Thanh Duy nhìn Thôi Chi Vân, vệt nắng chiếu nghiêng rọi vẻ kiên quyết trong mắt nàng.
Hôn sự của Thôi Chi Vân và Giang Từ Chu đâu phải là quyết định trong một tối, từ khi nhận được thư dạm hỏi, trên đường lên kinh rồi tới Cao trạch, muội ấy có rất nhiều cơ hội từ hôn, song cứ hoài do dự chần chừ.
Nay bỗng hạ quyết tâm, ắt là có nguyên nhân.
“Có phải hôm nay Giang lão gia tới nhà bàn chuyện cưới hỏi, nhưng lại xem thường muội không?” Nghĩ đến đây, Thanh Duy bèn hỏi.
Thôi Chi Vân ấp úng, một lúc sau mới cắn môi gật đầu: “Sáng nay lão gia Giang phủ có ghé, muội mới lẻn tới nhà chính nấp sau bình phong nghe lén, Giang lão gia ông ta, ông ta thật sự...”
Thôi Chi Vân nhớ lại bộ dạng phách lối của Giang Trung Niên...!
“Sính lễ ít ỏi cũng đành chịu, Giang gia vốn thanh liêm, nào phải gia đình giàu sang gì, mong Cao huynh lượng thứ.”
“Mới tối mấy ngày trước Quan gia cho triệu khuyển tử, không biết Cao huynh có nghe không?”
“Khuyển tử bất tài, may được cái Quan gia coi trọng, bổ nhiệm cho một chức quan, hiện nay là Đô Ngu hầu mới nhậm chức ở Huyền Ưng ti.”
“Nào có nào có, chỉ là Thánh thượng tinh mắt, lại nhờ tổ tiên tích đức phù hộ, khuyển tử mới có cơ hội phát huy năng lực.
Mà giờ nhân tài ở Huyền Ưng ti ít lắm, nghe nói mấy hôm trước còn bắt nhầm người, khuyển tử nhậm chức, Giang mỗ cũng đổ mồ hôi thay nó.”
“Khuyển tử thăng quan, tối nay mở tiệc ở Đông Lai Thuận mời thân bằng bạn hữu, Cao đại nhân có muốn tới không?”
“Cũng được.
Cao huynh bận công vụ, đợi bữa nào mà rỗi, Giang mỗ và khuyển tử sẽ làm một bàn tiệc khác, xin Cao huynh nhất định đến dự!”
...!
“Giang lão gia nói muốn gom thành song hỉ lâm môn, ấn định bảy ngày sau sẽ tổ chức thành hôn, quá tùy tiện! Ngoài miệng thì thoái thác đây đẩy, khéo dăm ba câu đã tiết kiệm được nửa sổ sách! Ông ta cứ làm như chi một đồng một cắc cũng đứt ruột đứt gan, chắc chắn là khinh thường muội, nếu đã vậy, ngày trước còn viết thư dạm hỏi làm gì? Nếu cưới người như thế, ai biết cuộc sống sau này sẽ khó khăn ra sao, chi bằng muội ở lại Cao gia chăm sóc dì, không cưới ai hết!”
Nói hết câu cuối, lệ dâng lên trong mắt Thôi Chi Vân, giọng ngấm hận ý.
Thanh Duy lấy làm kinh ngạc, không ngờ chức đại đương gia của Huyền Ưng ti lại rơi xuống đầu của vị tiểu gia họ Giang ấy...!
Đêm hôm đó gió thổi rì rào, công tử áo xanh say khướt vất vưởng trên nóc tháp, nhìn thôi là thấy đau đầu rồi.
Thanh Duy lại đủng đỉnh hỏi: “Hôm nay dì La có mặt không?”
“Cứ mỗi giữa tháng dì đều đến phật đường tụng kinh cầu phúc, tảng sáng hôm nay đã đi rồi.”
Thanh Duy nhớ lại những lời Tiết Trường Hưng đã nói, nàng biết mình nên khuyên Thôi Chi Vân, nhưng nàng không phải là kiểu người quanh co, thấy Thôi Chi Vân mắc kẹt trong cảnh lưỡng nan, cảm thấy cần dứt khoát gạt sạch bòng bong.
Vậy là Thanh Duy nói thẳng: “Dì muội yêu thương muội, nhưng hôm nay Giang lão gia đến cửa nghị hôn mà bà ấy lại vắng mặt, muội có từng nghĩ lý do vì sao không?”
Thôi Chi Vân ngẩn người.
Thanh Duy lại nói: “Gia nhân Cao trạch vô số kể, muội đến chính đường nghe lén hai lão gia nói chuyện, đấy là hành động rất vô lễ, nhưng bên dưới không một ai cản muội, muội có nghĩ tới lý do không?”
Thôi Chi Vân dần tái mặt.
Hôm nay Giang Trục Niên tới cửa cầu hôn, nào có chuyện La thị không biết? Nếu bà ta thật sự muốn giữ Thôi Chi Vân ở lại, thì với sự thờ lơ qua loa của Giang Trục Niên, chỉ cần khéo léo từ chối là xong.
Nhưng bà không làm thế, bà có tâm song lại bất lực.
Mà Cao Úc Thương cho đặt bình phong, để Thôi Chi Vân nghe ông và Giang Trục Niên nói chuyện cũng có ý tương tự.
Ông không muốn chứa chấp biểu cô nương đang ở khốn cảnh này, nhưng không tiện nói thẳng nên mới đặt bình phong, để chính nàng tỉnh ngộ.
Hóa ra Cao gia cũng chẳng phải là đất dung thân.
Nhưng hiện tại ngoài Cao gia, nàng biết phải đi đâu đây?
Thanh Duy hỏi: “Muội đã trao đổi với biểu ca chuyện muốn ở lại Cao gia chưa?”
Thôi Chi Vân lắc đầu, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Muội, muội nghĩ, muội và biểu ca, dẫu gì cũng có tình ý, chuyện này, dù muội không nói, huynh ấy chắc cũng biết...”
Nàng là con gái, có vài lời đâu dễ chủ động mở miệng?
Nên nàng mới đợi, đợi đến ngày hôm nay.
Thanh Duy bảo: “Vậy muội đi hỏi hắn ta trước đi, sau đó hẵng quyết định.”
Nàng không nói cho muội ấy biết chuyện đã nghe ở viện trống, Cao Tử Du không đáng tin, nhưng ít nhiều gì hắn cũng có tình cảm với Thôi Chi Vân, nếu mọi sự đúng như La thị và Cao Úc Thương đã nói đêm đó, Thôi Hoằng Nghĩa bị gán tội là vì Giang Trục Niên thêm dầu vào lửa, như vậy Thôi Chi Vân càng không nên đến Giang gia.
Thanh Duy nhìn Thôi Chi Vân: “Làm việc gì cũng cần mở mắt nhìn, lẳng tai nghe, năng suy nghĩ, muội cứ nói với Cao Tử Du trước, rồi rốt cuộc đi hay ở, chính muội phải tự quyết định.
Muội cũng đừng nôn nóng, giờ vẫn còn tới mấy ngày, muội cứ nghiêm túc cân nhắc quyết định, đến lúc đó nếu tỉ giúp được gì, muội tới tìm tỉ vẫn chưa muộn.”
Thôi Chi Vân rầu rĩ cắn môi, trên môi in hằn dấu răng, nước mắt tuôn như mưa.
Một lúc sau, nàng im lặng giơ tay lau nước mắt, siết chặt nắm đấm rồi gật đầu.
***
Ở gian phụ không có cửa sổ, Tiết Trường Hưng buộc lòng phân biệt sáng tối qua kẽ hở trên cửa gỗ.
Ngoài phòng hoàng hôn ngả bóng về tây, mây màu phủ màn trời, Tiết Trường Hưng nghĩ, chỉ đến tối Thanh Duy mới tới đưa đồ ăn, nhưng đang định chợp mắt ngủ thì cửa bị đẩy ra, Thanh Duy bước vào, ném nguyên bộ đồ đen cho ông: “Ông thay trước đi, sáng mai cổng thành mở, chúng ta sẽ xuất phát.”
Tiết Trường Hưng kéo áo xuống khỏi đầu: “Không chặn cổng kiểm tra nữa hả?”
“Ừ.” Thanh Duy gật đầu, “Huyền Ưng ti không bắt được người, cứ chặn cổng thành cũng không phải là cách.
Đương gia mới của bọn họ vừa nhậm chức, trưa hôm nay muốn bỏ rào chắn.
Sáng mai là cơ hội tốt nhất để rời thành, không thể bỏ lỡ.”
Tiết Trường Hưng nghe thế, không nói nhiều nữa mà lập tức thay sang bộ đồ đen, thấy Thanh Duy định đi thì vội hỏi: “Ngươi định đi đâu thế?”
“Tôi phải ra ngoài nghe ngóng thêm.” Thanh Duy nói, “Vụ án của ông chính là cơ hội mà Huyền Ưng ti đã chờ chực năm năm, theo tính cách của Vệ Quyết hay Chương Lộc Chi, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mà Đô Ngu hầu mới đến, bọn họ có phục y hay không rất khó nói, nếu Vệ Quyết lấy lui làm tiến thì tôi cũng phải đề phòng trước.”
“Ấy khoan, ngươi đợi đã...” Tiết Trường Hưng thấy Thanh Duy sắp bước ra sân, vội nói: “Chúng ta bàn bạc chút nào.”
“Bàn bạc cái gì?”
“Thì cái đó,” Tiết Trường Hưng cười khà, “Ta có người tình ở ngõ Lưu Thủy, chuyện này, nếu phải đi, ta muốn đợi lát nữa trời tối, lén đến gặp...”
“Không được!” Không đợi Tiết Trường Hưng nói hết, Thanh Duy đã quả quyết ngắt lời, “Trước khi rời thành, ông không được đi bất cứ đâu cả!”
Tiết Trường Hưng nói: “Ngươi không tò mò vì sao năm đó sau khi Tiển Khâm đài sập, rõ ràng ta đã thoát nạn còn sống, mà bây giờ lại lộ diện ở kinh thành à? Ta nói thật ngươi hay, cũng vì người tình này của ta.
Ngày xưa nàng ấy lưu lạc vào cõi phong trần, có một nửa là trách nhiệm của ta.
Ta mạo hiểm âu cũng là để gặp nàng ấy.”
“Mạo hiểm là một chuyện, tự tìm đường chết là chuyện khác.
Chỉ vì gặp nàng ta mà ông không cần mạng nữa hả?”
Tiết Trường Hưng thấy Thanh Duy quyết ngăn mình đến cùng, đâm giận dỗi: “Thế ta không đi nữa, không gặp nàng ấy nữa, ta sẽ ở tại Cao phủ đến chết.”
“Tự giúp mình thì trời sẽ giúp, biết độc lập thì người cũng sẽ giúp ta tự lập, nếu ông đã cam chịu,” Thanh Duy lạnh lùng nói, “Vậy tùy ông.”
Tiết Trường Hưng cố phá bĩnh, “Ta không những không đi, mà đợi Huyền Ưng ti tìm đến thì ta sẽ nói cho bọn họ biết, ta có thể thoát khỏi ám ngục là vì có ngươi giúp!”
Thanh Duy nói: “Ông hoàn toàn có thể tố cáo.
Mười mấy cao thủ tinh nhuệ ở Tuần Kiểm ti còn không ngăn được tôi, không có gánh nặng là ông, dù đao gươm của Huyền Ưng ti thì tôi vẫn có thể rút lui an toàn, ngoài kia trời đất bao la, tôi còn sợ bị mắc kẹt mà chết ở cái chốn này à?”
Tiết Trường Hưng thấy nàng không sợ, vội la lên: “Ôi, ta chỉ đi gặp mặt người tình một lần đã sao! Chính ngươi cũng nói, mười mấy tinh nhuệ ở Tuần Kiểm ti không ngăn được ngươi, hiện tại Huyền Ưng ti phái không ít người theo dõi ngươi, nhưng ngươi vẫn có thể nhảy tường xuất phủ, lui tới như không, cắt đuôi bọn họ dễ như bỡn.
Ta cũng biết võ công, sẽ không gây rắc rối cho ngươi, có điều trước khi rời thành, đi vòng một đường, đến ngõ Lưu Thủy một chuyến thôi mà.”
Ông ta cầu khẩn: “Vì sao ta lại lên kinh? Ta không biết làm thế là tự tìm đường chết ư? Nhưng, năm năm trước khi Tiển Khâm đài sập, người thân bạn bè của ta...!kẻ chết người bị thương, nay được bao nhiêu người còn sống? Mai Nương nàng ấy...!Nàng ấy gần như là người thân duy nhất trên đời này của ta.
Chuyến này ta đi, có thể là từ biệt sinh tử với nàng ấy, về sau không còn cơ hội gặp lại nữa, ta chỉ muốn đi gặp nàng ấy một lần mà thôi, có được không?”
Tiết Trường Hưng càng nói càng cuống, quay vào gian bên đặt mông ngồi xuống đất, tức giận nói: “Nhìn ngươi còn trẻ, nhẽ ra phải ngây thơ hồn nhiên chứ, sao lại lạnh lùng không hiểu tình lý đến vậy? Được, việc đã đến nước này, ngươi đi đi, tự ta sẽ tìm cách đi gặp Mai Nương, ngươi không cần để ý tới ta nữa.”
Chiều thu ngắn ngủi, nắng hoàng hôn nhanh chóng chìm về phía tây, bốn phía lơ lửng sương mù chiều hôm, Tiết Trường Hưng ngẩn người nhìn đăm đăm đống cỏ trong góc phòng, bất thình lình, một thanh đoản kiếm cắm phập xuống đống cỏ.
Âm thanh lạnh lùng của Thanh Duy truyền đến: “Cầm lấy mà phòng thân.”
Tiết Trường Hưng ngẩn ra, lật đật bò dậy: “Cô chịu đi với ta?”
Thanh Duy phớt lờ ông ta, cầm áo choàng đen phủ lên người rồi đội mũ vào, đoạn nói: “Nếu để tới khuya thì không thể đến ngõ Lưu Thủy được, Tuần Kiểm ti cũng phân bố nhân lực ở ngõ Lưu Thủy.
Tối nay Đô Ngu hầu mới nhậm chức ở Huyền Ưng ti mở tiệc tại Đông Lai Thuận, đám Vệ Quyết ắt sẽ đi dự tiệc, ông có thể đánh cược một lần.”
Dứt lời, nàng đi thẳng ra ngoài.
Tiết Trường Hưng cuống quýt đuổi theo, nịnh nọt bảo: “Vẫn là nữ hiệp suy nghĩ thấu đáo.”
Ông lại tò mò: “Mà sao ngươi lại đổi ý thế? Tìm thấy lương tâm rồi hả? Hay có câu nào ban nãy của ta đã chạm đến ngươi? Ta thu hồi câu nói trước đó, ngươi không phải người không hiểu tình lý, mà là ngoài lạnh trong nóng...”
***
Lưu Thủy là con phố phồn hoa nhất kinh thành Đại Chu.
Tại đây có quán rượu náo nhiệt nhất, có tiền trang xa xỉ nhất, trong thời Chiêu Hóa, lệnh cấm giới nghiêm rất lỏng lẻo, nơi đây biến thành mảnh đất rồng rắn hỗn độn, người tai to mặt lớn, cũng có những kẻ dưới đáy xã hội, rẽ vào một ngõ tối, có nhà thổ buôn bán thân xác, cũng có sòng bạc hiểm độc thâm sâu, đủ thứ nghề có thể tìm được tại nơi này.
Tiết Trường Hưng muốn đến một kĩ viện tên Thì Phương các.
Ngày xưa ông từng bị thương trên chiến trường, chân cà thọt, may động tác vẫn còn linh hoạt.
Chẳng mấy chốc đã đến ngoài tường ở hẻm sau kĩ viện, Tiết Trường Hưng bụm tay che miệng, phát ra âm thanh như tiếng chim gáy.
Chưa đến một khắc sau, cánh cửa bị cây mây và dây leo che phủ hé mở, một cô gái mặc áo lụa, búi cao tóc bước ra.
Trông cô ta chừng trên dưới ba mươi, dù bên khóe đã có nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn long lanh thu thủy, còn đó phong thái xinh đẹp, đây chính là tú bà Mai Nương của Thì Phương các mà Tiết Trường Hưng muốn tìm.
Thấy người đến là Tiết Trường Hưng, trông Mai Nương cũng ngạc nhiên: “Là anh đấy sao? Tôi còn tưởng, còn tưởng mình nghe nhầm.” Rồi nàng nhìn sang Thanh Duy bên cạnh: “Vị này là?”
“Là một người bạn của tôi.” Tiết Trường Hưng lời ít ý nhiều, “Thời gian gấp gáp, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi.”
Mai Nương gật đầu, dẫn Tiết Trường Hưng và Thanh Duy vào viện.
Cánh cửa ngầm này nối liền với một khoảng sân nhỏ bên cạnh Thì Phương các.
Có lẽ đây là nơi ở của Mai Nương, Thanh Duy bước vào, nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh, bên phải con đường là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, giữa tòa nhà nhỏ và bức tường trên phố là một chiếc ao dài hẹp, là góc chết duy nhất.
Lầu gác mở cửa sổ quay về hướng nam, lại gần cửa nhìn xuống, hẳn có thể nhìn thấy toàn bộ sân trong cùng con hẻm dài trước Thì Phương các.
Mai Nương dẫn hai người Tiết Trường Hưng lên nhà, vừa đi vừa nói: “Tôi nghe nói anh đã thoát khỏi ám ngục nên vẫn luôn cho người đi tìm, nhưng, làm cách gì cũng không tìm được tung tích của anh.
Tôi sợ bứt dây động rừng, không dám hành sự công khai, có phải quan binh chặn cổng thành mấy hôm trước là muốn bắt anh không? Bây giờ anh định làm gì, nếu không có chỗ đi, thì ở tây nam ngõ Lưu Thủy, tôi còn có một căn nhà...”
Tiết Trường Hưng nói: “Tôi không thể nán lại kinh thành nữa, đồ lần trước bảo cô cất đâu rồi?”
“Vẫn cất kỹ đây.” Mai Nương khép cửa lại, khi đang định đi lấy thì bỗng dừng chân, chần chừ nhìn Thanh Duy.
Ở tầng hai chỉ có một gian nhà, Thanh Duy mặc áo đen toàn thân, lại đến cùng Tiết Trường Hưng, rõ ràng không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, Mai Nương không tiện bảo nàng ra ngoài chờ, thế là nhìn Tiết Trường Hưng hỏi ý.
Tiết Trường Hưng lắc đầu.
Mai Nương không nói gì nữa, dẫn Tiết Trường Hưng ra sau tấm bình phong trước giường, cầm khóa đồng mở hộc tối ở đầu giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ giấu bên trong rồi đưa cho ông.
Hai người đứng sau bình phong nói chuyện, dù đã hạ giọng, nhưng do không phải tận lực tránh Thanh Duy nên tai nàng vẫn nghe rõ mồn một:
“Anh lấy những thứ này, chung quy cũng là gánh nặng, không thể tránh xa mối họa lần này được sao? Ngày nào anh còn chưa từ bỏ thì ngày ấy sẽ không thấy được mặt trời, theo tôi thấy, chi bằng hãy thôi...”
“Không được, những người bị chôn vùi dưới Tiển Khâm đài năm đó đều là anh em đồng bào của tôi, tôi không thể để bọn họ gánh ô danh, chết vô nghĩa như vậy...”
“Đã năm năm rồi, anh cứ tiếp tục như thế, càng đi càng nguy hiểm, về sau lại không còn đường sống.
Những người đó, vốn dĩ anh và họ có quan hệ gì đâu, lần này anh lên kinh, ít nhiều có tôi ở đây giúp anh, nhưng nếu, nếu sau này tôi cũng không còn ở đây...”
Thanh Duy nghe Mai Nương và Tiết Trường Hưng nói chuyện, càng nghe càng lấy làm lạ, đây nào giống tình nhân xa cách lâu ngày?
Cho tới khi mấy câu cuối vọng ra, nàng thầm rên “không ổn!”, lập tức đứng bật dậy, đang định dẫn Tiết Trường Hưng rời đi thì bất thình lình, trong tiểu viện có âm thanh vang lên: “Quan gia, ôi quan gia, chỗ chúng tôi là nơi làm ăn đứng đắn...”
Dường như có người đang ngăn cản ai đó.
Sau bình phong, Mai Nương lẫn Tiết Trường Hưng đồng thời đứng hình.
Mai Nương rảo bước đi tới trước cửa sổ, đẩy hé cửa ra, lập tức tái mặt: “Tiêu rồi, là Huyền Ưng ti, Huyền Ưng ti tìm tới rồi!”
Chưa nói hết câu, quả nhiên trong sân vọng đến tiếng của Chương Lộc Chi:
“Bao vây nơi này, cẩn thận lục soát, không được bỏ sót một tấc nào!”.