Thánh Vệ Giả

Đến một đoạn thời khắc, Farh mơ hồ nhìn thấy một đốm sáng xanh đang nằm trong vũng máu trắng đục. Xung quanh bốn năm xúc tu kim loại không ngừng kích điện lên đốm sáng. Mỗi lần kích, vũng máu trắng như sống lại, không ngừng gặm nuốt hồng cầu lân cận và mở rộng ra. Farhrael trong vô thức rùng mình, bỗng mất cảm giác thăng bằng tự do rớt xuống.

Trước lúc kịp nhận ra, hắn đã ngã sầm vào vũng máu trắng lúc nào không hay. Còn chưa kịp định thần, một đầu xúc tu kim loại đột ngột xuất hiện, quấn lấy tứ chi rồi nhanh chóng kéo hắn hướng lên trên, bất chấp mọi nỗ lực vùng vẫy.

Hình ảnh vun vút lao đi, cảnh tượng tiếp theo khiến bản thân Farh có phần sững sờ, trước mặt hắn lúc này là một miếng kim loại hình tròn cũ kỹ và các xúc tu chính liên tiếp từ đây kéo dài xuống dưới.

Vẫn đang mải mê ngắm nhìn miếng kim loại không tự dứt ra được, Farh bỗng thấy nhột, có thứ gì đó lạnh lẽo luồn từ dưới ống quần hắn, tiến dần lên mặt sau bả vai; trong chớp mắt, phập một tiếng, thứ đó đâm xuyên ra phía trước.

Quá đau đớn, Farhrael bật hẳn dậy thở dốc liên tục, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Trong mơ hồ máu me xen lẫn, hắn thấy được thứ đâm xuyên qua hắn là một xúc tu khác, mà phía cuối xúc tu chính là đốm sáng xanh mờ ảo kia. Cảm giác đau nhức, tê ngứa sau bả vai trái truyền đến bắt đầu rõ ràng hơn, Farh lật đật bò dậy mò mẫm bật đèn rồi bước đến trước gương vạch nhìn lưng áo.

Miếng kim loại!

Farhrael rùng mình, trơ ra vài giây, sau đó tò mò gõ gõ. Xúc cảm truyền đến đích xác là kim loại.


Mảnh kim loại, cảm giác ê nhói.. Vậy còn những xúc tu kia có phải đang cựa quậy trong cơ thể? Đốm sáng màu xanh đó lại là thứ gì? Vừa rồi là mơ hay là thật?

Hắn bối rối. Bỗng, cơn ớn lạnh từ gáy tỏa dọc sống lưng, lông tơ Farh dựng đứng lên cùng da gà. Cái gì đó vừa xẹt qua khoé mắt hắn. Trong tán cây xoài ngoài cửa sổ có cặp mắt đỏ máu đang lạnh lùng quan sát hắn?

Vừa lạnh toát vừa khó chịu nhưng Farhrael dứt khoát chạy phóng ra mở cửa xem thử rốt cuộc là thứ gì, dù ngay cả bản thân hắn cũng không rõ tại sao lại làm ra quyết định như vậy.

Ngoài lô-gia, lấy gốc xoài bên kia tường làm trung tâm, hắn dáo dác nhìn một lượt, toàn thân trên dưới căng cứng, đặc biệt là hai đầu nắm đấm đang kiệt lực cố gồng, trống ngực đập liên hồi như sắp nứt ra tới nơi. Trái ngược với biểu hiện gai góc ngoài mặt, nội tâm Farh giây phút này lại thực sự hối hận vì quyết định dại dột vừa rồi của bản thân.

Dưới ánh đèn đường vắt qua, tiếng dế kêu, tiếng lá xào xạc, Farh chẳng tìm được một điểm bất thường. Duy chỉ có màu sắc so với lúc hắn còn đứng trong phòng thì khi phóng ra, mọi thứ sáng lên trông thấy, bên trong tán cây, theo thời gian cũng không tối um như ban nãy. Farhrael thần kinh căng như dây đàn, cứ như thế chôn chân tại chỗ yên tĩnh quan sát hết thảy tầm vài phút. Bình thường, rất bình thường, gió đêm mát lạnh sượt qua người.

Không bao lâu, Farhrael bình tĩnh trở lại, bĩu môi, đem căng thẳng ném ra sau ót, nghĩ chắc vừa nãy chỉ là thần hồn nát thần tính, hắn hít sâu một hơi, giữ nguyên, rồi thở mạnh ra. Thoải mái, cảm giác thật sảng khoái! Farh lại hít sâu một hơi, giữ nguyên..

Chụt chụt!


Tiếng chấm mút văng vẳng đâu đó vọng lại. Farh thô ráp nghiêng đầu, ánh lên trong mắt là hình ảnh một nữ tử thư thản ngồi đong đưa chân trên lan can lầu hai, tóc rối che gần hết gương mặt, phủ xuống tận khuỷu tay, thân hình hầu như hòa vào đêm tối, âm thanh ngân nga không giống người, như có như không phát ra từ cuống họng đối phương.

Nữ tử chậm rãi hạ xuống.

Farhrael giật thót ngã bệch về sau, mặt cắt không còn chút máu, ráng bỏ chạy nhưng chân như gỉ sét lâu ngày không mảy may nhúc nhích, liều mạng lê lết được vài centimet, hắn cuối cùng cũng chỉ đành run rẩy ôm đầu úp mặt xuống nền giả chết, cặp mắt mở thao láo không tài nào nhắm lại, hô hấp giống như tồn tại một bàn tay vô hình hung hăng bóp nghẹt lấy.

Xạt xạt..

Tiếng bước chân như không nhấc nổi mà vô lực chà sát với mặt sàn, đóng vào tai Farh rõ mồn một. Thanh âm ghê rợn đến một đoạn chợt tiêu thất như chưa từng xuất hiện.

Ngay lúc Farh định hé mắt ra xem thì chợt có ai phà hơi lạnh sát tai: "Kẹoo hôngg!"

Như tiếng ai đó đuối hơi đang nói, Farhrael sởn tóc gáy, lạnh một lượt từ đầu tới chân, da gà nổi hột hột rồi trực tiếp "hóa thạch".


Chờ một lúc không thấy đáp trả, nữ tử móc ra một cây kẹo mút, bóc vỏ, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng với Farh lúc này không khác gì thời khắc tử tù bị cưỡng ép nhìn đồ tể một bên mài dao, một bên hướng hắn nhe răng cười. Tim hắn nhấc đến cuống họng, mặt mếu dần, trong lòng điên cuồng hò hét.

Chết rồi, chết rồi, chết tôi rồi!

Rồi bỗng thứ gì luồn qua khe nách, dí vào mũi Farhrael. Thứ mùi ngòn ngọt này.. là kẹo mút?

Cây kẹo thọt trúng lỗ mũi hắn, day lên day xuống. Lực đạo mạnh đến khiến Farh ứa cả nước mắt, lòng vừa sợ lại vừa ức nhưng nhất thời chỉ biết nhắm chặt mắt, mặc cho lỗ mũi chịu đựng phương thức đưa đẩy thô bạo của đối phương.

"Mập! Ghi lại hết chưa?" Nữ tử cật lực nén cười hỏi nốt câu.

"Xuất sắc thưa sếp! Thần thái mười điểm, âm thanh cuốn hút, hình ảnh sinh động. Vẫn chất lượng như mọi khi." Quân Tử chắc như đinh đóng cột cười khẳng định, trong chớp nhá tiện tay "mượn" lấy miếng bánh của nhân viên bên cạnh.

"Xong rồi nhóc, đừng nằm nữa, dậy chào hỏi chút đi!" Nữ tử lay Farh, thấy vẫn không có động tĩnh mới túm đối phương dậy.

Farh bị lôi đầu dậy vẫn chưa kịp hoàn hồn, tim đập chân run nhìn chằm chằm người trước mắt.


Nữ tử thấy vậy tận lực khắc chế bản thân không cười thành tiếng, giơ cây kẹo mút trấn an: "Nè, ngậm đi cho đỡ sợ, sau này thấy nhiều rồi trước sau gì cũng quen thôi; hoặc là đứng tim chết cũng có khi!"

Thấy Farh vẫn đơ như trời trồng, nữ tử hết cách, chủ động bóp mồm nhét cây kẹo vào rồi nhẹ nhàng, uyển chuyển khép cửa khẩu hộ đối phương, lại tiếp tục nắn tay Farh tạo thành ký hiệu hòa bình. Làm xong hết thảy nữ tử mới lùi lại vài bước vừa đủ thu gọn Farhrael vào tầm mắt, sau liền mạch chớp mắt hai lần. Vậy là một tấm chân dung trực tiếp được lưu vào hồ sơ.

Farh từ đầu chí cuối ngơ ngác sững nhìn.

Nữ tử tiến đến gần dùng sức bắt tay, bắt đầu chuyên nghiệp liến thoắng lấy: "Chào nhóc! Chị tên Ngọc Ánh, gọi chị Ánh là được. Tổ chức của chị cho rằng nhóc là bước đột phá mà họ tìm kiếm bấy lâu, muốn chiêu mộ tài năng như nhóc gia nhập. Vì bình yên của quốc gia, vì cuộc sống ấm êm của người dân. Tất nhiên lương thưởng không thiếu, cuối năm thưởng gấp đôi, chương trình bảo hiểm y tế, xã hội, nhân thọ hiện tại đang ưu đãi giảm giá 50%, kèm theo dịch vụ hậu mãi hấp dẫn nhân sự kiện kỉ niệm 100 năm thành lập. Thế nào, có hứng thú không?"

"Bớ người ta, bắt cóc!" Farh đột ngột hét toáng lên. Nửa đêm nửa hôm xuất hiện trong nhà dân mở miệng dụ dỗ, lôi kéo trẻ vị thành niên. Xem ra thời sự thông báo bọn buôn người bắt cóc, mổ xẻ nội tạng đang lộng hành không sai. Hù dọa nhưng biểu cảm thiện chí kiểu này quá gian tà, trăm phần trăm không có ý tốt, có quỷ mới tin!

"Bắt cóc, bắt.. ưm, ưm!" Farh tiếp tục gào nhưng Ngọc Ánh nhanh chóng đưa tay bịt miệng Farh, cùng lúc ra hiệu giữ im lặng, khẽ nói: "Suỵt, suỵt.. bình tĩnh, bình tĩnh, chị mày không phải bắt cóc."

Bên dưới lầu nhà Farh và một vài hộ lúc này lục tục sáng đèn. Ngọc Ánh thấy thế chỉ kịp nói ngắn gọn: "Chị thấy mọi thứ diễn ra, lúc ban sáng! Và chị bảo đảm với nhóc tổ chức bên chị có lẽ có câu trả lời, đó là nếu nhóc muốn. Sau cùng thì, chúng ta không khác biệt là mấy đâu."

Ngọc Ánh buông Farh ra, nhanh chóng lùi về lan can, trước khi đi còn để lại một câu: "Sớm gặp lại, bye!", đồng thời dùng tay ra dấu cho Farh "nhớ phải gọi lại" rồi mới nhảy xuống bên đường phóng xe vọt đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận