Thanh Vân Thê Thượng


Thẩm thị đầu tóc rối bù, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.

Bước chân của nàng ta càng thêm yếu ớt vô lực, hoàn toàn phải nhờ vào sự hỗ trợ của Thẩm Đại Trang mới có thể đi lại được, thỉnh thoảng còn nghẹn ngào hai tiếng, bi thương người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh là như thế.Nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, Ngô Vi và nha dịch đều tràn đầy thương tiếc.

Bọn họ không tin là người là do nàng ta giết, tất cả đều có khuynh hướng nghiêng về nguyên nhân vết thương kia thật sự là bị mèo cào.Ứng Thanh Vân không thấy chút thương hại nào, ra lệnh: “Thẩm thị, vén tay áo lên của ngươi lên.”Thân thể Thẩm thị run lên, nhưng không dám không theo.


Nàng ta run rẩy xắn tay áo mình lên, chỉ thấy cánh tay dưới tay áo đầy rẫy vết trầy xước lộn xộn, từ cánh tay lan tràn đến hai tay, xung quanh vết thương sưng đỏ không chịu nổi, thoạt nhìn vết thương không nhẹ.Ánh mắt Ứng Thanh Vân tối lại: “Thẩm thị, vết thương trên tay và cánh tay ngươi là do đâu mà có?”Thẩm thị tựa vào người Thẩm Đại Trang, mắt đều không mở ra được, khàn giọng trả lời: "Đại nhân, chiều hôm qua dân phụ làm việc ở ngoài đồng, làm hơn một canh giờ mà vẫn không thấy Tam Nha nhà chúng ta đưa nước uống đến cho chúng ta, thật sự quá khát nước.

Vì vậy dân phụ bèn tự mình về nhà lấy nước, nhưng sau khi về nhà lại không thấy bóng dáng của Tam Nha đâu cả, dân phụ cho rằng con bé đi chơi, nên tự mình đi múc nước, nào ngờ lại nhìn thấy một con mèo hoang ở trong bếp lật tủ muốn ăn vụng.

Dân phụ thấy vậy thì tiến lên xua đuổi, ai ngờ con mèo kia rất hung dữ, còn cào mạnh ta.

Tay và cánh tay của dân phụ chính là bị con mèo hoang đó cào ra thành như vậy.”Thẩm Đại Trang lặp lại: “Đúng vậy, nương tử của thảo dân xách nước trở về còn phàn nàn không biết con mèo hoang kia ở đâu chui ra.

Thảo dân còn bảo nàng đi y quán khám xem sao, nhưng nàng tiếc tiền nên không đi, tùy tiện tự mình băng bó một chút.”“Nàng ta đang nói dối.”Một câu này làm cho nổi lên tầng tầng lớp lớp sóng chấn động, mí mắt mọi người giật giật, sôi nổi nhìn về phía Phong Thượng Thượng đang mở miệng kêu to.Thẩm thị kêu lên: “Sao ta lại luống cuống? Sao ta lại phải nói dối chứ?”Thẩm Đại Trang cũng rất bất mãn, trách cứ nói: “Phong nha đầu, ngươi cũng đừng nói lung tung, thím ngươi cũng không nói dối.

Ngươi còn nhỏ như vậy sao lại quậy phá khắp nơi thế?”Phong Thượng Thượng cũng không thèm quan tâm đến lời mắng mỏ của hắn ta, nàng nói với Ứng Thanh Vân: “Đại nhân, Thẩm thị thật sự đang nói dối, vết thương của nàng ta không phải do mèo hoang cào.”Sắc mặt Thẩm thị càng tái nhợt, giống như bị Phong Thượng Thượng làm cho phát cáu vậy.


Nàng ta dùng sức đứng lên từ trên người Thẩm Đại Trang, tức giận chỉ vào Phong Thượng Thượng nói: “Ngươi, ngươi nói bậy! Tại sao ta phải nói dối?”Phong Thượng Thượng mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn vết thương trên cánh tay Thẩm thị, nói: “Ta không có nói bậy, là ngươi nói bậy mới đúng.

Vết thương trên cánh tay ngươi đúng thật là bị cào trầy, nhưng hoàn toàn không phải do mèo hoang cào.

Vết thương do mèo tạo ra vừa nhỏ vừa dài, các đường vết thương sẽ song song với nhau, khoảng cách giữa các vết thương cũng hẹp.


Mà vết thương trên cánh tay này của ngươi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy, mặc dù chúng xếp chồng lộn xộn lên nhau nhưng rõ ràng chúng dày hơn, khoảng cách cũng rộng hơn.

Bất kỳ thầy thuốc lành nghề nào cũng có thể nhìn ra được vết thương có phải do mèo gây ra hay không.”Phong Thượng Thượng nhìn thấy đồng tử của Thẩm thị mở to, giọng nói cũng lạc đi, thì tiếp tục: “Hơn nữa ngươi đã xem nhẹ một điều, ngươi cho rằng vết trầy của ngươi lộn xộn và chồng lên nhau như vậy sẽ khiến mọi người không thể nhìn ra được gì sao? Ngươi sai rồi! Nếu một người bình thường là bị mèo cào, phản ứng đầu tiên chính là né tránh và xua đuổi con mèo đi, tuyệt đối không thể đứng im tại chỗ đợi con mèo cào mình thêm vài cái, đã vậy còn để nó cào trái cào phải đều như vậy.

Không phải sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận