Thánh Vệ Giả

Farh bị quát giật hết cả hồn. Nhìn lại, ra là bảo vệ đổi ca, sáng nay đến phiên lão béo bợm rượu lên thay: "D.. Dạ, lên lao động công ích." Farh run giọng trả lời.

Lão bảo vệ trừng cặp mắt, hằm hằm nhìn Farh một hồi mới treo cây dùi cui về lại trên tường, quay vô lôi ra tập sách hình chữ nhật, bìa ngoài xanh bóng: "Tên gì?"

"Dạ Farhrael, lớp 9-2."

"Farhrael.. Jaffah?"

"Dạ đúng rồi."

"Kí vào!" Lão ghi lại ngày giờ, rồi đưa bút bảo Farh kí xác nhận. Xong xuôi, lão hếch cằm hướng bãi cỏ dại ngay trước nhà vệ sinh: "Qua đây, thấy chỗ đó không? Nhặt rác, nhổ sạch cỏ, đi làm đi!"

Nói rồi, lão xua tay đuổi Farh như đuổi ruồi.

Farh theo hướng lão chỉ nhìn lại. Ra là khu vực bốn lớp sáng chiều bên trên thường xuyên "vô tình" làm rớt mấy thứ không sạch sẽ xuống, cộng thêm một loạt nam thanh nữ tú thường xuyên chơi đùa ở thềm xi măng phía trước bồi vào; rác rưới không tính nhiều, đại khái có thể nhét được hơn hai bao bố chút xíu; cỏ cũng không đến nỗi nào, cao gần chạm đầu gối nhìn không thấy màu đất mà thôi! Môi trường làm việc đôi lúc thoang thoảng cái mùi nồng nàn nức mũi. "Mùi thơm" nhà vệ sinh! Thứ mùi vực dậy tinh thần sau những tiết học căng thẳng. Nói chung, chỗ Farh sắp sửa làm là một trong nhiều khu vực lí tưởng.

Chậc, trúng độc đắc luôn!


Farh bĩu môi bước tới.

"Này! Đi đâu thế?" Bảo vệ quát lên.

"Dạ, thì đi dọn rác chớ đi đâu ạ?" Farh ngoảnh lại đầy khó hiểu.

"Đi tay không thì nhét vào mồm cho hết à! Qua bên kia lấy bao bố theo!" Lão bảo vệ giọng hằn học, chỉ sang một hướng khác.

Farh cúi đầu làm theo, không dám hó hé gì nhiều.

"Xử lão luôn nha?" Linh Động hỏi dò.

"Đừng có điên, kệ đi!"

Lát sau, Tiến phía xa xa xắn tay áo bước tới: "Ây dô bạn hiền! Lên sớm vậy?"


".. ra đó là lí do mi tới đây." Farh mặt ngoài cặm cụi nhặt rác nhổ cỏ, thực chất lại đang âm thầm giao lưu cùng Linh Động. Nghe tiếng đứa bạn cùng bàn mới quay đầu lại, cười nói: "Làm sớm xong sớm bạn ơi."

"Ok cậu, làm nhanh nghỉ sớm. Cậu lo bên đó, vậy mình quét bên này." Tiến xách theo cây cuốc, bao bố qua một bên bắt tay vào việc: "Chán lắm cậu, biết thế mình chạy lên sớm cho rồi. Sáng đi chưa thắp nhang các bác hay sao ấy. Tới đúng lúc ông thầy Hiếu đang tán dóc với lão béo ngoài đó, vừa lấy cái bao bố ra, ổng xách tai lôi mình vào tận trong kho, bắt lấy thêm cái cuốc ra xới đất. Mình vừa đi vừa nhón luôn cậu. Cay thiệt!" Hai bên xương gò má gồ lên, Tiến cắn chặt răng kéo dài hai chữ cuối, một bên xoa bóp lỗ tai phải đau nhức, một bên phập mạnh lưỡi cuốc vào đất phát tiết rồi bỏ đó, dắt theo bao ngồi xổm xuống, mỗi tay một nhúm cỏ lia lịa nhổ.

"Ráng đi bạn, biết sao giờ." Farh an ủi Tiến, tay không ngừng nghỉ bứt cỏ dọn rác, được một lúc mới thắc mắc tiếp tục hỏi: "Ủa mà còn thằng nữa đâu?"

Tiến hì hục làm cũng không quay lại nhìn Farh, nói: "Thôi bỏ đi cậu. Nãy nghe ổng nói hôm qua nó vượt rào trốn mất hút rồi; tụi thằng Bình thì còn lạ gì nữa, mấy cái này đâu phải mới ngày một ngày hai. Tóm lại là có mỗi mình với cậu hai đứa à". Tiến giơ hai ngón tay lên lắc lắc, đại khái biểu thị cho Farh xem.

Farh ngồi cách Tiến khoảng tầm vài ba mét chú tai lắng nghe, không nhiều lời đôi câu nửa chữ; thực tế thì cũng chẳng biết nói gì, chỉ im lặng mà làm. Chịu vậy.

Không thấy Farh lên tiếng, Tiến ngó sang nhìn đứa bạn lặng thinh, nghĩ bạn vẫn còn cay cú chuyện hôm qua, vốn muốn an ủi vài câu, có điều cửa miệng cứ mở rồi lại khép. Sự cũng đã rồi, giờ có nói gì đi chăng nữa chung quy cũng là lời sáo rỗng đầu môi mà thôi; dư thừa, vô nghĩa. Thế là câu chữ dồn nén tại cuống họng cứ như vậy bị Tiến nuốt ngược trở về bụng, thức thời chừa cho bạn một khoảng trống.

Tiến đâu biết, Farh im hơi lặng tiếng là bởi đang bận giao lưu cùng Linh Động.


".. nhưng mà xích lại làm chi?" Farh khó hiểu hỏi, tự dưng con hàng này lại bảo nhích đến gần Tiến làm gì không biết.

Linh Động trầm ngâm, hỏi ngược lại: "Cả hai là bạn thân nhỉ, người tên Tiến đó tin được không?"

"Rốt cuộc mi hỏi mấy thứ này là có ý gì?" Farh nhíu mày, nổi lòng cảnh giác.

Mặc dù đối phương đến hiện tại có vẻ khá thân thiện, dễ giao tiếp, lại chưa từng lộ ra địch ý vượt mức, ngoại trừ lần chạm mặt đầu tiên. Nhưng nói gì thì nói, chỉ mới cùng vương tử chủng Naniite này tiếp xúc qua vỏn vẹn có nửa đêm, muốn hắn hoàn toàn vô tư tin tưởng đối phương là chuyện không thể nào.

Năng lượng mô ảnh từ từ ló ra khỏi ngực Farhrael: "908." Linh Động nhìn không ra biểu tình, thấp hô: "Buồng cấp sinh, tên đăng ký, Quỷ lão."

Hai căn xúc tu máy vừa mới mon men, ngọ nguậy chống cho phần lưng áo Farhrael nhô ra chút đỉnh, đã kéo theo bóng đa năng 908 từ đằng sau bả vai trái nhanh chóng luồn lách, chui tọt ra khỏi cổ áo, trực tiếp trôi nổi, tà tà tiếp cận Linh Động.

Một vạch sáng loé lên như phân chia 908 thành hai nửa, chạy đến điểm cuối liền khoanh lại thành một vòng lục giác sáng trắng.

Lúc Linh Động chủ động đến vừa đủ gần cũng là lúc phần lục giác này êm nhẹ bật lên một đoạn. Linh Động trực tiếp áp vào mặt ngoài, nhẹ nhàng tách rời phiến lục giác khỏi 908, phơi bày ra hình dáng hoàn chỉnh, cân đối của khối thuỷ tinh lục giác bên dưới.

Bên trong buồng cấp sinh lúc này, chính đang chứa đựng một viên tinh thể bất quy tắc, trông không khác gì cục than hồng nguội tàn, chỉnh thể hiện ra màu xám trắng, chỉ còn sót lại mảng nhỏ ửng hồng nhấp nhá sáng tối thu mình tại chính giữa.

"Đây là Quỷ lão. Thủ thư của thư viện vương triều Naniite; trưởng hộ vệ hoàng gia danh dự; mỗi một đời kế nhiệm vương đều sẽ do một tay ông dẫn dắt, học tập từ nhỏ cho đến khi đương nhiệm trước toàn thể thần dân của vương triều. Ông ấy, ờm.. Trên đường rút lui, địch cấp tốc siết chặt vòng vây, nhất thời không xoay xở kịp. Quỷ lão.. bị phân tâm đèo bồng một cái gánh nặng. Ông lấy thân che.. Vết thương nặng quá. Lúc đó không biết cấp cứu kiểu gì, thời gian cũng không cho phép, nên tôi đặt Quỷ lão vào buồng cung cấp dấu hiệu sinh mệnh này, cầu may. Ừ.. ừm.. Quỷ lão trước giờ cố chấp lắm, không thích điền dữ liệu sinh mệnh vào buồng bích gì hết, bảo là làm như vậy sẽ bị địch bắt được nhược điểm, haha.. Thành thử căn buồng tối đa chỉ có thể kéo dài, giằng co với thương thế.. cho đến tối hôm qua.. Ừm, thấy mấy cái đường ngoằn nghèo trên buồng kính chỗ kia không? Mấy đường đó gần mất hết rồi. Quỷ lão.. chắc là.." Tiếng nói nhỏ dần rồi lặng hẳn, nó cũng không nguyện ý dông dài thêm.


Linh Động mặt đối mặt ngước nhìn Farh, nhẹ nhàng nói: "Làm ơn!"

Hình ảnh Linh Động ôm căn buồng thật sâu ánh vào mắt Farhrael. Vẫn phiêu phù tại đó nhưng đã khác gì cô độc, lẻ bóng giữa vùng trời rộng lớn này. Ánh mắt như muốn mất đi tiêu cự vẫn quật cường bấu víu thứ hy vọng mỏng manh kia. Là cỡ nào nhỏ yếu, cỡ nào vô lực.

Farh ngồi im lặng nghe đối phương kể, qua một hồi mới nhíu mày bày tỏ nghi hoặc: "Vậy nhích lại gần Tiến thì có thể cứu được Quỷ lão? Hay là nói trên người bạn tau có thứ gì đó cứu được hộ vệ này à?"

"Mỗi Naniite đều tồn tại một cơ chế dung hòa.. ừm, chọn lọc với một thể hữu cơ nhất định. Xin lỗi! Lúc đó vừa mới chơi với bọn Sênh Long về, còn hơi lâng lâng, mơ hồ nên không nhớ rõ cho lắm. Với lại Quỷ lão không có khiếu giảng bài chút nào, buồn ngủ lắm!" Linh Động mới đầu còn nói bình thường, càng giải thích về sau càng ngượng ngạo, ấp a ấp úng; lời biện minh cuối cùng, âm thanh càng là nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Nhưng mà tóm gọn lại, một Naniite nếu như chọn dung hòa với một thể hữu cơ, thì có thể thu được cộng hưởng sinh mệnh qua lại, đại loại giống như tôi với cậu vậy." Linh Động múa may loạn xạ một hồi, làm đủ kiểu minh họa rối rắm, khó hiểu.

"Mi chắc không?" Farh gật gù, hỏi xác nhận lại.

"Cái này.."

"Hửm!" Farh cơ hồ đã làm ra quyết định, chỉ cần một cái gật đầu đảm bảo của đối phương, đơn giản biết bao; bất quá động thái ậm ừ trước mắt của Linh Động lại khiến hai hàng lông mày hắn dần nhíu lại.

"Chỉ là suy đoán, nhưng mà thành hay bại thì bạn của cậu đều không tồn tại nguy hiểm tính mạng, tôi thề!" Linh Động cuống quít giải thích, sau cùng mới ngậm ngùi thì thào: "Đây là cách cuối cùng tôi nghĩ ra được rồi.. Xin lỗi, quên đi vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận