Xác định xong ngày làm việc, Giang Tùy về quê nhà Giang Thành một chuyến, thăm hỏi gia đình của cô. Ở lại đấy ba ngày, trước khi quay về, trong va li được cô nhét vào cho một đống đồ đặc sản, còn bỏ thêm rất nhiều dăm bông.
Căn bản là Giang Tùy không thể nào mà ăn nhiều được thế, nên mang một ít đến cho dì Đào. Lúc cô đi là vào buổi sáng, trong nhà chỉ có dì Đào và Tri Tri, nhưng mà thằng nhóc Tri Tri đấy vẫn còn đang ngủ nướng.
Cô không nán lại lâu, nói chuyện với dì Đào được một lúc thì đi về.
Ngày hôm sau bắt đầu đi làm.
Mới bắt đầu làm việc, Giang Tùy không thoải mái chút nào, đương nhiên là mỗi người trong công ty cũng không thoải mái tí nào, tăng ca cũng rất là bình thường, hai ngày đầu tiên Giang Tùy làm việc đến khuya, đến ngày thứ tư, công việc mới ít hơn một chút.
Sau khi tan làm, Giang Tùy cùng với Thẩm Kính cùng nhau đi ăn cơm ở gần đấy.
Ngồi xuống chọn món ăn xong, Thẩm Kính đi vào nhà vệ sinh, Giang Tùy ngồi lại bàn, tùy ý đưa mắt liếc nhìn xung quang, cách một màn kính thủy tinh trong suốt, cô nhìn thấy người đang ở nhà hàng đối diện.
Đó là một nhà hàng truyền thống.
Vị trí sát cửa có một bóng người rất quen thuộc.
Trên bàn ăn đấy còn có thêm hai người đàn ông. Giang Tùy đoán hai người đấy có thể là khách hàng của hắn, cũng có thể là bạn của hắn.
Hắn vẫn mang chiếc áo sơ mi màu đen, may vừa khít thân hình, bờ vai đầy đặn.
Giang Tùy lặng lẽ nhìn, mãi cho đến khi bị sư tỷ gọi một tiếng.
“Nhìn cái gì vậy?” Thẩm Kính đã nhìn được vài giây, cười, “Bên ngoài có cái gì thu hút em sao?” Chị ấy hướng theo tầm nhìn của Giang Tùy mà nhìn ra ngoài, ngoài những người đang đi lại ra, thì không nhìn thấy điều gì đặc biệt hết.
Giang Tùy quay đầu lại, nói: “Đối diện bên kia là một nhà hàng truyền thống sao?”
“Đúng vậy, nhà hàng này có tiếng lắm,” Thẩm Kính mỉm cười, “Thua em luôn, còn tưởng em nhìn cái gì chứ, nhìn say đắm, muốn ăn sao? Lần sau chị mời em ăn.”
Giang Tùy không giải thích thêm, chỉ cười thôi.
Thẩm Kính nói: “Đúng rồi, chị cũng đã gọi mấy sư đệ của chúng ta đến, khoảng chừng tới đây sẽ có thể đến.”
“Kiều Minh?” Giang Tùy có chút ngạc nhiên, “Đến cậu ấy mà chị cũng gọi được sao?”
“Đương nhiên là không thể nào mà dễ dàng được” Thẩm Kính vừa cười vừa nói, “Em tưởng cậu ta đến làm việc cho chị sao? Cậu ta mang theo vốn đầu tư đến đây, đấy không phải là làm cho bản thân cậu ta đấy sao?”
“Thì ra là vậy.” Giang Tùy nghĩ ngời, có chút bùi ngùi, “Cứ tưởng rằng cậu ta sẽ ở lại bên đấy chứ, nói vậy thì, chúng ta đều quay về hết sao.”
“Đúng vậy.” Thẩm Kính nhướn mày, “Dù sao quê nhà vẫn là tốt nhất, đúng không. Không nói đâu xa, lúc đấy chúng ta ở nước ngoài không phải nhớ nhất là đồ ăn Trung Quốc sao, đúng không?”
Giang Tùy: “Thật vậy.”
Lúc mà ở nước ngoài, đều toàn nhớ về đất nước của mình.
Trong khi ăn cơm, Giang Tùy lúc cố tình lúc vô tình nhìn ra bên ngoài hai lần. Đợi sau khi ăn cơm xong cô nhìn lại thêm lần nữa, chỗ ngồi ở đấy đã đổi thành người khác.
Rời khỏi nhà hàng, Giang Tùy với Thẩm Kính cùng nhau xuống lầu, tạm biệt nhau ở đại sảnh trung tâm thương mại, Thẩm Kính vẫn muốn quay về công ty, Giang Tùy đi dạo ở tầng 1, mua một bộ đồ ngủ, lại sắm thêm một số mĩ phẩm dưỡng da, xách hai túi giấy đi về phía trước, định đi xuống siêu thị ở tầng một mua thêm chút đồ.
Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, cô đi vào mua một cài tóc dùng để rửa mặt, soi vào gương nhìn lên trên đầu tóc mà thử đeo vào.
Tính tiền xong, đi ra ngoài thì nhìn thấy khuôn mặt rất quen thuộc ở phía không xa, Giang Tùy giật mình.
Chu Trì đang đứng ở chỗ cầu thang cuốn.
Vài giây sau, hắn bước đến phía cô vài bước, trên mặt không chút biểu cảm nào, cổ họng cử động: “Mua gì vậy?”
Vừa nãy nhìn từ phía xa, cảm thấy ai giống cô liền bước đến.
Thế mà đúng là cô thật.
Giang Tùy cũng bước đến, nhìn cái túi trong tay, nói với hắn, “Tùy ý mua một số đồ dùng, cài tóc, đồ ngủ, những đồ dùng hàng ngày thôi.”
“Đi một mình thôi sao?”
Giang Tùy gật đầu.
Nhìn thấy trên tay cô đang xách một túi giấy có Logo của công ty, Chu Trì hỏi: “Đi làm rồi sao?”
Giang Tùy trả lời: “Ừm, đi làm được vài ngày rồi.”
Nhưng mà chưa gặp lại hắn ở đây lần nào, hôm nay là lần đầu tiên gặp hắn.
Chu Trì gật đầu, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Giang Tùy cũng không nhúc nhích.
Xung quanh người người đi đi lại lại, nhưng ngay tại lúc này, chỗ này như đang bất động, rất yên tĩnh.
Vài giây sau, Chu Trì mở miệng nói: “Cùng đi ăn cơm đi.”
Giang Tùy ngơ ngác.
“Ở đây có nhà hàng truyền thống rất nổi tiếng.” Ánh mắt của hắn nhìn rất thản nhiên, giọng nói rất thoải mái.
Giang Tùy đang nhìn hắn, trong lòng bỗng dần căng thẳng, muốn nói là không phải vừa nãy anh đã ăn rồi sao?
Nhưng không biết tại sao, Giang Tùy không nói ra được, cũng không nói với hắn là lúc nãy đã ăn cơm rồi.
Lúc đi thang cuốn xuống, Giang Tùy đứng dựa vào một bên. Chu Trì cũng đứng sau lưng cô cách một bậc thang.
Lưng Giang Tùy đối diện với hắn, hai người không nói chuyện gì với nhau hết. Đứa bé đằng sau đang bước về phía trước, đụng vào bên cạnh người Giang Tùy, cánh tay Chu Trì đưa ra, nhẹ nhàng đỡ vai của Giang Tùy, đầu ngón tay không cố ý mà chạm vào ngón tay của cô.
“Cẩn thận.”
Giọng nói nhỏ nhỏ từ phía sau khiến Giang Tùy thất thần.
Đi vào nhà hàng, Chu Trì đi đến phía trước, bên cạnh cửa sổ đã không còn chỗ trống nào, nhân viên phục vụ dẫn họ đi đến ngồi ở vị trí trong cùng.
Chu Trì đưa menu cho cô, Giang Tùy chọn hai món, hắn lại chọn tiếp thêm vài món.
“Không cần nhiều đến vậy chứ.” Giang Tùy nói một câu. Thật ra cô đã ăn rất no rồi.
“Ừm.” Chu Trì vẫn chưa ngẩng đầu lên, lại chọn thêm hai món nữa.
Chọn món xong, điện thoại của hắn reo lên, một cuộc điện thoại gọi đến. Hắn đứng dậy đi hướng về phía nhà vệ sinh.
Giang Tùy cầm ly lên uống một ngụm nước trà, trong phút chốc, trong lòng cô đã nhẹ nhỏm hơn nhiều, không còn nghĩ tiếp đến chuyện tại sao cô lại đi ăn cơm với hắn.
Chu trì gọi điện thoại xong quay lại ngồi xuống, đặt điện thoại sang một bên bàn, hắn lấy tay mở nút áo sơ mi, tự nhiên lắc thân vài vòng.
Có hai món ăn được mang ra trước.
Hai người đang ăn từ từ, không nói chuyện nhiều, trong lúc đấy đều cảm thấy có chút ngại ngùng.
Giang Tùy nhớ đến tin nhắn wechat mà Tri Tri đã gửi lúc sáng, hỏi một câu: “Tri Tri đang đến công ty làm việc sao?”
“Ừm, tạm thời đang ở bộ phận thị trường.”
“Ờ……” Giang Tùy dừng một lúc rồi hỏi tiếp, “Hiện tại công ty của dì Chu chủ yếu là do anh quản đúng không?”
“Hầu như là vậy, nhưng hạng mục ở bên Quảng Châu vẫn là chị ấy phụ trách.”
Giang Tùy gật đầu, “Vậy thì chắc anh rất bận nhỉ.”
“Ừm.” Chu Trì gắp lên một miếng đậu phụ, đũa gắp thả xuống cái bát nằm ở trước mặt, thản nhiên hỏi, “Công việc của em thế nào rồi, có bận lắm không?”
“Vẫn tốt, cũng rất dễ dàng thích nghi.” Giang Tùy hỏi, “Sau khi tốt nghiệp thì anh đã quay về sao?”
“Ừm.” Chu Trì nhìn cô, “Đi học ở nước ngoài thấy thế nào?”
“Thì vậy đó, lúc mới bắt đầu cũng rất mệt, nhưng sau đấy thì đã quen rồi nên cũng không còn thấy mệt nữa.”
“Ở bên đấy có vui không?”
Giang Tùy sửng sốt, “Vẫn được.”
Cô cúi đầu ăn đồ ăn.
Có một đến hai phút gì đấy, họ lại im lặng.
“Hôm kia có đến thăm dì Đào sao?” Chu Trì hỏi.
“Hôm kia……” Giang Tùy nhớ lại, “Hôm đấy là đi từ Giang Thành về, mang đồ ăn về quá nhiều nên có mang một chút đến.”
Lúc đấy, hắn không có ở nhà.
“Sau đấy anh có ăn thử chưa?” Cô nói, “Dăm bông rất ngon.”
Chu Trì hỏi: “Vẫn chưa ăn, Tri Tri cầm đi hết rồi.”
“…….Ờ.” Giang Tùy cúi mắt xuống gặp chút đồ ăn, nghe thấy giọng nói trầm thấp: “Hôm nay anh về ăn thử, không biết cậu ta đã ăn hết chưa nữa.”
Không hiểu sao mà Giang Tùy liền thốt lên một câu: “Chỗ em vẫn còn, anh……”
Chu Trì ngước mắt lên nhìn cô.
Giang Tùy hoảng hốt, chần chừ một lúc, vẫn là nói tuôn ra, “Anh muốn lấy không?”
“Muốn.” Câu trả lời của hắn thật ngắn gọn, đôi lông mày vô tình giãn nhẹ ra, “Em đưa cho anh như thế nào?”
Giang Tùy: “…… Ngày mai mang đi cho anh, được không.”
Hắn ừm một tiếng, “Được, sáng mai anh đều ở công ty.”
Giang Tùy gật đầu, tỏ ý đã biết rồi.
Sau đấy, Giang Tùy cảm thấy tâm trạng của hắn không hiểu sao hình như đã thoải mái hơn rất nhiều, nói chuyện nhiều hơn, hỏi tình hình công ty của cô. Giang Tùy nói với hắn đôi điều. Đến sau cùng, hai người vẫn bình tĩnh thoải mái mà bàn luận vài câu.
“Nói vậy thì, anh cũng cảm thấy có triển vọng rất tốt sao?” Nói đến công việc, toàn thân Giang Tùy cũng hiện rõ một chút sức sống không giống với cuộc sống thường ngày, khóe môi cô đã nở nụ cười, “Em cứ tưởng rằng anh sẽ không quan tâm chứ.”
“Tại sao?”
Giang Tùy nói: “Anh giỏi đến vậy mà.”
Trong khu công nghiệp lớn như vậy, từng nhóm từng nhóm người lập nghiệp, có nhiều người đã đi trước thành công đến vậy, còn hắn thì từ sớm đã là những người nổi bật ở trong đấy. Giang Tùy vẫn nhớ đến những điều mà dì Đào nói, lúc hắn chưa tốt nghiệp thì đã giúp Chu Mạn vật công ty dậy.
Đang nhìn mặt của cô, Chu Trì bừng tỉnh lại, nhớ đến thời cấp ba lớp 12, chẳng qua là kết quả bài thi của hắn tiến bộ hơn một chút, thì cô đã vui mừng chạy đến chỗ ngồi của hắn, cười đến him cong cả mắt, khen hắn thật giỏi.
Những kí ức không thể nào dễ dàng chạm đến nữa bất chợt lại ùa về khiến trong lòng đau nhói, với chiều hướng càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, Chu Trì cúi đầu xuống, không còn nhìn cô nữa, “Ăn đi, đồ ăn sắp nguội lạnh rồi kìa.”
Ăn xong, Chu Trì tính tiền, Giang Tùy ở trước cửa đợi hắn, nhẹ nhàng nói một câu: “Nhà hàng này đồ ăn ngon thật, cảm ơn anh.”
Cô nói rất lịch sự, Chu Trì nhìn cô, ánh mắt hướng về khuôn mặt trắng nõn sáng bóng của hắn, dừng một lúc rồi hắn quay mặt qua, giọng nói trầm thấp: “Đi thôi.”
Xuống lầu, quay về đại sảnh, Chu Trì hỏi: “Em còn muốn mua thêm gì không?”
Giang Tùy nói: “Định đi siêu thị một chút, hay là anh……” Muốn nói rằng hắn cứ đi trước, nhưng hắn đã chặng đứng lại cổ họng của hắn, “Anh cũng đi một chuyến.”
Hai người họ đi đến siêu thị ở tầng 1.
Đồ mà Giang Tùy cần mua không ít, cô đẩy một chiếc xe chở hàng đi, từ đồ dùng nhà bếp đến nhiều loại thức ăn nhanh đã mua được không ít, Chu Trì chỉ cầm lấy một vài nguyên liệu nấu ăn, phải hai bắp cải và vài cánh gà. Những lúc không đi bàn bạc công việc, thi thoảng hắn vẫn sẽ ở nhà tự nấu ăn, cho nên trong tủ lạnh thường sẽ cất giữ một ít đồ nấu ăn.
Nhưng Giang Tùy lại cảm thấy có chút kì lạ: “Sao mà anh lại tự mua đồ nấu ăn vậy? Không phải dì Đào nấu ăn rồi sao?”
“Tuần này không về bên đấy,” hắn nói, “Anh ở căn phòng phía sau công ty.”
Giang Tùy đã hiểu, trong khu công nghiệp có khu nhà ở chuyên dụng, những người ở đấy đều là nhân viên làm việc gần đấy.
Cô không hỏi thêm gì nhiều, muốn chọn thêm vài nồi xoong nhỏ.
Chu Trì đi một vòng rồi quay lại mà cô vẫn chưa chọn xong, đứng trước giá bán hàng mà cầm lên một cái xoong màu trắng xem lui xem tới. Hắn đi đến, mắt liếc nhìn, nói: “Loại này phải tốn nhiều thời gian nấu lắm.”
Giang Tùy chỉ có thể đặt nồi xuống, rồi xem sang phía bên cạnh.
Cô nhìn thấy một chiếc nồi ở trong đó, theo bản năng mà hỏi hắn: “Loại này thế nào?”
Chu Trì nhìn tác dụng của nó rồi nói: “Vẫn tạm được.”
“Vậy thì em mua cái này nha.”
Chu Trì ngước mắt lên liếc nhìn cô: “Em tin anh đến vậy sao?”
Giang Tùy nhìn hắn, chưa nói thêm gì, lấy chiếc nồi cầm trong tay.
Cô nhận ra được, có một vài thói quen đã ăn sâu vào gốc rễ, cách một khoảng thời gian đã lâu nhưng vẫn không thể nào cắt đứt ra được. Ngày trước đi siêu thị với hắn, mua gì đều thích hỏi ý kiến của hắn.
Dường như Chu Trì cũng nhớ đến chuyện này, môi dần dần mím chặt, ánh mắt nặng trĩu.
Trong lúc không ai nói một lời nào, thì ánh mắt càng có thể đã nói lên được tất cả.
Cả đều hiểu lòng nhau mà không nhắc đến chuyện trước đây.
Lúc tính tiền, Chu Trì đứng phía trước, hắn đặt đồ lên, thu ngân hỏi: “Những thứ phía sau này cũng là của quý khách sao?”
Giang Tùy vừa định nói là không phải, hắn liền mở miệng nói trước: “Đúng, cả hết đấy.”
Tính tiền đã xong, hơn tám trăm tệ.
Giang Tùy cầm lấy biên lai, những thứ mà Chu Trì mua chỉ có vài chục tệ thôi, còn lại thì đều là đồ của cô, bao hết ba túi đựng đồ. Giang Tùy xách lấy hai cái túi, thì bị Chu Trì cầm lấy.
“Em cầm cái này đi.” Hắn để lại túi nhẹ nhất đưa cho cô.
Đi ra khỏi siêu thị, Giang Tùy nói: “Em trả tiền lại cho anh.”
“Không cần.”
“Nhưng mà……”
“Giang Tùy,” Chu Trì quay đầu lại, hơi nhíu mày, “Có cần phải khách sáo với anh như vậy không?”
Nói xong, hắn cất bước đi trước, bước lên thang cuốn.
Ra khỏi bên ngoài, hắn đi thẳng đến bên cạnh xe, đặt đồ lui ghế sau, quay người lại nói với Giang Tùy: “Anh đưa em về.”
“Không cần đâu.” Giang Tùy nói, “Em tự bắt xe về cũng được, anh bận thế mà.”
“Không sao, để anh đưa em về.”
Đã hơn tám giờ rồi, bầu trời đã từ lâu tối sầm lại, sắc màu rực rỡ.
Xe chạy đi trong màn đêm.
Giang Tùy có chút mệt mỏi, dựa đầu vào cửa xe, vừa nghe nhạc radio, thiếu chút nữa thì ngủ thiếp đi.
Cô dụi mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, Lâm Lâm gửi tin nhắn wechat cho cô, có hai tin nhắn thoại, Giang Tùy mở ra nghe.
“A Tùy, cuối tuần này Trương Hoán Minh rủ chúng ta với Tiểu Âm đi tụ họp, cậu đi cùng nha. Cũng đã lâu lắm mọi người không gặp cậu rồi.”
Một tin nhắn tiếp ngay sau đó -----
“À, đúng rồi, tớ đã cố ý hỏi qua rồi, Chu Trì không đi đâu, cậu cũng không cần lo lắng ngại ngùng gì ở đây nữa.”
Không ngờ rằng cô ấy lại nói đến chuyện này.
Ngón tay Giang Tùy cứng nhắc.
Con người ở phía bên tay trái của Giang Tùy kia, Chu Trình giống như chẳng nghe thấy gì vậy, tay đang giữ chặt vô-lăng, không có phản ứng gì.
Mãi cho đến khi xe dừng lại, hắn mới mở miệng giọng điệu thản nhiên mà hỏi một câu: “Buổi tụ tập đấy em sẽ đi sao?”
Giang Tùy quay người sang, “Chắc là sẽ đi.”
Sau khi trở về, Lâm Lâm gọi điện thoại đến, hỏi cô rằng có phải là chưa mở wechat lên xem thông báo không.
“Buổi tụ tập lần này chắc có khoảng mười mấy người, những bạn học cùng lớp chúng ta ở nơi này Trương Hoán Minh đã liên lạc hết rồi, chắc mọi người sẽ đi ăn rồi vui chơi gì đấy, giống như trước đây vậy, thường ngày cũng chẳng có nhiều thời gian để mà tụ tập.” Lâm Lâm thở dai một hơi, nói, “Đặc biệt là cậu đấy, mấy năm trước còn có hai lần họp lớp, nhưng cậu lại không ở trong nước, lần này vừa hay đúng dịp quá.”
Giang Tùy vẫn chưa nói gì, cô ấy lại nói tiếp, “Thật sự cậu đừng lo về phía Chu Trì quá, từ sau khi cậu đi, những năm gần đây tớ chỉ gặp được cậu ấy một lần thôi, không có buổi họp lớp nào mà cậu ấy đến tham gia cả, tớ thấy chắc cậu ấy cũng chỉ hay tụ tập với nhóm của Trương Hoán Minh thôi, bây giờ cậu ấy là rất người bận rộn, tiệc tùng cũng nhiều không thể nào trốn tránh được. Thế nào, cậu đi đi nha? Tớ sẽ báo trước cho Trương Hoán Minh, để cậu ấy đặt chỗ trước.”
Giang Tùy tiếp lời: “Ừm, thì đi.”
“Vậy thì đến lúc đấy gặp nhau nha!”
“Được.”
Ngày hôm sau, trước khi đi làm Giang Tùy lấy một túi dăm bông bỏ vào trong túi xách, sau đấy thì tranh thủ thời gian nghỉ trưa, đi đến phía tây khu công nghiệp một chuyến, cô không tìm Chu Trì, đưa đồ giao cho nhân viên lễ tân liền đi ngay.
Ngày thứ sáu đi tụ tập, địa điểm là ở gần Nhị Trung. Lâm Lâm phát hiện rằng cô đã xem thường khả năng kêu gọi của Trương Hoán Minh, cậu ra đã gọi đến được hai mươi người, trong đó có vài người là đặc biệt đi từ chỗ khác đến, ví dụ như Trưởng ban thể thao Tống Húc Phi, còn có cả người đã từng là nhân vật nổi tiếng của lớp là Triệu Hử Nhi.
Mọi người đều đã từng là thành viên của một lớp học, vẫn còn là những đứa trẻ ngầy thơ như nhau, nhưng hiện tại, nhìn từ bên ngoài đến khí chất, ai nấy đều đã thay đổi rất nhiều. Tống Húc Phi rụt rè của năm ấy giờ đã hoạt bát hơn nhiều, góp chung vốn với người khác xây dựng công xưởng ở Thành phố bên cạnh, rất nổi tiếng, còn về cô gái xinh đẹp kia, Triệu Hử Nhi đã không theo đuổi công danh sự nghiệp như bao bạn học mà bất ngờ rằng cô đã kết hôn rất sớm, bây giờ toàn thân cô đều mang đầy phong cách của một người vợ đảm đang, hiền lành, nghe nói rằng cô chỉ ở nhà không đi làm, rồi tìm một người đàn ông có địa vị trong xã hội, làm việc nhàn rỗi ở trong một đơn vị hành chính.
Triệu Hử Nhi cười giọng kéo dài ra rồi bước đến, lúc nói chuyện với cô, Giang Tùy có chút cảm giác đã lâu lắm rồi chưa gặp lại bạn cũ.
Năm đấy luôn là đối thủ không đội trời chung của nhau, vậy mà bây giờ lại có thể nói chuyện thoải mái với nhau như vậy.
Thời gian đã làm con người thay đổi.
Bên bàn bên kia mấy nam sinh đang nói chuyện, hàn huyên, khoe khoang, hút thuốc, gửi danh thiếp cho nhau, vui chơi thoải mái.
Còn chiếc ghế sô pha dài này là nơi để nghỉ ngơi, cũng là địa bàn của nhóm con gái.
“Nghe nói sau này thì cậu đi du học sao?” Triệu Hử Nhi cười và nói, “Cũng không có gì ngạc nhiên cả, thời cấp ba cậu đã giỏi đến vậy rồi, thật lòng mà nói, lúc đấy tớ rất ghen tị với cậu, có lẽ là vì cậu cứ được thầy giáo khen hoài, tớ thì vẫn cứ bị thầy giáo là mắng mãi. Haiz, cậu sẽ không thù dai chứ?”
Giang Tùy cũng cười, “Làm gì có, tớ sắp quên hết rồi, đã qua lâu vậy rồi mà.”
Triểu Hữu Nhi hỏi: “Ở nước ngoài cảm giác thế nào?”
“Vẫn tốt, tớ chỉ ở được vài năm thôi.”
“Tớ thấy cậu đã thay đổi nhiều lắm, thời gian trôi nhanh thật.” Năm đấy tốt nghiệp Triểu Hữu Nhi đã chuyển nhà cùng với gia đình đi chỗ khác, những buổi gặp mặt như thế này đều không tham gia, cũng không nắm rõ được tình hình của bạn bè, rất tự nhiên mà hỏi một câu, “Đúng rồi, Sao Chu Trì không đến? Hai cậu vẫn còn yêu nhau chứ, chắc là sắp kết hôn rồi, đúng không?”
Giang Tùy rất bình tĩnh rồi lắc đầu, “Không có, thời vẫn còn đại học thì chúng mình đã chia tay rồi.”
“Hả?” Triệu Hử Nhi sửng sốt, rất ngạc nhiên, “Thật không ngờ a.”
Giang Tùy cười, không nói thêm gì, đi đến bên cạnh rót ly nước trà uống. Cô bưng ly nước ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở phía cửa Trương Hoán Minh đang dẫn một người đi vào. Chỉ cần nhìn lướt qua, ánh mắt liền nhìn đâm thẳng vào người hắn.
Chắc hắn vừa làm việc xong và ghé đến, đang mặc đồ giống trước đây vậy, đều có chút nghiêm chỉnh, mặc dù áo sơ mi màu đen, nhưng Giang Tùy có thể nhìn ra đó không phải là cùng một chiếc áo của ngày hôm qua, thiết kế ở vai áo có chút khác biệt.
Hắn vừa bước vào thì liền thu hút mọi ánh mắt, cả nam cả nữ đều nhìn hắn. Hắn cùng với Trương Hoán Minh cùng bước đến bên bàn, chào hỏi cùng với những người bạn cũ, không khí nhìn có vẻ rất thân thiện.
Cách nhau đến nhiều người như vậy, vậy mà có đến vài giây, ánh mắt của Chu Trì liếc nhìn sang, nhìn thấy Giang Tùy. Lúc đấy, trên bàn lại có người đến nói chuyện với hắn, lấy một tấm danh thiếp đưa cho hắn.
Giang Tùy thu lại tầm nhìn của mình.
Lâm Lâm cùng với Hứa Tiểu Âm đều vô cùng kinh ngạc, bước đến bên cạnh Giang Tùy, Lâm Lâm nói nhỏ: “Thằng lừa đảo Trương Hoán Minh này, cậu ta nói Chu Trì không đến đấy.”
Giang Tùy nói: “Không sao, đến thì cũng đã đến rồi.”
Lúc ăn cơm, trong một căn phòng lớn, hai chiếc bàn lớn vừa ngồi đủ người.
Chu Trì cùng với Giang Tùy không ngồi chung một bàn, đã tránh khỏi được không ít sự ngượng ngùng.
Ngoại trừ những người đang ngồi mà đã lâu lắm không liên lạc với nhau, thì những người khác hầu như đều đã biết chuyện của hai người họ, cũng không có ai ngốc đến nỗi mà nhắc đến chuyện này.
Lúc ăn cơm, không khí rất vui vẻ, sau khi hòa nhập vào xã hội thì đã không giống như lúc còn đi học nữa, những người con trai đều rất ga lăng, khách sáo, rất biết cách quan tâm con gái ở trên bàn ăn.
Lúc mời rượu, tự rót cho mình một ly đầy, còn chỉ rót cho các bạn nữ ít thôi. Còn có vài đứa con trai khác chủ động ngăn cản các bạn gái uống rượu.
Thật trùng hợp, bên trái Giang Tùy có Lâm Lâm đang ngồi, bên phải thì có Tống Húc Phi.
Thấy Giang Tùy đã bị người khác mời ba ly rồi, Tống Húc Phi có chút long lắng nhìn cô, nói nhỏ: “Uống không được thì đừng uống nữa, mấy cậu ta đều rất thích làm tới.”
Lập tức có một người đàn ông khác cười nói: “Này, Tống Húc Phi cậu tiếp cận sát vậy, đang thì thầm gì với Giang Tùy đấy!”
Giọng của anh ta rất to, những người bên cạnh nghe thấy liền cười phá lên.
Tống Húc Phi nói: “Được rồi, được rồi, cậu đừng có để các bạn nữa uống rượu nữa.”
“Ồ, vậy cậu đến uống giúp Giang Tùy đi, phạt một ly!”
Tống Húc Phi tính tình rất tốt, cuối cùng thì cũng uống thật.
Trên bàn bên cạnh, Trương Hoán Minh liếc nhìn Chu Trì, trong lòng lại than thở: Nghiệp chướng!
Vốn nghĩ rằng giúp họ có cơ hội tiến gần lại với nhau, đối với họ đều rất tốt, bây giờ thì xem ra hình như đã sai lầm lớn rồi, người thì ở bàn này nhưng tim thì lại để ở bên kia rồi.
Trương Hoán Minh thật tình không hiểu nổi, cứ nhìn lén người khác vậy thì có ích gì chứ, đã không buông được thì phải theo đuổi lại đi chứ. Tính theo tuổi ta thì cũng sắp hai bảy rồi, cũng chẳng phải là mười bảy nữa, còn dè dặt chuyện gì nữa chứ?
Ăn cơm tối xong, mọi người vẫn chưa tan rã, giống như thời cấp ba vậy, đi tiếp tăng hai đến quán karaoke.
Kiểu hoạt động này là điểm để khiến người khác phải hoài niệm về chuyện xưa, đặc biệt là lại kết hợp thêm vài bài hát có cảm xúc trào dâng, không khí cuộc vui liền bị thay đổi đi. Trong căn phòng karaoke, mọi người ngồi tụ lại thành từng nhóm, uống một chút bia hoặc nước ngọt, ôn lại chuyện cũ hoặc tán gẫu với nhau.
Lâm Lâm cùng với Hứa Tiểu Âm đi lên trước hát bài hát “Mười năm”, Giang Tùy đang ngồi ở trong góc nhìn hai người họ. Vẫn chưa nghe xong bài hát này, có người đi từ bên kia đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong tay hắn đang cầm một chai hồng trà, đưa ra trước mặt cô.
“Em có nước uống rồi.” Giang Tùy cầm một chai cô ca ở phía bên chân đưa cho hắn xem.
Chu Trì không nói gì, mở nắp chai ra, tự uống một ngụm hồng trà, trong cổ họng có chút lạnh ngắt.
“Ăn no rồi sao?” Hắn hỏi.
“Ừm.”
“Thấy em uống rượu rồi.”
“Ừm, đã có uống một chút.” Giang Tùy nói, “Anh cũng có uống chứ.”
Hắn gật đầu.
Âm nhạc đung đưa nhẹ nhàng vẫn chưa dừng lại, đang hát đến khúc “Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, vẫn có thế hỏi thăm nhau……”
Giang Tùy nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Chu Trì.
“Dăm bông rất ngon.” Hắn bỗng nhiên hỏi.
Giang Tùy hỏi: “Anh thấy cay không?”
“Không cay lắm.” Chu Trì nhìn cô, “Người lễ tân mang đến, bị Tri Tri thấy rồi nên cậu ta đã giành lấy một nửa.”
“……” Giang Tùy có chút bất lực.
Tri Tri thích ăn đến vậy sao?
“Lần sau em trở về sẽ mang thêm cho anh nha.” Giang Tùy nhớ đến Chu Mạn, hỏi: “Dì Chu sao rồi?”
“Vẫn ổn, buổi sáng có đến thăm chị ấy.” Hắn quay mặt sang, nhìn Giang Tùy, “Chị ấy hỏi đến em đấy.”
Giang Tùy nghĩ ngời, hỏi: “Ngày mai em đi thăm chị ấy.”
“Lúc nào?”
“Xem tình hình đã, chắc là buổi sáng.”
Chu Trì nói, “Anh đến đón em.”
“Không cần đâu,” Giang Tùy cười, “Anh bận thế mà, em rảnh đến không có việc gì làm, tự mình đi cũng được.”
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, gần đến nỗi đôi bên có thế ngửi thấy mùi rượu ở trên người đối phương.
Chu Trì đang nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của Giang Tùy, một nửa khuôn mặt của cô, đầu tóc dài mềm mại đang buông xuống áp bên má, đuôi tóc hơi cong xõa ngang vai, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng, thùy mị.
“Không sao, anh đến đón em.” Hắn nói nhỏ.
Trước mặt, Lâm Lâm cùng với Hứa Tiểu Âm đã hát xong, nhìn thấy Chu Trì đang ngồi bên cạnh cô, hai người họ không đến, đi sang ngồi bên cạnh chỗ của Trương Hoán Minh.
Có một người đàn ông vừa mới đính hôn xong đã uống không ít, bị nhóm người của Trương Hoán Minh đùa giỡn, đầu óc quay cuồng, vậy mà đi xuống siêu thị ở dưới lầu mua một túi kẹo mừng cưới lên phát cho mọi người. Đến chỗ của Giang Tùy, lấy một nạm đưa cho cô: “Đây,mĩ nữ, cái này cho hai cậu đấy!”
Một nắm kẹo có nhiều loại kẹo khác nhau.
Giang Tùy cúi đầu chọn những cái kẹo mềm ra, có năm sáu cái. Cô đưa đến bên tay của Chu Trì.
Dường như hắn ngơ ngác một lúc, cúi đầu nhìn vào tay cô.
“Anh không ăn sao?” Giang Tùy nói nhỏ, “Đây toàn là những loại kẹo mềm thôi.”
Nói xong, Chu Trì cầm lấy kẹo, cầm lấy cả tay cô.
Có lẽ là đã uống chút rượu hoặc là trong phòng quá bí bức mà bàn tay của hắn rất nóng.
Giang Tùy hoảng hốt.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Qua một lúc, Giang Tùy né tránh ra, lôi tay của mình lại.
Chu Trì quay mặt đi hướng khác, kiềm chế lại, mím chặt môi, mắt cay cay.
Trong phòng karaoke vẫn rất nhộn nhịp, ai cũng không nhìn đến nơi này. Người hát thì vẫn hát, nói chuyện thì vẫn tiếp tục nói chuyện không ngừng nghỉ. Góc ngồi này vẫn rất yên tĩnh.
Chu Trì bóc một cái kẹo ra ăn.
Giang Tùy đứng dậy đi nhà vệ sinh. Rửa tay xong, cô nán lại ở bên ngoài khoảng vài phút, tim đập mạnh đã dần dần bình tĩnh lại.
Lúc tàn cuộc thì cũng đã hơn chín giờ rưỡi, mọi người tạm biệt nhau, chào hỏi nhau rồi hẹn vào buổi tụ tập lần sau, có một vài bạn học đã uống quá nhiều bị những người vẫn còn tỉnh tiện thể kéo đi khỏi.
Lâm Lâm muốn đi tìm Giang Tùy, Hứa Tiểu Âm liền kéo cô lại.
“Đừng có đi làm kì đà cản mũi.”
Trương Hoán Minh cũng nhất quyết bỏ lại Chu Trì, đi theo cùng với nhóm nam sinh.
Dưới ánh đèn điện đường, Giang Tùy hỏi: “Em chuẩn bị gọi xe về, còn anh thì sao? Muốn gọi lái xe thuê không?”
Chu Trì không trả lời, nhìn cô, không hiểu là đang nghĩ đến chuyện gì. Hình như rượu đã uống trước đó đã có chút tác dụng, mặt của hắn hơi đỏ, môi cũng rất hồng.
Hắn không trả lời, Giang Tùy tưởng rằng hắn đã uống say thật rồi, cô cúi đầu lôi điện thoại ra: “Em gọi tài xế giúp anh nha.”
Vừa mở App ra, liền nghe thấy giọng của hắn: “Có muốn đi xem căn nhà trước đây không?”
Giang Tùy ngước mắt lên.
Chu Trì: “Căn nhà ở trong hẻm đấy.”
Giang Tùy: “……Tri Tri nói đã bán rồi.”
“Là đã bán rồi.”
Giang Tùy nhìn hắn, đã hiểu, “Sau đấy anh đã mua lại sao?”
Hắn gật đầu.
Quãng đường không xa, từ chỗ này đi bộ đến cũng không mất nhiều thời gian. Con đường mà họ đang đi chính là con đường mà lúc còn đi học cấp ba thường đi, thời gian đã cách nhiều năm, dọc đường có nhiều kiến trúc đã thay đổi, có nhiều đoạn đường Giang Tùy sắp không thể nào nhận ra được nữa rồi.
Dưới ánh đèn hoàng hôn, hai bóng dáng ấy đi sánh đôi bên nhau.
Đến đầu ngõ, Giang Tùy phát hiện tiệm khoai lang nướng đã không còn nữa, bây giờ là một cửa hàng tiện lợi nhỏ bán 24/24, ngọn đèn bên trong tiệm vẫn đang còn sáng.
Giang Tùy dừng bước chân lại.
Chu Trì nói với cô rằng tiệm này mở từ hai năm trước, Giang Tùy gật đầu, có chút tiếc nuối mà đứng nhìn: “Em cảm thấy vẫn là tiệm khoai nướng tốt hơn, người thích ăn khoai lang nướng rất nhiều.”
Trong ngõ có rất nhiều người đã già sinh sống, họ vẫn giữ được thói quen ngủ sớm, tiệm hàng bán đồ ăn khuya tiện lợi không được hoan nghênh cho lắm.
Giang Tùy cứ nghĩ như vậy, nhưng mà lời nói rất nhỏ ấy của cô đã lọt vào tai của Chu Trì, không hiểu sao cứ giống một cô gái đang lầm bầm về chuyện không cam tâm được vậy. Hắn cười một tiếng, lồng ngực lại đập thình thịch, hình như đã nhìn thấy được Giang Tùy của trước đây.
“Em muốn ăn gì không? Anh đi mua.”
Giang Tùy lắc đầu, “Em không đói.”
“Vậy thì mua ít sữa nha.”
Chu Trì bước vào của tiệm, rất nhanh thì mua xong đi ra, đi cùng với Giang Tùy vào trong ngõ.
Giữa đường có một đoạn đường đá đang sửa lại, trên đường có hai ngọn đèn đường đã cháy, rất tối. Chu Trì cầm điện thoại soi đường, tay kia cầm lấy tay Giang Tùy.
“Đoạn này rất khó đi.”
Hình như hắn đang cố gắng giải thích.
Nhưng mà, đi qua khỏi đoạn đường tối đen đấy, hắn vẫn không thả tay cô ra, giống như sợ cô trốn đi khỏi vậy, nắm rất chặt.
Họ đều không nói thêm gì nhiều, im lặng mà đi hết đoạn đường ấy.
Đến trước cổng, Chu Trì lôi khóa ra mở cửa.
Giang Tùy lùi sang một bên, nhẹ nhàng nắm tay mình lại. Sau khi vào nhà, hắn bật đèn, Giang Tùy đi vào trong, đứng dưới ánh đèn mà nhìn, phát hiện ra rằng dường như vẫn giống như trước đây vậy, đồ dùng trong nhà vẫn không có gì thay đổi. Trong phòng rất sạch sẽ, dễ nhận thấy rằng có người thường xuyên đến dọn dẹp. Cô nhìn tiếp, phát hiện tủ lạnh vẫn đang mở, giống như có người thường xuyên đến ở vậy.
“Không phải đã bán rồi sao, những vật dụng này sao lại vẫn còn ở đây?”
“Lúc đấy chị anh thuê một căn nhà để trống, có một vài căn nhà cũ mà mẹ ruột của chị ấy để lại, không nỡ bán đi.” Chu Trì lướt mắt nhìn tìm thấy đôi dép của mình, “Có muốn thay dép không? Đôi này anh chưa mang lần nào.”
Trên chân Giang Tùy đang mang một đôi giày cao gót tầm 7 phân. Cô di đến đổi dép.
Chu Trì cũng tự đổi dép, hai người lên lầu, vài căn phòng ở lầu hai cũng giống như trước đây, bao gồm cả căn phòng mà Giang Tùy ở trước đây. Tùy ý nhìn một lúc, hai người họ đi lên căn gác lwunrg.
Trong phòng chẳng có gì thay đổi, chiếc ghế sô pha nhỏ vẫn là chiếc ghế năm ấy, tấm thảm sàn nhà vẫn là cái tấm thảm đấy, chiếc thuyền buồm bên góc bàn vẫn đặt ở đấy, đến chiếc chăn ở trên giường hắn vẫn là kiểu màu xám mà hắn thường dùng.
“Anh có ở đây sao?” Giang Tùy hỏi.
“Thi thoảng có đến ở.” Chu Trì nói, “Đều rất sạch sẽ, em cứ ngồi thoải mái.”
Hắn đi đến bật ti vi lên, điều chỉnh một chút, chọn một bộ phim rồi mở cho cô xem. Thật sự đầu của hắn có chút choáng váng, nhưng vẫn xuống nấu cho sữa nóng lại.
Giang Tùy ngồi trên tấm thảm, vuốt vùng giữa trán, vừa nãy đi trên đường có gió thổi đến nên chưa cảm nhận được gì, bây giờ vừa nước vào nhà ngồi xuống thì, ngược lại cảm giác bắt đầu choáng váng đi.
Thật sự cô uống cũng không phải là nhiều, nhưng vẫn sẽ có chút phản ứng.
Nhắm mắt lại nghỉ một chút, Giang Tùy chóng mặt, lấy những tấm đệm đang vứt ngổn ngang bên cạnh xếp lại gọn gàng một chút, đặt sang bên cạnh, mắt bỗng dưng nhìn thấy thứ gì đó ở trên góc ghế sô pha. Giang Tùy khom lưng, ngón tay đưa ra, cầm nó lên.
Là một cái hộp làm bằng gỗ màu bạc, bên trong đang để một tấm ảnh.
Là bức ảnh chụp vào năm cấp ba.
Hai con người trong tấm ảnh đều đang mặc đồng phục, ở dưới cây cổ thụ ở trong khuôn viên trường Nhị Trung. Một tay Chu Trì ôm bóng, tay kia đặt trên đầu cô, vuốt đầu tóc của cô.
Hai người cười vui vẻ đến nhe cả răng ra, có chút ngốc nghếch.
Không biết Giang Tùy đã xem bao lâu, bỗng nhiên tiếng cửa vang lên, Chu Trì bưng hai ly sữa đi vào. Giang Tùy quay người lại, nhanh chóng vuốt mặt.
Hắn đặt ly sữa xuống, bước đến: “Giang Tùy?”
“Ừm.” Giang Tùy không nhìn hắn.
“Em sao vậy?”
“Không sao.”
Chu Trì không hỏi thêm nhiều, ngồi xuống sau lưng cô, cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, hắn cởi cúc áo ra, vuốt mặt.
Phim vẫn đang mở, không ai nói một lời nào. Trong phòng yên tĩnh một lúc, Giang Tùy lấy chiếc hộp đưa cho hắn, cười: “Sao anh lại chọn tấm này?”
Chu Trì cúi mặt nhìn đôi mắt hơi đỏ của Giang Tùy, trầm giọng lại nói: “Tấm này không đẹp sao?”
“Nhìn rất ngốc.”
Giang Tùy có chút mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, trong lòng nóng bừng, giống như đang bị sốt vậy, cô chỉ cho hắn xem, “Anh xem anh đi, em chưa từng nhìn thấy anh cười mà nhìn ngốc đến vậy.”
Chu Trì cũng cười: “Vậy thường ngày thì anh sẽ như thế nào?”
Im lặng một lúc, Giang Tùy nhìn hắn, khóe môi cử động, ánh mắt dần dần ấm áp, “Dù sao cũng không phải như thế này.”
Cổ họng Chu Trì động đậy, nhìn cô vài giây, sau đó thì mắt dần dần sưng đỏ lên.
Yên tĩnh một hồi, hắn đưa tay ra sờ vào khuôn mặt của Giang Tùy, cúi đầu xuống hôn vào môi cô, Giang Tùy tránh né, nhưng hắn không để cô tránh được, ôm chặt cô, ghì chặt cô vào trong lòng, hôn vào tai của cô.
Toàn thân cùng với hơi thở của hắn đều rất nóng, khiến cô nóng theo, Giang Tùy hơi run rẩy, tác dụng của rượu lúc có lúc không dường như đã bị hắn lôi ra, đầu choáng váng mặt nóng bừng, cảm giác hoảng hốt giống như trước đây. Cô đưa tay lên vuốt mặt hắn, ngón cái đặt ở bên má hăn mà vuốt nhẹ hai lần, ánh mắt có chút buồn rầu.
Chu Trì hôn lên môi cô.
Mang theo hơi thở kèm mùi rượu quấn quanh, nhịp tim đập của hai người hoàn toàn quyện vào nhau, rất hỗn độn.
Tim cứ đập hồi hộp suốt một buổi tối, ngay lúc này đây cuối cùng cũng không thể nào khống chế nổi nữa, cánh tay của Chu Trì dần dần ghì chặt.
Ở trong âm thanh của những lời đối thoại nhạt nhẽo trong phim, tiếng hơi thở càng trở nên nặng nề.
Trên chiếc bàn nhỏ không biết từ lúc nào đã bị lật đổ đi, hất sang một bên.
Đầu lưỡi quấn lấy, giống như không thể nào tách ra được, hoặc có thể là vì rượu mà họ đều có chút choáng váng, toàn thân nóng hừng hực dính chặt vào nhau, một cánh tay đang rảnh của Chu Trì tháo tiếp những cúc áo còn lại của chiếc áo sơ mi.