Thanh Tình Chậm Rãi


Sau khi quay xong hai MV mới, Nhiếp Hâm quay về phòng làm việc, ngồi chưa ấm chỗ hắn đã vội vã gửi tin nhắn wechat thông báo cho Uyển Tú.
Uyển Tú nhìn tin nhắn của hắn, hắn báo cho cô mọi chuyện dù lớn hay nhỏ trong cuộc sống, cô mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Bởi vì quan tâm đến cảm nhận của cô nên bất kể chuyện gì cũng báo cho cô biết.
Qua lời kể của Nhiếp Hâm, Uyển Tú nhận ra rằng có vẻ Trình Điệp có ý với hắn, sau khi nhận ra, Uyển Tú lại vô cùng khó chịu, bạn trai cô vừa đẹp trai lại vừa có tài, hoa đào xung quanh hắn vô số kể, cô là bạn gái hắn nhưng lại ở xa, chẳng thể làm gì.
Nhiếp Hâm thấy cô không trả lời, hắn lo lắng nhắn tiếp: “Em đừng giận, anh bảo đảm anh không có liếc nhìn cô ấy thêm một cái nào.” giọng điệu của hắn giống một đứa trẻ đang làm nũng người lớn.
Cô đương nhiên sẽ tin tưởng Nhiếp Hâm, dù sao hắn cũng sẵn sàng kể cho cô nghe mọi chuyện, nhưng còn cô Trình Điệp kia thì cô chẳng biết trong lòng cô ấy có ý định gì, chuyện này trở thành khúc mắc trong lòng cô.
Cô sợ Nhiếp Hâm không yên tâm, cũng sợ hắn nghĩ cô là người nhỏ nhen, vội trả lời: “Em không có giận, anh quay cả buổi sáng rồi, thế đã ăn trưa chưa?”
“Chỉ cần nghĩ đến em là anh hết mệt rồi.”
“Anh sẽ đi ăn ngay.”
Mỗi ngày hắn đều sẽ bày tỏ tình yêu để cô an tâm.
Trong lòng Uyển Tú ấm áp, cô gửi một đoạn voice chat cho hắn: “Em cũng nhớ anh.”
Uyển Tú rất ít khí khi gửi voice chat nói với hắn những câu này, Nhiếp Hâm vui vẻ, nhanh chóng gửi lại voice chat cho cô: “Nhớ em đến mức muốn đổi công ty luôn.”
Công ty nào phải cái ghế dựa, muốn đổi là đổi.
Uyển Tú nghiêm túc nói: “Anh đi ăn đi, nhớ chụp cho em xem.” cô sợ hắn không ăn uống đàng hoàng mà chỉ nói miệng để gạt cô.
Nhiếp Hâm nói được sau đó hắn gửi cho cô bức ảnh nữa ăn trưa gồm hai món mặn, hai món chay và một món canh, hắn còn gửi kèm một câu: “Không ngon bằng nữa tối hôm qua em làm.”
“Anh ăn tạm đi, lần sau em sẽ làm nhiều hơn.” Uyển Tú nghe hắn nói vậy cô còn tưởng rằng đồ ăn ở công ty không ngon, nhưng thực ra hắn ăn nhiều năm như thế cũng đã quen rồi, chỉ là hắn muốn được quan tâm hơn một chút.
“Ừm, em cũng mau đi ăn đi.” không thể ăn cùng nhau thì ăn cùng lúc cũng rất lãng mạn.

“Em đang ăn cơm với chị An An.” từ khi cô và Nhiếp Hâm chính thức quen nhau, Nhiếp An thường xuyên tới nhà sách tìm cô, nói rằng đây là chăm sóc em dâu.
“Anh thực sự ghen tị với chị ấy nha, có thể thường xuyên gặp em.” Uyển Tú đưa cho Nhiếp An xem khiến cô ấy bật cười.
Nhiếp An cầm lấy điện thoại gửi một cái voice chat cho hắn: “Ghen tị thì em về gặp đi.”
Nghe thấy giọng nói của Nhiếp An, Nhiếp Hâm suýt chút thì bị chọc tức đến no luôn rồi, hắn nhanh chóng trả lời: “Chị cũng mau tìm người yêu đi, đừng bám lấy Uyển Tú nhà em cả ngày.”
Nhiếp An giận tái mặt, thằng nhóc này gan ngày càng lớn.
Uyển Tú nhịn cười nói với Nhiếp An: “Chị An An đừng nghe anh ấy nói, chị muốn đến lúc nào cũng được.”
Đúng vậy, hắn vẫn đang ở thành phố M, chưa thể trở về ngay được, cô ấy thích tới thì tới, thằng nhóc kia cản được chắc?
Tiếp xúc lâu dần Uyển Tú mới nhận ra rằng con người có rất nhiều mặt.

Như là Nhiếp Hâm, ban đầu cô còn tưởng hắn nhã nhặn lịch sự, điềm tĩnh phong độ ca thứ, nhưng sau khi yêu đương, hắn lại rất thích làm trò nũng nịu.

Trước đây cô cũng nghĩ rằng Nhiếp An dịu dàng tài giỏi, nhưng sau này cô phát hiện thì ra cô ấy cũng có mặt trẻ con, nhất là khi nói chuyện với Nhiếp Hâm.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi mới lưu luyến tắt máy đi.

Nhiếp An thấy vậy thì hỏi cô có muốn đến thành phố M gặp hắn hay không.
Uyển Tú đương nhiên là muốn đi, nhưng cô không muốn mình và Nhiếp Hâm bị phóng viên chụp lén, hôm sau lại lên trang nhất mấy tờ báo mạng.
Nhiếp An cũng biết không nên vội vàng đi, cô rất đau lòng hai đứa nhỏ vừa mới yêu đương không bao lâu lại phải yêu xa.

Uyển Tú nghĩ thầm, cô cũng hết cách rồi.

Nếu hỏi bạn trai là người nổi tiếng có điều gì bất tiện có khi cô có thể liệt kê hàng trăm câu trả lời.

Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là trong lòng họ luôn có nhau, luôn tin tưởng nhau.
Nhiếp An vốn định an ủi Uyển Tú lại bị cô khuyên ngược lại, cô ấy dở khóc dở cười.

Nhưng như thế cũng tốt, hai người họ đều tin tưởng nhau, vậy thì cô ấy không cần lo lắng nhiều nữa, nhưng nhiệm vụ chăm sóc Uyển Tú cô ấy vẫn sẽ giúp đỡ Nhiếp Hâm làm.
___
Sau khi ăn xong, Nhiếp An nói buổi chiều cô ấy còn có việc nên đi trước.

Uyển Tú một mình đi về nhà sách, khi đi qua góc phố bọn họ từng đi cùng nhau, cô thất thần dừng lại.
Tuy rằng cô biết tất cả là sự thật nhưng cô vẫn không thể tin nổi.

Hôm nay cô định gọi điện thoại thông báo cho mẹ Lý, nhưng mà thân phận của Nhiếp Hâm thật sự rất đặc biệt, cô vẫn chưa biết mình nên nói từ đâu, có khi nào mẹ nghĩ rằng cô mắc chứng ảo tưởng hay không?
Đúng rồi, ngày kia là đến ngày thi đại học của Uyển Ái, chắc cô nên nói từ chuyện này rồi dần dần chuyển chủ đề…

Bên ngoài thì ồn ào, trong giận sách lại có khách, có lẽ bây giờ không nên nói vội, cô quyết định đến tối về nhà mới nói ra.
___
Giờ ăn tối, Uyển Tú gọi điện thoại cho mẹ Lý.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng mẹ Lý vang lên: “Có chuyện gì thế?”
“Mẹ, mẹ ơi, con…con có bạn trai rồi.” cô nói thẳng, không muốn vòng vo tam quốc.
Uyển Tú không dám nói lớn, mẹ Lý lại nghe không rõ nên hỏi lại: *Hả? Con nói gì cơ?”
“Mẹ, con có bạn trai rồi.” cô nói lớn hơn một chút, lúc này mẹ Lý mới nghe rõ.
“À, thế cậu ta là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?” đúng là không thể trốn tránh trả lời rồi.
Uyển Tú căng thẳng đáp: “Anh ấy ở thành phố K, 28 tuổi, bọn con biết hồi tháng 3, vừa mới chính thức hẹn hò được…hai ngày.”
Vậy là bọn họ mới quen nhau được khoảng một tháng.

Lần trước cô và Tân Triết xác định quan hệ cũng khoảng chừng đó, mẹ Lý lo lắng hỏi tiếp: “Vậy cậu ta làm nghề gì?”
“Ca…ca hát.” nếu nói thẳng hắn là ca sĩ có khi sẽ khiến mẹ sợ, nên cô chỉ nói qua loa.
“Ca hát? Không phải con thích ca sĩ quán bar đó chứ?” không ngờ mẹ Lý cũng biết mấy cái này, Uyển Tú khẽ cười.
Nghe thấy tiếng cười của cô, mẹ Lý tưởng rằng mình nói đúng, càng thêm lo lắng: “Sao con lại để ý một người hát trong quán bar chứ? Mẹ nghe nói mấy người đó thường không có nhà, ăn mặc còn chẳng ra sao, nghe mẹ, đừng hẹn hò với loại người đó.”
“Mẹ, mẹ nghĩ gì thế?” cô còn định hùa theo để chọc mẹ, nhưng thấy mẹ lo lắng như vậy, cô đành nói thật: “Mẹ, mẹ còn nhớ cái quảng cáo mẹ xem cùng con lần trước không?”
“Hả? Sao vậy?” mẹ Lý không hiểu sao cô lại nói về quảng cáo, không phải bọn họ đang nói về bạn trai của cô sao?
“Bạn trai của chính là ca sĩ Nhiếp Hâm.” mong là mẹ Lý không không bị dọa sợ.
“Thật sao??” thế mà mẹ Lý lại tin cô thật, không nghi ngờ gì.
“Vâng, là thật ạ.” tuy rằng bây giờ chính cô cũng cảm thấy khó tin, nhưng cô sẽ không lừa mẹ Lý.

“Vậy thì tốt quá.” mẹ Lý cảm thán.
“Nhưng sao lại..?” hẳn là không phải Nhiếp Hâm dùng ngoại hình hớp hồn tất cả các cô gái trên đời chứ.
“Lúc trước mẹ thấy ánh mắt của thằng bé kia nhìn con không giống bình thường, mẹ còn tưởng mình suy nghĩ quá nhiều, không ngờ sự thật là vậy.” mẹ Lý nói toạc ra khiến Uyển Tú nghi ngờ tất cả hành động của cô đều bị mẹ nhìn thấu cả rồi.
“Lúc đó đúng là như vậy thật, nhưng mà hôm qua anh ấy mới thổ lộ với con, rồi sau đó…con và anh ấy cứ vậy…yêu nhau rồi.” Uyển Tú ngại ngùng nói ra ba chữ cuối.
“Đây cũng là chuyện tốt, nhưng mà cậu ta là ngôi sao, chắc không thể dành nhiều thời gian cho con phải không?” Cuối cùng mẹ Lý cũng chấp nhận thân phận thật của hắn.
“Vâng, nhưng mà không sao, anh ấy nói sẽ thường xuyên về thăm con, chỉ lcon không thể qua thăm anh ấy thôi, con sợ bị phóng viên rồi viết báo lung tung.”
“Cũng phải, thế ba mẹ thằng bé đã biết chuyện này chưa?” vấn đề mẹ Lý hỏi hôm nay cô cũng mới biết câu trả lời.

Chị Nhiếp An nói với cô, sau khi Nhiếp Hâm thông báo đã tỏ tình thành công, cô ấy lập tức báo cho ba mẹ biết, bọn họ đều rất vui mừng.
“Bọn họ biết cả rồi, ba mẹ anh ấy rất vui, nhưng mà con vẫn chưa gặp họ.” có lẽ bọn họ cũng lo lắng chuyện đại sự cả đời của con trai mình, cho nên chưa cần gặp đã vui mừng như vậy rồi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” thằng bé kia có vẻ cũng có ý định kết hôn, nếu không thì sao vừa mới hẹn hò đã nói cho ba mẹ biết.
“Mẹ, con định nói với ba, nhưng sợ ba không đồng ý.” nghĩ đến ba Lý cô lại thấy sầu não, tuy rằng sau khi cô lớn lên thì ba Lý không còn nghiêm khắc nữa, nhưng khi cô còn nhỏ, hình tượng của ba rất nghiêm khắc.
“Ông ấy vẫn đang nghe mà, ông ấy không có phản đối, còn vô cùng vui vẻ.” trong nhà còn mỗi một cô con gái nhỏ, hai người đều bánh, không có nhiều thời gian quan tâm nó, sao có thể phản đối khi nó tìm được bạn trai chứ?
“Dạ, vậy là tốt rồi, cảm ơn ba mẹ ủng hộ tụi con.” kiếp này cô có ba mẹ lo lắng quan tâm còn chúc phúc cho mình, có lẽ cô đã phải tu mấy đời.
“Cảm ơn cái gì, con là con gái của ba mẹ, thấy con hạnh phúc là ba mẹ cũng hạnh phúc rồi.

Đúng rồi, con có muốn báo cho Uyển Ái biết không? Con bé sắp thi đại học rồi, nghe chút chuyện vui có lẽ cũng sẽ gặp may mắn.” nhắc đến Uyển Ái, Uyển Tú lại nói: “Thôi, con không muốn con bé bị phân tâm, ba mẹ nói đi.” chuyện này mọi người đều biết rồi, giờ cô nói cho Uyển Ái cuối cùng cũng không ổn lắm.
“Cũng phải, vậy được, để mẹ nói cho.” mẹ Lý anh dũng nhận nhiệm vụ.
Tốt quá, mối quan hệ của cô và Nhiếp Hâm được rất nhiều người ủng hộ, đó cũng là động lực để cô cố gắng trở nên ưu tú, tài giỏi hơn để có thể xứng đôi với anh ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận