Mùa thu năm Hàm Hòa thứ mười ba, Thần Dương.
Ôn Thiên đặt quyển sách cuối cùng vào hộp đựng, đẩy cửa bước ra.
Bà con trong thôn đã ở dưới núi đợi tiễn đưa chàng, đi đầu là cụ trưởng thôn tóc hạc da gà, còn có nhà chú Đại Duyệt, Cúc đệ và Cúc muội cũng đến.
Trưởng thôn chống trụ bước tới, đưa cho Ôn Thiên bọc tay nải do bà con trong thôn hùn nhau góp, dặn dò, “Cháu là Cử nhân, tuy dọc đường lên kinh đã có quan phủ lo liệu dọc đường, nhưng cháu vẫn cần để ý đấy.”
“Đúng thế.” Chú Đại Duyệt nói tiếp, “Thời buổi bây giờ quá loạn, đâu đâu cũng có lưu dân, trộm cướp ở Lăng Xuyên như chuyện cơm bữa, hình như phía Bắc còn đang đánh giặc nữa chớ, đừng bảo là dọc đường lên kinh, mà dù vào kinh thành rồi cháu cũng phải cẩn thận.”
Ôn Thiên đáp: “Cháu sẽ chú ý.”
Bọn họ là dân làng tại một thôn nhỏ tên Ngọc Sơn tọa lạc Thần Dương, trấn xây dựa núi, tựa thế ngoại đào viên.
Người dân thôn Ngọc Sơn sống bằng nghề xây dựng, hàng trăm năm qua đã có rất nhiều người thợ nổi tiếng xuất thân từ đây, một trong số đó chính là cha của Ôn Thiên.
Đáng buồn thay cha mẹ Ôn Thiên qua đời sớm, chàng được các chú các bác trong thôn nuôi lớn, tới tuổi ăn học, họ còn mời cả Tú tài cà thọt ở thôn bên tới dạy học cho chàng.
Ôn Thiên được trời phú thông minh, không những có tài trong việc xây dựng mà học vấn cũng rất cao, thi Tú tài một lần đã đậu, ba năm sau, chàng đến phủ thành tham dự kỳ thi Hương, tên đề bảng vàng, xếp những vị trí thứ hai, suýt nữa đã thành Trạng nguyên Thần Dương.
Không gì quan trọng hơn học hành, tuy Ôn Thiên không có chí làm quan, nhưng sau mấy ngày suy nghĩ, chàng vẫn quyết định lên kinh tham dự kỳ thi mùa xuân năm sau.
Trưởng thôn hiền từ cười bảo: “Cháu là Cử nhân đầu tiên của Ngọc Sơn chúng ta, nếu sang năm thi đậu, làm quan trong kinh, Ngọc Sơn được dịp nở mày nở mặt!” Đoạn hỏi, “Cháu đã trả lời thư của La Hiệu úy chưa?”
Ôn Thiên gật đầu, “Rồi ạ.”
La Hiệu úy là hiệu úy quân đội ở Thần Dương.
Nhà tình thương ở Thần Dương vô cùng xập xệ, mấy năm qua liên tục nghe nói sẽ trùng tu, mà mãi tới đến mùa thu năm nay bộ Hộ mới phát bạc.
La Hiệu úy đến Ngọc Sơn mời thợ xây, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn trúng Ôn Thiên, người thợ theo chú bác sửa nhà lợp ngói từ nhỏ, cũng có chút tiếng tăm.
Hầu hết người ở nhà tình thương đều là lưu dân nghèo khó, ấy là chuyện tốt tạo phúc cho dân chứ còn gì nữa, thế nên Ôn Thiên đồng ý ngay tắp lự, thức mấy đêm liền suy nghĩ nên vẽ bản vẽ ra sao, phải dùng loại gỗ gì, thậm chí còn dùng cành trúc dựng mô hình thô sơ, dự định đưa cho La Hiệu úy xem.
Xui xẻo thay, ngay khi chàng vừa chuẩn bị lên đường tới Thần Dương thì tin tức trúng cử được gửi đến, kỳ thi Hội sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau.
Bởi vì bên ngoài đang loạn lạc, những sĩ tử trúng cử ở rất nhiều địa phương đã bắt đầu lên kinh từ bây giờ.
Lên kinh đi thi tức là không thể xây nhà tình thương được nữa, nhưng đường làm quan thênh thang ở ngay phía trước, người thường đều biết phải chọn lựa ra sao.
Ôn Thiên do dự nhiều hôm, cuối cùng quyết định viết thư cho La Hiệu úy từ chối công việc.
Mọi người lại dặn dò đôi câu, quan sai tới đón Ôn Thiên đã đến.
Ôn Thiên siết chặt hộp đựng sách trên lưng, nhìn núi non trước mặt, vẫy tay chào bà con rồi rời đi.
Từ Thần Dương lên kinh thành có thể đi tắt ngang Trung Châu, nhưng thời gian qua Cật Bắc đang xảy ra chiến tranh, rất nhiều lưu dân tràn vào Trung Châu, thêm việc sơn tặc hoành hành ở Lăng Xuyên nên đường đến Trung Châu rất nguy hiểm, các Cử nhân buộc phải đi vòng từ Minh Châu.
Cũng vì lý do này mà mọi người đã bắt đầu lên kinh dự thi từ rất sớm, thậm chí năm nay châu phủ các nơi cũng cử quan sai hộ tống.
Quan sai Thần Dương đưa nhóm thư sinh đến địa giới giáp Minh Châu, một ngũ trưởng dẫn đầu đón mọi người lên xe, nói, “Đường tới Trung Châu bị phong tỏa rồi, rất nhiều lưu dân Cật Bắc bị chặn bên ngoài, ai còn có sức thì đi vòng tới Minh Châu.
Mà sơn tặc ở Lăng Xuyên cũng y chang, gần đây trong phủ thành không được yên ổn, mấy hôm trước còn có đạo tặc làm càn, cướp của rất nhiều phú hộ.
Có không ít con em thế gia bị lừa, hôm qua bọn ta bắt được một ổ sơn tặc, các ngươi đoán xem thế nào? Trong số những người bị bắt cóc có con trai của phú thương trong thành, đói tới mức thành da bọc xương luôn rồi.”
Không phải ngũ trưởng muốn hù dọa các thí sinh đi thi, mà chính Châu doãn đại nhân dặn ngũ trưởng nói lời đó, có câu ‘kẻ ăn không hết người lần chẳng ra’, phần đa sĩ tử đều xuất thân hào môn, nào hiểu thấu nỗi khổ thế gian? Cứ nhìn bọn họ là biết, ngoại trừ Ôn Cử nhân, ai cũng có thư đồng đi theo hầu hạ bút mực.
Dọa họ một chút, đỡ bọn họ đến phủ thành bị người ta cướp còn giúp người ta đếm bạc.
Một công tử áo gấm đeo ngọc vén rèm nhìn ra ngoài, thấy chỉ có vài quân lính đi theo sau xe, không khỏi cau mày phàn nàn, “Đã vậy thì sao ngươi không phái thêm nhiều người bảo vệ bọn ta?”
“Chớ thấy ít mà xem thường, chỉ cần mặc áo binh này, không ai dám động vào chúng ta đâu, Minh Châu đang trưng binh đấy!” Ngũ trưởng cười nói.
Có người hỏi: “Vì sao phải trưng binh?”
“Các bộ lạc ở Thương Nỗ phía Bắc đang bất ổn, có thể sẽ đánh nhau,cho nên triều đình mới trưng binh, địa điểm trưng binh của Trung Nguyên nằm ngoài Minh Châu.
Mọi người chớ xem thường dạo này nhiều trộm cướp, cướp cũng có xấu tốt, có người không kế sinh nhai buộc phải làm giặc cỏ, nhưng luôn hành hiệp nghĩa, bây giờ triều đình trưng binh, không ít nghĩa phỉ đã đến Minh Châu đầu quân, đa số người đi trên đường này đều là nghĩa phỉ, nếu có chuyện thật, thấy bọn ta mặc áo binh, đến lúc đó chẳng phải nhất hô bách ứng sao, sợ cái gì nữa? Nhưng mà tới tối thì các ngươi cẩn thận đấy, đám trộm cướp thích nhất là hành sự ban đêm!”
Đương lúc nói, mọi người đã đến phủ thành Minh Châu.
Nơi dừng chân là một quán trọ trong thành, đã được quan phủ bao trọn.
Ngũ trưởng dẫn các thư sinh tới từng phòng riêng một, nói chờ sĩ tử ở các châu huyện còn lại đến đủ rồi mới bắt đầu khởi hành lên kinh.
Ôn Thiên về phòng, nghĩ tới kỳ thi Hội năm sau, chàng biết bây giờ cần phải chăm chỉ học hành, nhưng ngồi vào bàn lật được vài trang sách, mới cảm thấy chán chường làm sao.
Chàng đã trong tình trạng như thế mấy hôm nay, tâm trí cứ bay về nhà tình thương Thần Dương.
Trước đó không có ngày nào chàng không ngóng mong nhà tình thương do mình xây nên, dựng nhà cao cửa rộng, cho bách tính lê dân một mái nhà che cchàng chính là tâm nguyện của chàng từ trước đến nay.
Nhưng kỳ thi ba năm chỉ có một lần cũng là ước muốn của học trò khắp thiên hạ.
Ma xui quỷ khiến, Ôn Thiên lấy ra bản vẽ gần hoàn chỉnh nằm dưới đáy hòm sách, cùng với mô hình dựng từ cành trúc.
Chàng ngẩn ngơ, chợt trong lòng có quyết định.
Dù bản thân không thể chứng kiến nhà tình thương được dựng nên, nhưng đưa bản vẽ hoàn thiện cho La Hiệu úy xem tham khảo cũng tốt thôi, nói không chừng bọn họ sẽ dùng đến nó, vậy coi như mình cũng đã hết lòng.
Ôn Thiên nói là làm, nhưng tìm khắp hòm sách mới nhớ ra mình không đem theo thước đo.
Hoàng hôn đã buông, nhân lúc trời chưa tối hẳn, Ôn Thiên lật đật ra cửa.
Chàng ghé liền mấy tiệm bút mực, tới lúc mua được thước thì trời đã tối om.
Trời vừa tối, chung quanh chìm hẳn trong yên ắng.
Gần đây có cướp bóc hoành hành ở phủ thành, gió chiều vừa thổi, các cửa hàng còn đốt đèn trong hẻm nhỏ rối rít đóng cửa.
Thậm chí còn không có người đi đường, Ôn Thiên vội vã chạy về quán trọ, trong lòng vô cùng bất an, chàng tự an ủi cũng may xung quanh đây toàn là phú hộ, sẽ không có kẻ nào dám làm liều.
Nhưng ngay sau đó chàng lại cảm thấy không đúng, nghe ngũ trưởng kia nói, bọn đạo tặc hoành hành trong thành chuyên môn nhắm vào phú hộ.
Trên trời sấm giật đùng đoàng, mây che vầng trăng, gió lớn lùa qua, Ôn Thiên áp sát chân tường, chạy nhanh về phía trước.
Ngay đúng lúc này, chàng nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ khoảng sân bên trong tường, dường như là thứ gì đó rơi xuống đất.
“Ai?” Trong sân lập tức có người đi ra kiểm tra.
Nhưng người kia còn chưa kịp gần thì bất chợt có một bóng đen lao về phía hắn, bụng nhói lên, hắn r3n rỉ ngã ngửa xuống đất, lập tức tắt thở.
Đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong sân, Ôn Thiên không khỏi sợ hãi, đoán chắc tám phần có đạo tặc xông vào.
Chàng không rõ tên cướp có nghe thấy tiếng bước chân của mình hay không, càng không biết nếu bị hắn ta phát hiện thì chàng phải làm gì.
Ôn Thiên hoảng hốt nhìn quanh, bất chợt có một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối, “Lại đây!” Cứ thế, chàng bị kéo vào con ngõ sau lưng.
Cùng lúc đó, tên cướp trong sân cũng đã nhận ra bên ngoài có người, hắn leo tường trèo ra, từ từ tiến đến vị trí của Ôn Thiên.
Cũng may động tĩnh vừa rồi đã kinh động đến quân lính tuần tra, chẳng mấy chốc đã có lính giơ đuốc chạy tới, tên cướp chần chừ, đoạn bỏ trốn theo hướng khác.
Mượn ánh lửa chiếu sáng ở đầu ngõ, lúc này Ôn Thiên mới thấy thì ra người kéo mình trốn chính là một tên khất cái.
Nhưng bảo là khất cái cũng không chính xác, tuy áo quần có nhiều mảnh vá song khá sạch sẽ, khăn quàng trên cổ quấn mấy vòng, khăn màu đỏ sậm.
Hắn không cao, nom tuổi tác chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng gầy gò, da trắng môi hồng, nhất là đôi mắt nọ, thoạt nhìn rất lanh lợi và cũng rất giảo hoạt, như chú sói có khứu giác nhạy bén.
Đối diện với cái nhìn của Ôn Thiên, hắn ta đưa tay đẩy chàng, “Này, có biết ta mới cứu mạng ngươi không hả?” Hắn giơ ngón cái chỉ về phía tên cướp chạy trốn, “Nếu bị gã kia để mắt thì coi như ngươi đi đời!”
Ôn Thiên còn chưa đáp thì quan sai đã tới, hết nhìn Ôn Thiên lại nhìn sang tiểu khất cái, hỏi: “Kẻ nào?”
Vẻ ngạo mạn trong mắt tiểu khất cái biến mất, hắn ta cuống cuồng kéo tay áo Ôn Thiên, chỉ vào Ôn Thiên nói, “Quan gia, tôi đi chung với y.”
Quan sai lại nhìn Ôn Thiên.
Ôn Thiên biết vì sao tiểu khất cái lại kéo mình – hắn không muốn bị quan phủ kiểm tra.
Thời buổi rối ren, ai cũng có nỗi niềm riêng, hơn nữa đúng là tiểu khất cái này đã cứu mình, chàng nợ hắn ta.
Ôn Thiên gật đầu bảo: “Tại hạ là sĩ tử dự thi, người này… là thư đồng tại hạ thuê ở tiệm bút mực.”
Nói đoạn, chàng lấy văn điệp ra cho quan sai kiểm tra.
Xem xong văn điệp, thái độ của quan sai cũng nhẹ nhàng hẳn, “Vậy mời các hạ nhanh chóng về quán trọ, nay trong thành đang bị đạo tặc càn quấy, các hạ chớ ra ngoài vào lúc nửa đêm.”
Đợi quan sai rời đi, tiểu khất cái mới thở hắt một hơi, trong mắt lại dâng lên vẻ đắc chí, tháo khăn quàng cổ xuống, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói, “Đi thôi, ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.”
Ôn Thiên toan trả lời, nhưng vừa nhìn lướt qua cổ của tiểu khất cái thì sửng sốt, “Ngươi…”
Tiểu khất cái không phát hiện, lau mồ hôi xong lại quấn khăn lên cổ, điềm nhiên nói tiếp, “À phải rồi… Lúc nãy ngươi nói ngươi là gì… khỉ dữ tự đi, nhà ngươi nuôi khỉ hả?”
Đêm tối như mực, Ôn Thiên đi trước, tiểu khất cái cất bước theo sau.
“À, không phải nhà ngươi nuôi khỉ, mà ngươi là sĩ tử dự thi, nếu thi đậu thì sẽ làm quan lớn, kiểu kiểu vậy đúng không?”
“Hèn gì vị quan gia kia lại nể ngươi đến thế.”
“Mà sao tối rồi ngươi còn lang thang ngoài này? Ngươi không biết gần đây trong thành có đạo tặc hoành hành hả?”
Hắn hỏi quá nhiều, Ôn Thiên không biết phải trả lời từ đâu.
Đến quán trọ, tiểu khất cái ngó nghiêng nhìn quanh, thở dài nói: “Quan phủ chu đáo với thư sinh ghê, lại cho các ngươi ở quán trọ tốt thế này!” Đợi đến lúc vào phòng, chàng đi thẳng tới giường ngồi xuống, lại cảm thán, “Phòng này sướng thật đấy!”
Bắt gặp cái nhìn của Ôn Thiên, tiểu khất xấu hổ giải thích: “Thì đây là lần đầu ta tới quán trọ tốt thế này mà, hồi trước bọn ta chỉ ở trong trại… Trong thôn bọn ta, người ngoài tới đều ngủ chung giường hết, là kiểu giường trải từ đầu phòng đến cuối phòng.”
Gió thu thổi nhẹ, gương mặt của tiểu khất cái đỏ bừng, Ôn Thiên nhìn hắn, hỏi: “Ngươi… tên gì?”
“Ta họ Nhạc, tên là…” Tiểu khất cái nói được nửa, rồi sực nhận ra đang ở bên ngoài không được dùng tên thật, vội vàng đổi lời, “Ta là anh lớn trong nhà, bên dưới có một đứa em trai, nó tên Tiểu Thất, vậy ngươi gọi ta là Tiểu Lục đi.”
Hắn lại nhìn ngó xung quanh, chợt nhìn thấy mô hình căn nhà nhỏ làm bằng trúc to chừng một bàn tay ở trên bàn, hai cửa mở lớn, thoáng thấy được cả bàn ghế bên trong, “Ngươi làm thứ này hả? Giỏi ghê!” Tiểu khất cái thở dài, “Ta cũng từng thấy nhà xây từ bùn ở trong chợ huyện, nhưng tay nghề thua xa ngươi nhiều!”
Hắn lại tò mò hỏi: “Không phải ngươi là sĩ tử à? Còn biết làm thứ này nữa hả?”
Ôn Thiên không biết phải trả lời như thế nào, chàng vẫn chưa hài lòng về mô hình ban đầu này, nhưng số tiền bộ Hộ chi trả lại có hạn, nếu dựng nhà tình thương theo bản vẽ của chàng thì rất có thể sẽ vượt quá dự tính, đó cũng là nguyên nhân chàng mãi chưa nộp bản vẽ cho quân ti Thần Dương.
Thấy tiểu khất cái thích mê mô hình, Ôn Thiên hỏi, “Ngươi ở đâu, sáng mai ta đưa ngươi về.”
Tiểu khất cái nghe vậy bèn đặt mô hình xuống, nhìn Ôn Thiên, đôi mắt trong veo, “Ta là người Lăng Xuyên, theo người nhà đến Minh Châu, hôm trước bị lạc, bây giờ không biết đi đâu.” Hắn mím môi, cảm thấy khó nói, “Ta… ta có thể ở chỗ của ngươi ít hôm được không? Tuy ta ăn mặc vậy thôi chứ không bẩn đâu, cũng không bị bệnh, còn đem theo không ít tiền nhé, sẽ không ăn không của ngươi đâu, buổi tối ngủ dưới đất cũng được.”
Rồi như để chứng minh lời mình nói, hắn thò tay vào trong áo lấy ra một xâu tiền, “Chỉ ít hôm thôi, sau mấy hôm nữa, chắc chắn người nhà ta sẽ tìm được ta, ta trả ngươi tiền nè…”
“Không cần.” Ôn Thiên ngắt lời.
Chẳng rõ nghĩ đến điều gì mà hai tai chàng đỏ bừng, do dự một lúc, chàng thu dọn sách vở và thước đo trên bàn, “Trong quán trọ có phòng đọc sách, tối nay ngươi ngủ ở đây đi, ta tới phòng đọc.”
Nói đoạn, chàng hấp tấp đi ra cửa.
Tiểu khất cái ở lại quán trọ một lèo những ba hôm.
Nhưng hắn không phải ăn không ngồi rồi, dù sớm hay muộn thì ban ngày đều ra ngoài một chuyến.
Tuy quán trọ có cung cấp suất ăn, song đang trong thời buổi loạn lạc, cơm nước chỉ đủ cho một người, thế mà ngày nào trở về tiểu khất cũng xách theo một túi giấy nhỏ, không đùi gà lá sen – ẩm thực trứ danh của Minh Châu thì cũng là bánh rắc đường hạt dẻ, nhờ ké phúc hắn Ôn Thiên mới được thưởng thức.
Ôn Thiên cũng hiểu ý của tiểu khất cái, hắn muốn chứng minh mình không ăn ở chùa, cho nên mỗi lần tiểu khất cái đem đồ về, Ôn Thiên đều ăn uống bình thường.
Lúc Ôn Thiên ở trong phòng sửa bản thiết kế, tiểu khất cái sẽ không làm ồn, hoặc tự làm chuyện của mình hoặc ngủ một giấc say sưa, chưa từng quấy nhiễu chàng.
Đến ban đêm, Ôn Thiên tới phòng đọc sách, tiểu khất cái lấy làm xấu hổ, cảm thấy mình chẳng khác nào tu hú chiếm tổ, có lỗi với Ôn Thiên.
Đêm hôm đó, Ôn Thiên lại tới phòng đọc sách như mọi khi, tiểu khất cái sắp sửa đi ngủ, bỗng nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa sổ.
Bọn họ ở tầng ba đối diện đường chính, ngoài cửa sổ là bóng đêm đen kịt chứ còn gì nữa đâu? Nhưng tiểu khất cái như cảm ứng được gì đấy, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài tối om, vầng trăng treo cao cũng không đủ soi sáng.
Tiểu khất cái đang định đóng cửa thì đúng lúc này, một thiếu niên treo ngược đu từ trên mái nhà xuống, cười lạnh nói: “Quả nhiên tỉ ở đây.”
Rồi cậu chàng xoay mình trên không, trượt vào phòng, khinh công của cậu giỏi đến mức đáng nể, hai chân chạm đất không một tiếng động, tiểu khất cái nhìn cậu, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Thất, sao đệ lại đến đây?”
“Sao đệ lại không được đến? Cha biết tỉ lén lút bám theo tới Minh Châu, đã sai người tìm tỉ khắp nơi.” Cậu thiếu niên ngồi xuống trước bàn, lật cốc trà, tự rót cho mình một cốc, vừa uống vừa nói: “Tỉ nè, tỉ cũng ẩu quá đấy, thế mà dây vào Lý mù lòa, không sợ chọc gã nổi điên hả?”
Lại nói thiếu niên anh khí đây chẳng phải ai xa lạ, chính là con nuôi của nghĩa phỉ Lăng Xuyên Nhạc Xung – Nhạc Ngư Thất, còn tiểu khất cái trước mặt cậu lại là con gái của Nhạc Xung, Nhạc Hồng Anh.
Nhạc Hồng Anh nghe thế, tức tối ngồi phịch xuống ghế, “Vì sao cha tới Minh Châu đầu quân mà bắt tỉ ở nhà? Xem thường con gái ông ấy hả?”
Nhạc Ngư Thất đã giải thích với Nhạc Hồng Anh rất nhiều lần rồi, không phải Nhạc Xung không muốn dẫn nàng theo, mà quan phủ không trưng nhận con gái, bọn họ mới đến, không nên làm trái quy định của quan phủ.
Nhạc Hồng Anh nổi giận: “Vừa hay trong thành có đạo tặc, đợi đấy tỉ sẽ bắt được Lý mù lòa cho xem, để cha và đám quan phủ mù mắt kia xem bản lĩnh con gái người ta!”
Nhạc Ngư Thất xì một tiếng: “Cách tỉ bắt gã Lý mù lòa là nấp trong nhà trọ đắt tiền há miệng chờ sung?”
“Đệ đừng coi thường quán trọ này, toàn sĩ tử dự thi nghỉ lại đó.”
“Khỉ… cái gì? Khỉ dữ tự đi? Đệ không thích con đó chút nào.”
“Không phải khỉ dữ mà là sĩ tử, học trò đọc sách ấy.” Nhạc Hồng Anh khịt mũi trước sự vô học của Nhạc Ngư Thất, “Là người từ nhỏ đã đến lớp học, biết đọc biết viết, đọc rất nhiều sách, sau này sẽ lên kinh đi thi, thi xong là làm quan lớn.”
Nghe thấy vâ, sự xem thường trong mắt Nhạc Ngư Thất dần biến mất, lần thứ hai đánh giá căn phòng bằng vẻ kính nể.
“Sao tỉ chui vào được cái chỗ này hay vậy?”
Từ nhỏ hắn lớn lên trong sơn trại, rất ít tiếp xúc với người có học, cùng lắm chỉ biết mỗi ông thầy đồ dưới núi Bách Dương từng đọc Tam Tự Kinh, biết vài chữ nghĩa đủ để viết thư.
Đại Chu vốn trọng văn, người đọc sách luôn có địa vị rất cao trong lòng dân chúng.
Nhạc Hồng Anh đắc chí nói: “Lý mù lòa đó cướp của giàu chia người nghèo còn gì.
Tỉ theo dõi hắn mấy đêm, có một hôm nhân tiện cứu được một thư sinh, người này tưởng tỉ bị lạc gia đình nên thương xót thu nhận tỉ.”
Nhắc đến thư sinh này, Nhạc Hồng Anh phấn khởi nói, “Y họ Ôn, là người Thần Dương, tính cách tốt lắm, học vấn cũng giỏi, đệ có thấy hộp đựng sách ở trong tủ không? Y đọc hết chỗ sách đó rồi đấy.
Y vừa biết viết văn vừa biết vẽ nữa, đúng rồi, có thấy mô hình nhà tre trên bàn không? Là y tự làm lấy.”
Nhạc Ngư Thất liếc Nhạc Hồng Anh, “Hắn giỏi thì sao? Cũng có phải quan nhân của tỉ đâu.”
Không đợi Nhạc Hồng Anh nổi đóa, cậu nói: “Tỉ với hắn cô nam quả nữ ăn chung ở chung, để xem cha biết thì có chặt cái chân chó của tỉ không!”
“Sợ gì, chuyện này đệ không nói, tỉ không nói, làm sao cha biết được? Với lại,” Nhạc Hồng Anh cụp mắt, “Ôn tướng công cũng không biết tỉ là con gái, đợi y lên kinh làm quan lớn, đâu còn nhớ đến tiểu khất cái ở phủ thành Minh Châu.”
Nhạc Hồng Anh không nhắc đến Ôn Thiên nữa, nói với Nhạc Ngư Thất: “Yên tâm đi, tỉ thu xếp hết rồi.
Bây giờ quan phủ đang muốn bắt Lý mù lòa, chắc chắn gã sẽ không dại dột đến phố đông nữa, vừa khéo có mấy công tử nhà giàu đang ở tại quán trọ này, mấy hôm nay ta đã nhờ người đi tung tin, không quá hai ngày, kiểu gì Lý mù lòa cũng sẽ xuất hiện cho xem, đợi ta đưa hắn vào tròng, cha sẽ cho ta gia nhập trưng binh thôi, đệ giấu giúp tỉ ít hôm nhé.”
Tỉ đệ họ có thói quen tự hành sự, Nhạc Ngư Thất nghe xong, không nói năng ư hử gì, chỉ đứng lên đi tới cửa sổ, dặn dò: “Lý mù lòa không phải đồ ngốc, tỉ cố ý thả tin dụ hắn cắn câu, làm gì có chuyện hắn không nhận ra.
Hơn nữa hắn chỉ cướp bóc chứ không làm hại tính mạng ai, dù bắt được hắn, công lao cũng không to đâu.”
Nói đoạn, Nhạc Ngư Thất đẩy cửa sổ toan nhảy ra ngoài, Nhạc Hồng Anh chợt gọi lại, “Đợi chút.”
Nàng hỏi: “Đệ có đem bạc theo không?”
Nhạc Ngư Thất lục lọi trên người, lấy ra một xâu tiền trong cổ tay áo bên phải, đưa hết cho Nhạc Hồng Anh, hỏi, “Tỉ xài hết tiền rồi à?”
“Không phải…” Nhạc Hồng Anh chần chừ giải thích, “Hôm nay thấy trong chợ có bán món đồ chơi, định mua cho Ôn tướng công làm quà cảm ơn, nhưng không đủ tiền…”
Nhạc Ngư Thất nghe vậy, lại nhìn Nhạc Hồng Anh mấy lần, “Tỉ này, đừng bảo tỉ thật sự nhìn trúng người ta rồi nhé? Người ta là thư sinh thanh bạch, còn tỉ là nữ thổ phỉ đấy.”
***
“Tặng huynh này.”
Nhạc Hồng Anh đặt một chiếc hộp gỗ kiểu cũ lên bàn.
Ôn Thiên bất ngờ, mở ra xem, trong hộp là một ngôi nhà lớn bằng lòng bàn tay.
Không khác mô hình của nhà tình thương ban đầu là bao, điểm khác duy nhất là của chàng xây bằng trúc, còn thứ trước mắt được dựng bằng gỗ và bùn.
Nhạc Hồng Anh nói: “Suốt ngày thấy huynh vẽ nhà vẽ cửa, trùng hợp ta thấy thứ này trong chợ, huynh có thích không?”
Ôn Thiên cầm nhà gỗ nhìn chăm chú, không trả lời.
Nhạc Hồng Anh chợt thấy xấu hổ, lại giải thích, “Ta nghe được tin tức về người nhà rồi, sáng mai ra ngoài thành gặp họ, huynh giúp đã đỡ ta mấy ngày, đây coi như quà cảm ơn…”
Ôn Thiên lơ đãng “ừ” một tiếng, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, “Ai làm căn nhà gỗ này vậy?”
“Không biết, một tiểu thương ở Lăng Xuyên bán cho ta.” Nhạc Hồng Anh nói, thấy Ôn Thiên rất để ý mô hình nhà gỗ này, nàng nói thêm, “Nhà cửa Lăng Xuyên chỗ ta đều xây như vậy, dựng giữa hai núi tránh gió, để đề phòng mưa nhiều dầm dề nên nền nhà cao luôn xây cao hơn mặt đất.”
Ôn Thiên kinh ngạc: “Xây giữa hai núi?”
Nhạc Hồng Anh gật đầu, “Chắc huynh chưa bao giờ đến Lăng Xuyên nhỉ, Lăng Xuyên nhiều núi, đa số nhà cửa đều dựng trong núi.”
Đúng là Ôn Thiên chưa từng đến Lăng Xuyên, chỉ nghe các chú bác ở trấn Ngọc Sơn kể qua, nói đó là nơi núi liên miên, mưa nhiều vào hè.
Nghe những lời Nhạc Hồng Anh nói, Ôn Thiên như ngộ ra điều gì đó.
Chàng cứ trù trừ chưa giao bản thiết kế nhà tình thương cho quân tư Thần Dương là vì bạc bộ Hộ đưa có hạn, nếu xây theo phương pháp của chàng thì kiểu gì cũng sẽ vượt chi tiêu.
Nhưng, nếu có thể lựa chọn địa điểm mới cho nhà tình thương, lợi dụng địa hình tránh gió che mưa, không phải có thể tiết kiệm được rất nhiều nguyên vật liệu sao?
Do chàng bảo thủ không chịu thay đổi cách nghĩ thôi.
Ôn Thiên như được khai sáng, nói với Nhạc Hồng Anh: “Ta hiểu rồi, cám ơn nhiều.” Nói đoạn, chàng vội vàng trải giấy thước đo.
“Nè!” Nhạc Hồng Anh còn chưa kịp gọi, Ôn Thiên đã nhanh chóng chạy tới phòng đọc sách sửa bản vẽ.
Nhạc Hồng Anh hậm hực ngồi xuống, mới nói sáng mai nàng sẽ đi mà chàng cứ coi như gió thổi bên tai, chỉ biết có bản vẽ này nọ.
Chí ít cũng quen nhau mấy ngày mà.
Đương khi thất vọng thì chợt nghe thấy tiếng cửa mở, không ngờ Ôn Thiên quay về.
Chàng nhìn nàng: “Ngày mai xuất phát lúc nào?”
Nhạc Hồng Anh ngơ ngác đáp: “Giờ Thìn?”
Ôn Thiên nói: “Được, sáng mai ta đi tiễn.”
Nhạc Hồng Anh ngớ ra, đoạn lập tức nói: “Không cần đâu!”
Ôn Thiên mỉm cười, gật đầu rồi đi tới phòng đọc sách.
***
Trời đã tối nhem mà Nhạc Hồng Anh vẫn chưa dám ngủ.
Nàng không nói thật với Ôn Thiên.
Ngày mai nàng đi không phải vì tìm được người nhà, mà đoán chắc tối nay Lý mù lòa sẽ đến.
Nàng đã nhờ người tung tin, nói có sĩ tử nhà giàu đang ở tại quán trọ phía đông thành.
Mà trong thành đang náo loạn chuyện trộm cướp, phú hộ trong thành sợ bóng sợ gió, chi rất nhiều bạc mời hộ vệ canh gác ngày đêm, chỉ có sĩ tử ở quán trọ mới chưa biết tới thế đạo hiểm ác, thiếu đề phòng.
Mà ngày mốt các sĩ tử sẽ bắt đầu lên kinh, tối nay chính là cơ hội lí tưởng nhất, không phải Lý mù lòa thích cướp của giàu chia người nghèo ư, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
Đợi Lý mù lòa tới, ắt sẽ kinh động đến quân lính ngoài quán trọ, vị chi hắn chỉ có thể chuồn từ cửa sau.
Cũng có quân lính gác ở cửa sau, nhưng phía tây có một buồng chứa củi sát con hẻm nhỏ, trèo tường nhảy ra trốn trong hẻm chính là lối thoát duy nhất.
Nhạc Hồng Anh sẽ mai phục trong buồng chứa củi, chỉ đợi Lý mù lòa tới, ắt có thể trúng bẫy.
Trời càng lúc càng tối, qua giờ Hợi, đêm tối om gần như không nhìn thấy xung quanh.
Nhạc Hồng Anh dùng tay chống má, lim dim ngồi trước bàn, chợt bên ngoài vang lên tiếng hô hoán.
“Người đâu, có trộm lẻn vào quán trọ!”
“Có trộm! Có tặc trộm đồ, còn đả thương người!”
Nhạc Hồng Anh mở bừng hai mắt, thấy bên ngoài sáng rực ánh đuốc, nàng lập tức lao tới buồng chứa củi.
Toàn bộ quán trọ đã bị bao vây, nhưng quân lính vẫn đang lục soát trong nhà, ở hậu viện vô cùng yên ắng.
Nhạc Hồng Anh đẩy cửa phòng củi ra, thấy một bóng người cao lớn nằm dưới đất, mùi mê hương trong phòng đã tản bớt, dù vậy Nhạc Hồng Anh vẫn cẩn thận dùng khăn tay bịt mũi miệng, gọi thử: “Lý mù lòa?”
Người dưới đất không đáp.
Nhạc Hồng Anh lại gần mấy bước, đưa tay đẩy gã Lý mù lòa, thấy gã vẫn không nhúc nhích thì yên tâm, nàng lôi dây thừng ra định trói Lý mù lòa lại giao cho quan phủ, nhưng đúng lúc này, người dưới đất chợt động.
Tên Lý mù lòa bỗng bật dậy, vươn tay ra từ trong bóng tối, chụp lấy Nhạc Hồng Anh.
Nhạc Hồng Anh phản ứng rất nhanh, lắc mình toan tránh đi, nhưng vì bất ngờ nên không thể nhanh hơn được đối phương đã có chuẩn bị.
Tay bị bẻ ngược ra sau, bên tai vang lên tiếng cười của Lý mù lòa: “Hóa ra nữ tặc theo dõi ta gần đây chính là ngươi?”
Nhạc Hồng Anh hừ lạnh: “Đồ tương kế tựu kế!”
Lý mù lòa nói: “Ngươi cố tình tung tin dụ ta cắn câu, ta mà không đến, chẳng phải phụ sự vất vả khổ tâm của ngươi sao.
Tiểu cô nương à, ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại giăng bẫy bắt ta?”
Nhạc Hồng Anh mím môi không đáp.
Lý mù lòa lại cười nói: “Khỏi cần nói ta cũng đoán được đại khái.
Tiểu cô nương nhà ngươi còn non lắm, đây là lần đầu ngươi xuống núi đúng không? Muốn bắt người ta mà không chịu tìm hỏi lai lịch của đối phương? Ngươi không biết ta nhưng ta biết ngươi đấy, ngươi cũng là người Lăng Xuyên giống ta, cha ngươi chính là Nhạc Xung núi Bách Dương!”
Nói tới đây, gã phá lên cười: “Đường đường là con gái của Nhạc Xung, thế mà tối nay lại rơi vào tay ta, tin này mà truyền đi, khéo người khác cười cho thối mặt!”
“Ai làm người nấy chịu!” Nhạc Hồng Anh la lên, “Tối nay ta rơi vào tay ngươi là do ta tính sai, muốn giết muốn xử cứ việc, không liên quan đến cha ta!”
“Sao không liên quan?” Lý mù lòa nói, “Nhạc Xung hắn suốt ngày tự xưng nghĩa phỉ, thế mà bây giờ lại dẫn các anh em núi Bách Dương đi đầu quân! Chuyện tốt mình hắn hưởng, chỉ khổ các sơn tặc khác bị phỉ nhổ không theo chính đạo! Vừa hay con gái của Nhạc Xung rơi vào tay ta, ta sẽ giao ngươi cho quan phủ, để lại chứng cứ nói tối nay ngươi dẫn ta đến ăn trộm, và những vụ án mà ta phạm vào gần đây đều đồng mưu với Nhạc Xung! Chứ nếu ta đã biết tối nay là bẫy thì việc gì phải tới?”
Lý mù lòa cười sang sảng, đoạn lôi cổ Nhạc Hồng Anh nhảy ra khỏi tường.
Nhưng chưa đi ra khỏi hẻm, đằng trước chợt xuất hiện ánh sáng, Lý mù lòa giật mình, tưởng quan binh tìm đến.
Tuy gã muốn giao Nhạc Hồng Anh cho quan phủ nhưng không muốn xung đột trực diện với họ, đang định trốn sang bên cạnh thì Nhạc Hồng Anh đã gào lên: “Nghĩa sĩ cứu tôi với!”
Bóng người cầm đèn ở đầu ngõ dừng bước, biết trong ngõ có người gặp nạn, cuối cùng nhấc chân đi tới.
Ở khoảng cách gần, ánh đèn soi sáng khuôn mặt người đến, tuấn tú dịu dàng, khí chất nhã nhặn, chính là Ôn Thiên.
Thì ra Ôn Thiên nghe nói có trộm đột nhập vào quán trọ, về phòng không thấy tiểu khất cái đâu, sợ nàng gặp nguy hiểm nên ra ngoài tìm.
Nhạc Hồng Anh thấy mình kéo Ôn Thiên tới thì lại hối hận.
Nàng tính sai rồi, rơi vào bẫy của người khác, một mình chịu đã đành, nhưng nàng tuyệt đối không muốn Ôn Thiên bị liên lụy.
Bất chấp Lý mù lòa giữ chặt cánh tay, nàng giãy dụa cố gắng vùng ra, khuỷu tay suýt gãy, cao giọng nói: “Ôn tướng công, ta có cách thoát thân, huynh chạy nhanh đi, huynh ở lại đây chỉ tổ liên lụy tới ta!”
Nhưng Ôn Thiên đã đến gần hai người.
Lý mù lòa không ngờ Nhạc Hồng Anh lại giãy dụa vùng vẫy, lại còn nhắc nhở đối phương.
Gã hồ nghi nhìn Nhạc Hồng Anh và Ôn Thiên, trong bụng dần sáng tỏ.
Gã còn lấy làm lạ là tại sao sơn tặc như Nhạc Hồng Anh lại có thể lui tới ở quán trọ nơi sĩ tử ở, hóa ra là vì cậu học trò tốt bụng lương thiện đây, thương hại “tiểu khất cái” không có nhà về.
Lý mù lòa cười cợt: “Này tiểu tử, ngươi chưa biết đúng không, ngươi bị nữ tặc này lừa rồi, nó không phải khất cái, càng không phải là nam, nó là…”
“Đàn ông như ngươi bắt nạt một tiểu cô nương làm gì, thả nàng ấy ra!” Không đợi tên Lý mù lòa nói hết câu, Ôn Thiên đã ngắt lời.
Nhạc Hồng Anh ngạc nhiên: “Huynh… biết á?”
Chàng biết nàng là nữ? Biết từ hồi nào? Nếu đã biết, vì sao còn cho nàng ở lại? Không phải thư sinh bọn họ rất coi trọng chuyện nam nữ thụ thụ bất thân sao? Chàng không cảm thấy cô nam quả nữ hai người ở chung một phòng rất khó xử ư?
Ôn Thiên nhìn Nhạc Hồng Anh, không trả lời nàng mà nói với Lý mù lòa: “Ta biết ngươi chính là đạo tặc đang bị quan phủ truy lùng, ngươi bắt nàng vì muốn tìm người gánh tội thay mình, thu hút sự chú ý của quan phủ hòng chạy trốn.
Nhưng ngươi có nghĩ đến, mấy ngày nay nàng luôn ở chung với ta, dù làm gì cũng có ta đứng ra làm chứng, nếu ba người chúng ta cứ thế ở đây, đợi quân lính tới thì ngươi chỉ tổ bất lợi, trái lại, nếu ngươi thả nàng đi, ta sẽ xem như chưa từng gặp ngươi, đôi bên bình an mới là thượng sách.”
Lý mù lòa cười lạnh: “Thư sinh nhà ngươi thông minh đấy, vừa nhìn đã nhận ra mục đích của ta.
Nhưng ngươi vẫn bỏ sót một chuyện, đó là vì sao ta phải cứ ở đây đợi?”
Nói xong, Lý mù lòa vung tay, một lưỡi đao cực mỏng như tên rời cung, bắn về phía Ôn Thiên.
“Ôn tướng công cẩn thận!”
Nhạc Hồng Anh thốt lên, nhưng đúng lúc này, một bóng người tựa gió xuất hiện từ trên tường, thong thả bứt phiến lá trên cành, tiện tay vung lên, lá bay đập vào đao mảnh, lưỡi đao bị cản lập tức rơi xuống.
Đợi khi Lý mù lòa phản ứng, Nhạc Ngư Thất đã kéo Nhạc Hồng Anh về, cùng lúc ấy, có mấy bóng người xuất hiện trong hẻm, người đi đầu tướng tá phốp pháp, tuổi chừng bốn mươi, chính là Nhạc Xung.
“Tiểu Thất, cha, sao mọi người lại đến đây?” Nhạc Hồng Anh ngạc nhiên, nhìn sang Nhạc Ngư Thất, “Là đệ…”
“Không phải đệ.” Chưa đợi Nhạc Hồng Anh hỏi hết, Nhạc Ngư Thất đã nói, “Lần trước quên nói với tỉ, sau khi cha đầu quân, quan phủ Minh Châu giao cho cha nhiệm vụ đầu tiên, trùng hợp sao chính là truy bắt đạo tặc trong thành.
Tối nay cha tự tìm đến đây, đệ không có bán đứng tỉ.”
Nhạc Hồng Anh không biết phải nói gì, nàng vốn định tự bắt Lý mù lòa để giành công với cha, chứng minh con gái cũng có thể tòng quân.
“Ta còn lấy lạ vì sao tối nay quán trọ canh phòng lỏng lẻo, mãi mà không có lính tìm đến, hóa ra cha con hai ngươi trong ứng ngoại hợp, một sáng một tối hòng bắt ta.” Lý mù lòa tưởng Nhạc Hồng Anh và Nhạc Xung hợp tác giăng bẫy, phẫn nộ nói.
Nhạc Xung không giải thích nhiều, chỉ bảo: “Lý Ứng Toàn, cho dù ngươi cướp của giàu chia cho người nghèo thì cũng không phải chính đạo, hãy dừng lại đi.”
“Chính đạo?” Lý mù lòa cười lạnh, “Chính đạo là thứ gì hả? Đầu quân giống như ngươi? Vậy ngươi nói ta hay, sau khi đầu quân, ngươi có làm được gì khác ngoài con ruồi mất đầu không?”
“Có biết bao lưu dân ở Minh Châu lẫn Trung Châu, mỗi ngày có biết bao người đã chết vì thiên tai đói kém, vậy mà ngươi còn quay sang giúp chúng?”
“Nhạc Xung, hồi trước ở Bách Dương ngươi không cướp bóc, không hại người vô tội, ta lấy làm bội phục.
Nhưng bây giờ ngươi lại quỳ gối trước quan phủ, bước lên con đường công danh lợi lộc, ta thực sự xem thường ngươi! Còn luôn mồm nói chuyện chính đạo với ta, đồ dối trá! Chính đạo là gì? Tiểu huynh đệ, ngươi biết chính đạo của ngươi ở đâu không?”
Khi nói câu cuối, Lý mù lòa quay sang nhìn Ôn Thiên.
Ôn Thiên bị hỏi đột ngột, chợt không biết nên trả lời ra sao.
Lý mù lòa thấy thế, cười một tràng to: “Ngươi xem, ngươi muốn thi công danh nhưng không phải cũng không biết đường mình đi nằm ở đâu sao? Có thể ngươi chưa bao giờ nghĩ xem bản thân muốn gì, chỉ vì ai ai cũng bảo đấy là con đường đúng đắn, nói học hành có thể một bước lên mây, nên ngươi mới chọn con đường này.”
Nghe những lời ấy, Ôn Thiên thầm phản bác trong bụng, không phải, chàng luôn biết mình muốn làm gì, muốn là gì.
Hơn nửa đời chàng tập trung nghiên cứu chuyện xây dựng.
Nguyện vọng lớn nhất đời chàng chính là xây nhà cao cửa lớn, cho lê dân một mái nhà che mưa chắn gió.
Nhưng chàng không nói ra, bởi vì đúng là con đường mà chàng đang đi trái ngược với tâm nguyện trong lòng.
Lý mù lòa nói: “Ngươi nói cướp của giàu chia cho người nghèo không phải chính đạo, nhưng chí ít ta có thể thấy rõ những người từng được ta giúp đỡ đang dần tốt lên, dù bọn họ chỉ có thể sống thêm một tháng hai tháng, thậm chí chỉ một hôm hai hôm, nhưng trong thời buổi loạn thế ngày nay, chọn lối đi khác có gì là sai?”
Nhạc Xung không trả lời, vì ở đầu hẻm có ánh lửa lan tới, quân lính đến rồi.
Lý mù lòa thấy nói thêm cũng vô dụng, từ đầu gã đã lựa chọn vi phạm thế tục để hành cái nghĩa mình cho là đúng, thì đã lường trước có ngày hôm nay.
Gã đưa hai tay ra: “Nộp ta cho quan phủ đi.”
Nhạc Xung nhìn gã, nhưng không ra tay mà chỉ nói: “Ngươi đi đi.”
Ông vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó, từ Nhạc Hồng Anh, Nhạc Ngư Thất cho đến Ôn Thiên, đều ngạc nhiên nhìn Nhạc Xung.
Nhạc Xung nói: “Ta không tán thành với hành vi của ngươi, nhưng ta đã điều tra, đa số phú hộ bị ngươi trộm đều là gian thương.
Ta không biết thời buổi loạn thế có thật sự cần người như ngươi không, nhưng ta luôn cho rằng không phải ngươi đã hết thuốc chữa, nếu nộp ngươi cho quan phủ, hẳn ngươi sẽ bị nhốt vào đại lao tám năm mười năm, bữa đói bữa no nhưng không tới mức chết, thế thì hời cho ngươi quá.”
Lý mù lòa sững sờ, một lúc sau mới thốt ra hai chữ: “Dối trá.”
Gã lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã quyết định tha cho ta, việc gì tối nay phải tốn công giăng bẫy bắt ta?”
“Bắt được ngươi chỉ là chuyện tình cờ, không phải ta sắp xếp.” Nhạc Xung không giải thích, “Nhưng ta cũng muốn nhân cơ hội này nói với ngươi môt chuyện, vào tối năm ngày trước, phú hộ bị ngươi cướp của thực chất không phải gian thương, thật ra hắn đã giúp đỡ không dưới một trăm lưu dân, chi tiêu tằn tiện, góp trăm lượng bạc chỉ để xin quan phủ dựng lán phát cháo từ thiện.
Danh tiếng của hắn không tốt là do bị một tên hầu cố ý tung tin xấu, tên này đã lấy trộm tiền trong nhà nên bị hắn đuổi đi.”
“Quả đúng là trong loạn thế có kẻ làm ác, nhưng không phải chỉ có một mình ngươi làm việc thiện, hi vọng mai sau ngươi có thể hành sự cẩn thận, dù ngó lơ chính đạo cũng không nên từ bỏ chính nghĩa, mong rằng ngươi sẽ không hối hận về con đường mình đã chọn.”
Nghe những lời Nhạc Xung nói, hơi nước dâng lên trong mắt Lý mù lòa.
Gã có biệt danh “mù lòa” không phải vì thị lực kém, mà vì ngày bé từng chịu khổ gặp nạn, nay không nỡ nhìn thế gian sống cơ cực.
Gã nhìn Nhạc Xung chăm chú, đoạn gật đầu, “Được, Nhạc Xung núi Bách Dương, hôm nay Lý mù lòa ta nhận ân tình của ngươi, xin ghi nhớ trong lòng!”
Nói đoạn, gã nhảy lên đầu tường, bóng người biến mất trong màn đêm.
Sau khi Lý mù lòa rời đi, Ôn Thiên vẫn còn đắm chìm trong những lời hai người kia vừa nói, mãi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Ngươi xem, ngươi muốn thi công danh nhưng không phải cũng không biết đường mình đi nằm ở đâu sao?
Chỉ vì ai ai cũng bảo đấy là con đường đúng đắn, nói học hành có thể một bước lên mây, nên ngươi mới chọn con đường này.
…
Dù ngó lơ chính đạo cũng không nên từ bỏ chính nghĩa, mong rằng ngươi sẽ không hối hận về con đường mình đã chọn.
Cho tới khi ánh lửa lan đến, Ôn Thiên mới sực hoàn hồn, người đến ngồi trên tuấn mã, chính là tướng quân của quân nha Minh Châu, hắn nhìn xuống Nhạc Xung: “Nhạc Hiếu úy, ngươi bảo bổn tướng quân tin tưởng ngươi, rằng ngươi sẽ bắt được đạo tặc, thế đạo tặc đâu rồi?”
Nhạc Xung chắp tay hành lễ: “Mong tướng quân tha tội, mạt tướng sơ suất đã để đạo tặc tẩu thoát.”
Tướng quân lạnh lùng nhìn Nhạc Xung, sau đó mở miệng: “Nếu đã vậy, ngươi…”
“Xin tướng quân thứ tội, là lỗi của tại hạ, tại hạ bất cẩn bị kẻ tặc bắt được, vì bảo vệ tại hạ nên Nhạc Hiệu úy mới để kẻ tặc chạy thoát.” Chưa đợi vị tướng quân ấy nói hết câu, Ôn Thiên cướp lời.
Chàng cũng không hiểu vì sao mình lại nói thế, chàng chỉ biết rằng, nếu để quân nha biết Nhạc Xung cố ý thả Lý mù lòa chạy thoát, vậy cuộc đời binh nghiệp của Nhạc thị núi Bách Dương sẽ chấm dứt vào lúc này.
Chàng chợt nhớ đến một câu nói nghe được lúc nãy:
Ta không biết thời buổi loạn thế có thật sự cần người như ngươi không.
Một người hành động vì trái tim mách bảo.
Vậy cứ để chàng mang tội ấy đi.
Dù sau này quan phủ điều tra thì cũng sẽ biết Lý mù lòa bị Nhạc Hồng Anh dụ tới, mà người thu nhận Nhạc Hồng Anh chính là chàng.
Vị tướng quân ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn Ôn Thiên: “Ôn Cử nhân?”
Rồi gã kéo đầu ngựa đổi hướng: “Đi cùng bổn tướng quân.”
***
Ba hôm sau.
Nhạc Ngư Thất dắt ngựa, đưa Nhạc Hồng Anh đến ngoài thành: “Đệ và cha phải theo quân ra bắc, lên Cật Bắc xem tình hình thế nào, về tới núi Bách Dương tỉ nhớ gửi thư đấy.”
Nhạc Hồng Anh ôm tay nải đeo trên vai, gật đầu.
Nhạc Ngư Thất lại bảo: “Cha dặn nếu tỉ đi đường có gặp rắc rối thì cứ báo tên Nhạc thị núi Bách Dương, sẽ không ai làm khó tỉ đâu.”
Nhạc Hồng Anh lại gật đầu, đoạn giục: “Được rồi được rồi, đệ đi lẹ đi, không phải chỗ cha đã điểm binh rồi à? Đệ dám lén chạy ra đây tiễn tỉ, không sợ bị gạch tên hả.”
Nhạc Ngư Thất đưa mắt nhìn quanh, thấy hầu hết đều là người bình thường qua lại, Nhạc Hồng Anh biết võ công, nghĩ có lẽ sẽ không gặp sự cố gì, cậu liền giao dây cương cho nàng rồi trèo lên ngựa của mình, xoay người phất tay, phi nhanh về thành.
Nhạc Hồng Anh nhìn theo bóng lưng Nhạc Ngư Thất, song vẫn chưa lên đường.
Nàng đứng chờ ở cổng thành, chờ từ lúc mặt trời mọc tới tận lúc hoàng hôn buông, chờ tới khi ráng chiều nhuộm lấy tầng mây, Hiệu úy tuần tra đến giao ban với các thủ vệ.
Nhạc Hồng Anh lật đật đi tới, gọi hỏi: “Quan sai đại ca, xin hỏi tình hình các sĩ tử nghỉ ở quán trọ phía đông thành đợt trước thế nào rồi?”
“Sĩ tử nào?”
“Là sĩ tử lên kinh dự thi ấy.”
Quan sai nhìn Nhạc Hồng Anh, thấy nàng không giống người xấu, bèn đáp: “Sĩ tử lên kinh dự thi thì đương nhiên đã lên kinh dự thi rồi, chẳng lẽ còn ở lại Minh Châu?”
Nhạc Hồng Anh bất ngờ: “Thế, thế còn Ôn Cử nhân?”
“Ôn Cử nhân?”
“Là sĩ tử tới từ Ngọc Sơn Thần Dương, người cao gầy, hay đeo hộp đựng sách.”
Nghe mô tả, quan sai bỗng nhớ ra, đa số sĩ tử lên kinh dự thi đều có xuất thân nhà giàu, chỉ có Ôn Cử nhân ở Thần Dương là không dẫn theo thư đồng.
“Hắn ấy hả, hắn không thi nữa, về Thần Dương rồi.”
“Không thi?” Nhạc Hồng Anh ngạc nhiên, “Sao lại không thi?”
“Hình như phạm tội gì đó, nhưng quan phủ làm gì trị tội hắn nhỉ, ây da, không rõ nữa, tiền đồ rộng mở lại không cần, ai mà biết?”
Nhạc Hồng Anh sững sờ chôn chân tại chỗ.
Phạm tội? Tám phần bị nàng làm liên lụy rồi.
Nhưng quan phủ không phạt mà, vì sao chàng vẫn bỏ thi?
Lẽ nào… vì chàng muốn xây nhà?
Tia nắng chiếu xuống đầu, Nhạc Hồng Anh nhảy lên ngựa, dừng ở ngã ba, một hướng về Lăng Xuyên, một hướng dẫn đến Thần Dương.
Nhạc Hồng Anh ghìm cương đi vòng vòng tại chỗ, bỗng nhớ lại đêm hôm ấy, trong ánh đuốc sáng rực, trước khi Ôn Thiên bị tướng quân nọ dẫn đi, nàng đuổi theo gọi lại: “Nè, làm, làm sao huynh nhận ra…”
Nhưng nàng chưa nói hết câu, Ôn Thiên đã mỉm cười.
Chàng biết nàng muốn hỏi gì.
Làm sao huynh nhận ra ta là nữ?
Ôn Thiên giơ tay chạm nhẹ vào cổ.
Cổ của nam và nữ khác nhau, trong cái đêm lần đầu gặp nhau, nàng từng tháo khăn lau mồ hôi trên trán, cần cổ trắng mịn, vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Hóa ra ngay từ đầu chàng đã biết nàng là con gái.
Chẳng trách chàng lại đến thư phòng ngủ.
Chẳng trách lúc nói chuyện với nàng, vành tai cứ ửng đỏ..
Nhưng dù vậy, chàng vẫn thu nhận nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhạc Hồng Anh đã có quyết định định, nàng lập tức xoay đầu ngựa, chạy về một hướng ngã ba.
***
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Ôn Thiên ra khỏi trạm dịch, tiếp tục lên đường.
Đường về Thần Dương xa muôn nghìn dặm, để tiết kiệm tiền nên chàng không mướn xe ngựa, tuy đường sá xa xôi, song bước chân chàng vẫn rất nhẹ nhàng.
So với sự mê muội lúc trước, hiện tại trong lòng đã thông suốt.
Cuối cùng chàng cũng biết mình thực sự muốn gì, và chàng có dũng khí để đưa ra lựa chọn.
Tới lúc về Thần Dương, chàng sẽ giao bản vẽ vừa hoàn thiện cho La Hiệu úy xem, cùng hắn chọn lại vị trí cho nhà tình thương.
Thậm chí từ hôm nay trở đi, sẽ có càng nhiều ngôi nhà dựng lên từ hai bàn tay chàng, trải dài khắp giang sơn đất nước.
Chuyến đi dẫu dài ngàn dặm, nhưng chàng đã thấy được đích đến.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, Ôn Thiên ngoái đầu nhìn, cùng lúc đó, người cưỡi ngựa nhanh chóng ghìm cương, xoay người nhảy xuống, nàng quấn khăn quàng đỏ, cao giọng hỏi: “Nè, thợ mộc Ôn, đường về Thần Dương xa như vậy, huynh không sợ gặp kẻ xấu trên đường hả? Có cần thuê hộ vệ không?”
Đôi mắt đẹp láu lỉnh của nàng như chú sói xảo quyệt, nàng chớp mắt nói: “Ta không thu tiền công, chỉ cần huynh lo ba bữa một ngày là được, bỏ lỡ cơ hội này là không có dịp khác nữa đâu!”
– HẾT NGOẠI TRUYỆN ÔN THIÊN, NHẠC HỒNG ANH –.