, không nhìn thấy biểu tình gì trên mặt anh, cho rằng mình trang điểm không đẹp, hai tay nắm chặt vào nhau rất bất an.
“Đều chuẩn bị tốt rồi, vậy bắt đầu đi” Nhân viên công tác nên tiếng, Uyên Tú dù lo lắng ra sao cũng không có cách nào chạy về soi gương, cuối cùng im lặng nắm tay cổ vũ chính mình, tiến vào trạng thái.

Động tác nhỏ này hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Nhiêp Hâm, thật là đáng yêu.
Đại ca camera nhìn thấy bọn họ vào vị trí, nhắc nhở Uyển Tú tới gần một chút, bằng không sẽ bị lệch khỏi khung hình.

Uyển Tú nhỏ bé áp sát, nhưng vẫn bị anh quay phim tức giận: “Để cho cô tới gần một chút, không phải gần một chút, cô cho rằng đây là đang quay “Nụ hôn nghịch ngợm” sao? ”
“Tới gần một chút” là một trong những giọng ca gốc của “Nụ hôn nghịch ngợm”, xem ra anh trai quay phim này là một khán giả trung thành. 
Vừa nghe lời này, mọi người bên cạnh đều nở nụ cười, ngay cả Nhiếp Hâm nghiêm túc nhất lúc làm việc cũng không nhịn được.

Uyển Tú quẫn bách muốn biến mất luôn khỏi hiện trường, nhưng cô không có siêu năng lực này.

【_(:_」∠)_】
Cuối cùng anh quay phim nói Uyển Tú điều chỉnh tốt, chụp ảnh vẫn rất thuận lợi: giọng nói hai người dễ nghe, hình tượng tốt, hơn nữa ăn ý lẫn nhau giống như là hợp tác nhiều năm.

Chỉ có trong lòng bọn họ biết rõ —— không có diễn tập, nhưng Nhiếp Hâm thật sự đã luyện tập đi luyện tập lại một đoạn ngắn ngủi kia, đến lúc quay phim mới không xuất hiện ra lỗi quên lời.

Uyển Tú không biết anh vì để có thể đứng chung một chỗ với cô mà đã cố gắng rất nhiều, nhưng hiện tại cô đã biết được tâm ý của Nhiếp Hâm đối với cô, chính mình cũng nên suy nghĩ kỹ trước hành động của anh, mới có thể cho anh một câu trả lời tốt.
Quay xong, nhân viên công tác đều đang sửa sang lại và thu dọn thiết bị, Uyển Tú không vội trở về, mà ở lại hỗ trợ, hảo cảm của mọi người đối với cô đều tăng lên. 
Đợi đến khi Uyển Tú muốn rời đi, Nhiếp Hâm tránh Tiểu Duyên, đi lên trước, thái độ khác thường hỏi: “Có thể chờ một chút được không? ”
Uyển Tú nhìn anh, nghĩ thầm có phải là VCR  có vấn đề gì muốn làm lại lần nữa hả? Nhưng nhân viên công tác và anh quay phim đều không nói gì, toàn bộ công việc đều kết thúc.
“Em có thể, cho tôi số Wechat không?” Nhiếp Hâm không muốn thông qua weibo liên lạc với Uyển Tú nữa, mỗi lần mở ra đều sẽ bị kẹt máy, nhưng Weibo là ứng dụng phải dùng, anh thông qua Weibo để giao lưu với fans, (tuy rằng công ty cũng không cần) cho nên bị kẹt cũng đã quen.

Nhưng lúc nói chuyện phiếm với Uyển Tú nếu bị kẹt lại, vậy thì rất phiền phức.
Uyển Tú nhìn anh khẩn trương, chính mình cũng không cảm thấy có gì lạ.

Cô không có cách nào cự tuyệt, bởi vì tiềm thức của cô cũng hy vọng có thể nói chuyện với anh nhiều hơn, như vậy mới có thể nhanh chóng quyết định.
“Em quét mã hay anh quét?” Khoảnh khắc Uyển Tú cầm điện thoại di động, Nhiếp Hâm liền biết mình đã thành công. 
“Để tôi.” Khi quét thấy ở giữa mã QR giống như một con mèo Mỹ tai ngắn, anh nhớ lại mèo của Nhiếp An cũng cùng loài như thế.

Thế giới này quả thực rất nhỏ.
Hai người thêm bạn tốt, cảm thấy quan hệ đều trở nên thân thiết hơn một chút, Uyển Tú không còn ngại ngùng nữa, phất tay tạm biệt anh.

Nhiếp Hâm cũng gọi Tiểu Duyên tới, chuẩn bị ngồi xe trở về.
Trên đường trở về, xe bus giống như đang chờ cô vậy, cô  không cần chạy nhanh đến trạm dừng mà cứ thong thả bước lên xe.

Hành khách trên xe đông hơn một chút, nhưng chỗ ngồi trống vẫn còn rất nhiều, Uyển Tú vẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ quen thuộc của mình, gió khẽ thổi, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay bỗng nở nụ cười ngọt ngào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui