Thành Trì Của Tôi

Động tác của Châu Trì lúc bắt đầu có hơi vội vã, một tay ôm eo của Giang Tùy, đẩy cô lùi về sau hai bước, đầu cô gần như đụng trúng tường, nhưng được bàn tay cậu đỡ lấy.

Cậu không giống như trước kia, hiện tại chỉ cần hôn thì không những phải môi lưỡi dây dưa, mà còn phải kéo dài vài phút.

Người cũng đều đi từ trong sáng cho đến không trong sáng, kinh nghiệm không ngừng trau dồi ngày càng phong phú, ham muốn cũng được đằng chân lân đằng đầu.

Nhưng mà Giang Tùy còn chưa lập tức thích ứng được, hơn một tháng không gặp nhau rồi, vừa nhìn thấy nhau cậu ấy liền mãnh liệt như vậy, cũng không có dạo đầu cho người ta.

Đều bị cậu ấy hôn đến hồ đồ rồi.

Thân hình mảnh mai của cô bị kẹp giữa cậu và bức tường, quần áo mùa hè mỏng tang, cậu lại áp sát rất gần, cơ ngực rắn chắc chỉ cách bộ ngực mềm mại của cô một tầng vải mỏng, Giang Tùy muốn trốn cũng chẳng biết trốn đi đâu, cũng không dám cử động, qua một lúc sau mới hơi phản ứng với cậu một chút, nhưng cũng chỉ là hơi đưa lưỡi ra, khẽ liếm nhẹ. Trong vấn đề này, tựa hồ năng lực lĩnh hội của con gái không thể so được với con trai, hôn cũng đã hôn qua nhiều lần, thế nhưng cô vẫn lúng túng y như lần đầu tiên, rụt rè đưa lưỡi ra, hai mắt cũng nhắm chặt lại, lông mi khẽ rung lên.

Châu Trì có lẽ mới chỉ uống qua một chút nước ngọt, dù sao Giang Tùy nếm được trong miệng cậu chỉ có một chút vị ngọt, không phải mùi bia rượu.

Vốn nghĩ rằng ở mấy bữa tụ tập như này, cậu ấy chắc chắn sẽ uống rượu, không nghĩ tới thế mà lại chỉ uống nước cam.

Lại nghĩ tới nơi này, đại não của Giang Tùy trở nên rõ ràng, liền nhớ ra đây là nơi công cộng.

Lúc này Châu Trì dường như cuối cùng cũng hôn đủ, đôi môi ướt át còn mân mê môi cô một lúc, mới luyến tiếc kết thúc nụ hôn tái hợp này.

Cậu bước lùi lại một chút, bàn tay chống lên tường phía sau, cúi cuống nhìn cô.

"Cậu còn biết quay về à?"

"..." Sắc hồng trên mặt Giang Tùy vẫn chưa tan hết, hai mắt ẩm ướt ngẩng lên nhìn cậu.

"Tại vì về trễ mà, bố tôi lại đưa về, nên không thể gọi cậu đến đón được." Cô nhỏ giọng giải thích, ánh mắt giống như lấy lòng: "Ông ấy vừa mới đi, tôi liền tới đây tìm cậu."

Châu Trì cũng không biểu hiện rõ ràng, chỉ nhìn cô.

Hơn một tháng này, tóc Giang Tùy đã dài ra một chút, không buộc lại, mà xõa ra ngang vai, cô mặc một chiếc váy cotton tới ngang gối, lộ ra vẻ yếu đuối an tĩnh, không biết do quần áo hay mái tóc, mà nhìn cô cao hơn, cũng lại hơi gầy hơn.

Yết hầu Châu Trì khẽ động, cậu mỉm cười: "Sao cậu lại xinh thế nhỉ?"

Giang Tùy ngẩn người, tròng mắt đen nhánh ngước lên nhìn cậu.

Đây là định tâm sự ngọt ngào với cô đúng không?

Giang Tùy cảm thấy có chút vui vẻ, hai mắt cong lên, nghĩ nghĩ một chút, cũng không biết phải đáp lời làm sao, liền có đi có lại cũng khen cậu một câu: "Sao cậu cũng đẹp trai thế nhỉ?"

Châu Trì cười một tiếng.

Giang Tùy tỉ mỉ nhìn cậu, mắt mở to ngạc nhiên: "Có phải cậu lại cao hơn rồi đúng không?"

Châu Trì hơi nhếch khóe miệng: "Mắt cậu cũng biết nhìn đấy."

"Thật cao hơn đúng không?" Giang Tùy cười rất vui vẻ: "Lợi hại thật đấy."

"Lợi hại thế nào?" Cậu xoa xoa đầu cô: "Nấm lùn nhỏ?"

"Cậu sao lại nói tôi thế rồi, tôi cũng cao hơn mà, tí về cậu đo lại thử mà xem."

Cậu không trả lời, cả hai nhìn nhau, phì cười.

Giang Tùy nhìn thấy cậu cười thoải mái như vậy, trong lòng cũng vui lây, biểu tình thư giãn, trong mắt cũng ánh lên niềm vui, như thể đã hoàn toàn vượt qua giai đoạn ảm đạm lúc đầu hè.

"Châu Trì, cậu có nhớ tôi không? Cô ngước lên hỏi.

"Không nhớ." Đáp rất sảng khoái.

Giang Tùy: "..."

Châu Trì đứng thẳng dậy, không chống tay lên tường nữa, một tay chỉnh lại lại cổ áo sơ mi, một tay kéo kéo Giang Tùy: "Loại câu hỏi này, rất ngốc."

"..."

Được rồi.

Giang Tùy vẫn ngầm thừa nhận đây là một buổi tâm sự ngọt ngào.

Hai người bước ra khỏi cửa thoát hiểm, không nắm tay nhau, sánh vai bước vào phòng hát.

Ở bên cạnh nhà vệ sinh, mấy cô gái lúc nãy vẫn còn đứng hóng, nhớ lại một màn vừa rồi, liền kinh ngạc không thôi.

"Ôi mẹ ơi."

"Đấy thật sự là Giang Tùy sao?"

"Cũng thật to gan đi, dám ở đây mà hôn nhau, nhịn không được hả?"

"Cậu ấy không phải học sinh giỏi à?" Một nữ sinh lớp bốn đẩy đẩy Triệu Hử Nhi: "Còn nữa, không phải cậu nói Châu Trì không yêu đương gì sao?"

"Phải đấy. Bọn họ hình như là họ hàng mà?" Một nữ sinh khác biểu tình khoa trương: "Sao hồi đó cậu ta không chấp nhận cậu, giờ lại cùng Giang Tùy yêu đương rồi?"

"Làm sao mà tôi biết?" Sắc mặt của Triệu Hử Nhi khó coi cực điểm, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

*

Qua ngày hôm nay, kỳ nghỉ hè chỉ còn hai ngày, Giang Tùy cũng đã sẵn sàng để bắt đầu năm học mới.

Một ngày trước khai giảng, cô đi đến thăm dì Đào và Tri Tri, tặng hai người vài món quà mang về từ Mỹ.

Chưa vào năm học mới mà Tri Tri đã bắt đầu quay trở lại guồng quay bài vở, lúc Giang Tùy qua, thằng bé còn đang vò đầu bứt tóc với mớ bài tập Anh văn. Với sự giúp đỡ của Giang Tùy, cuối cùng thằng bé cũng hoàn thành xong, lập tức ném bút, đổ ập người xuống giường, thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang rơm rớm nước mắt thể hiện lòng biết ơn với Giang Tùy: "Chị, chị đúng là một thiên thần..."

Giang Tùy bất lực nói: "Bao giờ em mới tự giác một tí được hả, lúc nào cũng để nước đến chân mới nhảy, bài từ đầu hè đến giờ sắp đi học rồi mới thèm làm?"

"Cái này chị không thể miễn cưỡng em được." Tri Tri bắt đầu nói đạo lý: "Chị nghĩ xem, cả một cánh rừng lớn như vậy, chim gì mà chả có, có chim thích bay, có chim thì thích ăn, còn có chim thích đi bới phân, thế giới lớn như thế, kiểu gì chả có người chăm người lười, bằng không làm sao mẹ em lúc nào cũng khen chị được, đúng không?"

"..." Giang Tùy không còn gì để nói.

Cái loại lý do vụng về này, Tri Tri lại có thể trăm lần như một đem ra đối phó với cô.

Giải quyết xong, Tri Tri liền nhớ đến mấy chuyện ngứa ngáy kia, cố nhắc mình nhịn, phải nhịn, thế nhưng vẫn không nhịn được, bỏ qua lời cảnh cáo của Châu Trì, lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy, thần thần bí bí nói với Giang Tùy: "Chị, hai chúng ta nói về bạn trai của chị đi."

Thằng bé đột nhiên thay đổi chủ đề, làm Giang Tùy ngẩn người một trận, cả người không thoải mái, mặt cũng đỏ lên, nhưng trước mặt Tri Tri vẫn phải giữ bộ dáng làm chị: "Em mới có mấy tuổi chứ, nói chuyện này với chị làm gì?"

"Cái gì mấy tuổi chứ," Tri Tri giãy nảy: "Chị không phải cũng giống em à, chúng ta đều là trẻ vị thành niên đó được không, ai cũng không được coi thường ai. Chuyện này cũng đã lâu lắm rồi, thế mà chị còn không thèm nói với em."

"Lại còn phải nói với em cái gì?"

"Chị là chị em, bạn trai của chị lại là cậu nhỏ của em, chị xem xem, chuyện này không liên quan gì đến em à?" Tri Tri mười phần oan ức: "Trừ khi chị nói chị không phải là chị em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui