Thánh Viện

Pamela đột nhiên từ bên trong đuổi theo. Bà vốn muốn đi tìm Dilin và Hydeine, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn đứng ở cửa, cước bộ nhất thời không thu kịp, chạy qua người bọn họ, bèn quay đầu, sắc mặt phấn khích.

“Chúng ta đi vào trong hẵng nói.” Bà rất nhanh trầm tĩnh lại, làm tư thế thỉnh.

Hydeine nguyên bản muốn làm khó dễ, nhưng Dilin đã xoay người thành thành thật thật đi vào, đành phải yên lặng theo sau cậu.

Một lần nữa vào lều, không khí khác hẳn vừa rồi.

Thăm dò vẫn có, nhưng đã không còn giương cung bạt kiếm. Pamela hạ giọng: “Ngươi vừa mới nói vương tử Ningya là hy vọng duy nhất để giải cứu Langzan?”

“Có lẽ.” Hydeine thêm vào hai từ cực quan trọng.

Pamela nói thẳng, “Giải cứu thế nào?”

“Hỏi hắn.”

“Nếu cậu ấy biết ta còn đến hỏi ngươi làm gì?” Cơn giận của Pamela lại bắt đầu rục rịch.

Hydeine nói: “Không bằng ta đến hỏi hắn?”

Pamela ngậm miệng, ánh mắt phức tạp…

Nếu là điều cơ mật nhất của hoàng cung, như vậy giờ phút này tình cảnh của Ningya nhất định thật hung hiểm. Tâm Dilin thoáng lo lắng.

“Được.” Pamela cắn răng, liều một phen, “Bất quá ngươi phải đáp ứng ta, chuyện này tuyệt đối không thể để những người khác biết.” Bà không nói tới Dilin, đại khái biết Hydeine sẽ không đồng ý.

Hydeine nói: “Tận lực.”

Người quen với Hydeine sẽ biết lời này thực có lệ, nhưng Pamela biết Hydeine do thân phận ma đạo sư St Paders của hắn, cho nên đã cảm thấy thỏa mãn. Bà khẽ cắn môi: “Vương tử Ningya ở ngay tiền tuyến.”

Dilin nói: “Tôi biết. Quốc vương nói cậu ấy đến đây thực thi nhiệm vụ bí mật.”

Pamela lắc đầu, “Không phải nhiệm vụ bí mật, các ngươi nhìn thấy sẽ biết.” Bà ra hiệu cho bọn họ đi theo, thẳng tiến về phía quân doanh.

So với các quân doanh khác, phòng thủ của quân doanh trung tâm rõ ràng nghiêm mật hơn nhiều.

Cho dù Pamela ở bên, phía sau Hydeine và Dilin vẫn có một tiểu đội nhân mã giám thị.

Đến một căn lều bên phải quân doanh, một ma pháp sư cản đường bà.

“Thành chủ.” Tuy ông ta nói với bà, nhưng ánh mắt lại nhìn Dilin và Hydeine.

Pamela nói: “Thỉnh vương sư Hope tránh ra, bọn họ có biện pháp cứu vương tử Ningya.”

Cứu Ningya?

Trong lòng Dilin chấn động, trên mặt lại bình tĩnh như không, giống như đã định liệu trước.

Ánh mắt Hope như lửa như điện đảo qua mặt Dilin và Hydeine, “Bệ hạ phân phó, không thể quấy rầy vương tử nghỉ ngơi.”

Pamela nói: “Chuyện cấp bách đành phải trái lời, lúc trước không có ai nghĩ ra biện pháp.”

Hope giận tái mặt, không vui nói: “Bọn họ chưa từng thấy tình huống lúc đó của vương tử, thành chủ sao có thể khẳng định bọn họ nhất định có biện pháp? Bọn họ có biện pháp nào cụ thể?”

Pamela nghẹn lời. Trước đó bà không nghĩ sẽ gặp phải vị đệ nhất ma pháp sư Langzan, thân là thầy giáo của quốc vương mười mấy năm này, lời vừa nói chỉ để lừa ông ta tránh ra, nếu bị tra cứu cơ sở, ngay cả bịa bà cũng không bịa được.

“Nếu chưa thấy qua, vậy gặp một lần.” Hydeine ung dung nói.

Hope lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi là thầy giáo học viện St Paders?” Phàm là nhân vật có chút phân lượng ở nghiệp đoàn ma pháp ông ta đều biết, ngoại hình Hydeine lại gây chú ý đến vậy, tuyệt đối không có khả năng bị xem nhẹ, cho nên chỉ có thể đến từ St Paders.

Hydeine nhẹ nhàng bâng quơ ném ra một câu, “Biết Langzan sắp diệt quốc không?”

Thân thể Hope chấn động, muốn quát lớn, nhưng lời đến bên miệng, lại vô lực nuốt xuống. Thế cục trước mắt của Langzan người trong thành Dabe đều biết rõ, chỉ có một phần nhỏ các quý tộc tử thủ tại thành Xiaobe còn mộng tưởng hão huyền, cho rằng chỉ là một trận gió lốc nhẹ hều, rất nhanh sẽ tan đi.

“Vậy các ngươi còn tới làm gì?”

Hydeine nói: “Cố gắng, vì một giả thuyết bất khả thi.”

Pamela thấp giọng: “Hắn nói, vương tử Ningya là mấu chốt.”

Dilin chưa bao giờ biết nguyên lai Pamela luôn lớn giọng cũng có thể hạ giọng.

Trong mắt Hope hiện lên quang mang phức tạp, không biết nhớ ra cái gì, một lúc lâu mới nói: “Chuyện này, còn có ai biết?”

Pamela thấy ông ta nhượng bộ, như trút được gánh nặng nói: “Không có.”

Hope gật đầu, nói với Hydeine: “Đi theo ta.”

Dilin có chút khẩn trương. Nhớ đến thân ảnh gầy yếu cô đơn của Ningya, ẩn ẩn cảm thấy bất an với tình cảnh của bạn cũ.

Lều rất dày, ánh sáng không thể lọt. Dilin buông rèm xuống, bên trong liền chỉ còn hắc ám.

Trên tay Hydeine sáng lên ngọn lửa.

Sắc mặt Hope đại biến, “Mau dập đi!”

Hydeine phối hợp hiếm thấy.

Không có lửa, trong lều lại sa vào tăm tối.

Hope thì thào niệm vài câu chú ngữ, một đoàn bạch quang sáng lên trên tay ông ta.

Dilin kinh ngạc: “Chiếu sáng thuật?”

Chiếu sáng thuật, hỏa cầu thuật, thủy cầu thuật đều là pháp thuật nhập môn cơ bản. Bất quá nó là pháp thuật nhập môn của quang minh ma pháp, chỉ có người trong Quang Minh thần hội mới có thể học. Dilin nhìn áo choàng ma pháp sư của Hope liền cho rằng ông ta là ma pháp sư, cho nên hiện tại mới lắp bắp kinh hãi.

Hope không để ý đến cậu, đưa bạch quang hướng về phía trong lều.

Dilin lúc này mới để ý thấy ở chính giữa có một khối quan tài gỗ đen không đóng nắp, tim không khỏi cứng lại.

“Yên tâm, vương tử đang ngủ say.” Giống như nghe được hô hấp đột nhiên nặng nề của cậu, Pamela mở miệng giải thích.

Dilin lúc này mới theo Hydeine tiến lên quan sát. Trong quan tài đặt một khối băng hoàn chỉnh, bên trong có người, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng. Cậu duỗi đầu nhìn trái nhìn phải thật lâu, mới chậm rãi gật đầu.

“Từ thân hình, màu tóc, hình dáng ngũ quan mà nói, đúng là Ningya.” Cậu nhỏ giọng nói với Hydeine.

Hydeine trực tiếp hỏi: “Tại sao?”

Hope liếc mắt nhìn Pamela. Câu hỏi của Hydeine lập tức lộ ra hắn hoàn toàn không biết gì về sự tình của Ningya, Pamela trước đó nói có thể cứu chữa chỉ là lừa gạt.

Đại khái sợ Hope trở mặt, Pamela vội vàng giải thích: “Hắn đích xác đã nói vương tử Ningya là hy vọng duy nhất có thể giải cứu Langzan.”

Hope nhìn chằm chằm Hydeine.

Hydeine quyết định lộ ra chút tin tức, “Trận bão cát này, là nhằm vào hắn mà tới.”

Hai hàng lông mày của Hope nhíu lại, trên mặt rõ ràng là thần sắc thừa nhận, nhưng rất nhanh lắc đầu nói: “Ta không thể mạo hiểm tính mạng của vương tử.”

“Có phải mạo hiểm hay không, chúng ta đến thảo luận.” Hydeine nói.

Hope do dự, rốt cục mở miệng. “Sau khi Diana hy sinh không bao lâu, bão cát xâm nhập biên cảnh quốc gia ta, quốc vương nương vào việc Langzan có một danh ngạch liền đưa vương tử Ningya vào St Paders, một là để cầu viện, hai là để lưu lại huyết mạch vương thất của Langzan. Đáng tiếc, không bao lâu, vương tử Ningya trở lại, hơn nữa thường xuyên tự giam mình trong phòng, rất ít đi ra gặp người. Ban đầu chúng ta cho rằng cậu ấy vì không hoàn thành nhiệm vụ, cảm thấy áy náy, nên không để ý. Mãi đến một ngày trong lúc vô tình mới phát hiện, sở dĩ cậu ấy nhốt mình trong phòng là vì chịu đựng thống khổ khi nguyền rủa phát tác! Hơn nữa theo thời gian, loại thống khổ này ngày càng kịch liệt, tất cả ma pháp sư hoàng cung liên hợp cũng bó tay không có biện pháp. Một buổi tối, chúng ta thử cởi bỏ nguyền rủa, vương tử Ningya đột nhiên phát cuồng xông ra ngoài. Chúng ta truy đuổi phía sau, rốt cục bắt được trước khi cậu ấy vượt qua tiền tuyến! Khi đó, cả người cậu giống như bị liệt hỏa đốt cháy, vô số hỏa nguyên tố đều tụ tập trên da thịt. Để tiêu trừ thống khổ cho cậu, chúng ta đành dùng băng đá bao lấy thân thể trước, ngăn trở hỏa nguyên tố tập kích.” Có người cùng phiền não vẫn tốt hơn một mình phiền não, ông ta nói xong, tâm tình rất là thư sướng.

Trách không được vừa rồi Hydeine dùng hỏa nguyên tố, ông ta khẩn trương như vậy. Dilin bừng tỉnh.

Hope nghỉ một chút, lại tiếp tục nói: “Ta vốn định đưa vương tử Ningya về thành Xiaobe, nhưng sợ hỏa nguyên tố hòa tan băng, đành phải để cậu ấy lại đây, ta còn có thể trông nom.”

Pamela giải thích: “Tất cả ma pháp sư Langzan cũng đều đóng quân ở đây. Bất quá bọn họ ở cùng người nghiệp đoàn ma pháp.” Ma pháp sư hoàng cung cũng là thành viên nghiệp đoàn ma pháp.

Bảo sao phòng thủ của hoàng cung yếu như thế.

Dilin lại bừng tỉnh.

Hope nói với Hydeine: “Ta nói xong rồi, ngươi nói đi.”

Hydeine trả lời: “Ta không có gì để nói.”

“… Không phải ngươi vừa mới bảo vương tử Ningya là mấu chốt sao?” Dilin và Pamela đều nhìn ra ông ta đang cố gắng áp chế tức giận, nhưng từ ngữ khí mà nói, ông ta không quá thành công.

Hydeine trả lời: “Chúng ta đánh hắn thử xem, đánh không được, thì gọi hắn tỉnh lại.”

“Sau đó?” Hope nheo mắt.

“Đi một bước, tính một bước.” Hydeine vô cùng tiêu sái.

Hope quay đầu căm tức nhìn Pamela.

Pamela đành chỉ vào Hydeine quát: “Ngươi gạt ta!”

Hydeine nói: “Chỗ nào?”

“Ngươi nói…”

Hydeine không đợi bà nói hết, liền thản nhiên cắt lời: “Có lẽ.”



Hắn hình như đích thực có nói qua hai từ “có lẽ”. Pamela đầy một bụng hỏa.

Bên ngoài có tiếng bước chân, một binh sĩ ở ngoài lều thông báo: “Báo cáo thành chủ, báo cáo vương sư, người của Quang Minh thần hội cầu kiến.”

Quang Minh thần hội?

Pamela kinh ngạc. Langzan ở phía đông đại lục, chịu ảnh hưởng của Quang Minh thần hội ít nhất, Quang Minh thần hội cũng không có tín đồ nào ở Langzan, quốc vương và giáo hoàng thần hội không kết giao, thời điểm này, bọn họ tới làm gì? Chẳng lẽ nhân lúc cháy nhà đi hôi của?

Bà nghĩ cái gì, trên mặt liền viết cái đó.

Trong tay Hope còn giữ đoàn bạch quang. Ông ta vội ho một tiếng: “Là ta mời bọn họ tới.”

Ba người còn lại nhìn ông ta.

Ông giải thích: “Chú của ta là tư tế cấp hai của Quang Minh thần hội, từ nhỏ ta lớn lên ở giáo đường thần hội.”

Bảo sao biết chiếu sáng thuật, những người khác nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui