Trong hang núi tối tăm, bóng người ở trước đoạn long thạch đứng yên một lát, đôi mắt màu máu lấp lóe nhìn phần đoạn long thạch vỡ vụn, dường như có chút phiền não cần thứ gì để bù lại.
Suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra, hắn quyết định trước đi vào trong quan tài nằm một chút.
Có lẽ khi người nọ trở lại, thấy hắn vẫn nằm trong quan tài không thay đổi tư thế, sẽ nghĩ là thứ khác làm hỏng.
Ừ.
Bước chân dần dần lui về sâu trong động.
Bước vào quan tài.
"Két két.
.
"
Nắp quan tài một lần nữa khép lại, nằm yên.
Nhìn tầng tầng lớp lớp đường vân gỗ xinh đẹp trong không gian thu hẹp đen như mực, tuy rằng trực giác đây hẳn là loại gỗ còn đắt hơn vàng, nhưng mà người kia nói không tốt, hắn đột nhiên cũng có chút không thích.
Có lẽ thật là quan tài vàng nằm tương đối thoải mái?
Con ngươi đỏ máu hơi có nghi ngờ lóe lên, lập tức khép lại.
Nếu người nọ đang vội vàng làm quan tài mới cho hắn, hẳn là đến lúc làm xong thì sẽ quay về.
Hắn vẫn là ngủ tiếp đi.
Trời sắp sáng rồi, buồn ngủ.
* * * Chờ ngày mai phải nói cho người nọ, nếu như muốn quan tài mới, vậy đổi lớn một chút.
Tiếng gà gáy sáng dưới chân núi dần dần vang lên, bị tiếng xào xạc trùng điệp từ rừng cây che lấp, không truyền được vào núi Thanh Việt đã khôi phục yên tĩnh.
*
Phương Thiện Thủy nhìn nhìn cô gái tóc dài chân dài trong báo ảnh, vẫn không nhớ ra được vừa mơ tới cái gì, chỉ là cảm thấy cả người đều mệt, giống như đi làm thợ mỏ đào mỏ cả một đêm vậy.
Thường Hào nhanh chóng rửa mặt xong, hắn đã chậm hơn hai người bạn cùng phòng khác, kết quả vừa nhìn, Phương Thiện Thủy còn chậm hơn cả hắn, hình như còn chưa quen tiếng tín hiệu báo thức, có chút mơ hồ nửa mê nửa tỉnh, Thường Hào vội vàng đẩy Phương Thiện Thủy một cái.
"Sao cậu còn ngớ ra đấy? Chúng ta chỉ có thời gian mười phút! Nhanh, lập tức là tập hợp, huấn luyện viên ghét nhất chúng ta lề mề.
"
Phương Thiện Thủy nghe vậy, chống thành giường lập tức từ trên giường lộn xuống.
"Oa đẹp trai!" Thường Hào đã chạy đến cửa lại quay đầu lại cho một ngón cái, sau đó tiếp tục nhấc chân băng băng.
Phương Thiện Thủy nhớ là mình đêm qua ngồi đả tọa ở trên giường, chẳng biết thế nào sau nửa đêm lại ngủ mất, còn mơ một đống giấc mơ mệt người không nhớ ra được.
Nhanh chóng rửa mặt xong, đổi quần áo quân huấn, đến lúc ra khỏi ký túc xá, cả tòa nhà đã giống như trống không vậy.
Phương Thiện Thủy thấy không có ai, cũng không kiêng kỵ đẩy nhanh tốc độ, nâng lên một tia chân khí chạy như bay, lúc đi xuống bảy tầng, gần như là chống tay vịn lật người nhảy xuống từng tầng, không dùng vài giây, đã từ phòng 713 xuống dưới, rất nhanh thấy được bóng lưng mấy người Thường Hào.
Lúc Thường Hào bị Phương Thiện Thủy đuổi kịp, còn giật mình một cái, "Sao cậu nhanh như vậy! Tôi vừa quay đầu lại nhìn cậu còn chưa ra ký túc xá.
"
Phương Thiện Thủy: "Tôi tốc độ nhanh.
"
"Tuýt -- tập hợp!" Trong tiếng còi của huấn luyện viên, Thường Hào bỏ nghi vấn, theo đoàn người lộn xộn chỉnh đốn hàng ngũ.
Như vậy liền lộ ra Phương Thiện Thủy chẳng đứng chỗ nào, Phương Thiện Thủy chạy tới trước mặt huấn luyện viên, "Huấn luyện viên.
"
Huấn luyện viên đứng lớp Phương Thiện Thủy này họ Dư, tương đối cứng nhắc, không chứa nổi một hạt cát, vừa nhìn thấy trên mặt Phương Thiện Thủy còn đeo mặt nạ liền nhíu mi: "Lấy mặt nạ xuống! Quân huấn quy định không cho phép đeo bất cứ trang sức gì.
Nam tử hán đại trượng phụ, đội trời đạp đất không thẹn với người, có cái gì không dám cho người thấy.
"
Nhìn thấy trong đội ngũ đột nhiên nhiều hơn một người, bạn học cùng lớp còn đều rất tò mò, đặc biệt người này thần thần bí bí muộn rất nhiều ngày, còn vừa đến đã bị giáo huấn.
Phương Thiện Thủy cũng có chuẩn bị, chỉ là vẫn không rất chắc chắn hỏi một câu: "Mặt của em tương đối dọa người, đối với người trái tim không tốt mà nói là rất nguy hiểm, thật sự không sao chứ?"
Huấn luyện viên Dư sống lưng thẳng tắp giống như cây tùng, thanh âm vang dội thái độ quả quyết: "Lấy!"
Bạn học xung quanh vốn còn không có mấy người chú ý tới mặt Phương Thiện Thủy, hiện giờ nghe Phương Thiện Thủy tự nói bản thân xấu đến dọa người, còn ra bệnh tim linh tinh, vừa bĩu môi vừa tràn đầy tò mò vây xem, ở một góc huấn luyện viên không chú ý, một đám duỗi cổ ra, đều sắp vòng một cái đến trước mặt Phương Thiện Thủy.
Dưới ánh mắt vây xem như hổ đói rình mồi của mọi người, Phương Thiện Thủy bỏ mặt nạ xuống.
Sau đó.
.
"A --!"
"Ta thảo cứu mạng!"
"Quỷ a!"
Tiếng thét chói tai, tiếng hít ngược một hơi, tiếng vội vàng chạy trốn liên tiếp.
Đội ngũ vốn chỉnh tề giống như bị nước lũ thế tới rào rạt đánh sụp, ầm ầm tản ra, tán loạn bốn phía.
Thậm chí còn có nữ sinh trực tiếp ngất đi, giống như nhóc con béo mà lúc trước Phương Thiện Thủy gặp trên xe lửa kia.
Huấn luyện viên Dư đứng ở trước mặt Phương Thiện Thủy, lúc này căn bản không tâm tư đâu để ý tới chuyện đội ngũ, trong chớp mắt thấy mặt Phương Thiện Thủy, con ngươi hắn mạnh co rụt lại, cảm giác giống như lúc chấp hành nhiệm vụ gặp phải nguy cơ sống chết vậy, trong chớp mắt này phản ứng của đầu óc hoàn toàn không sánh bằng bản năng phản xạ của thân thể, vô thức liền một phát cầm nã quyền đánh về phía Phương Thiện Thủy.
Chớp mắt, Phương Thiện Thủy nghiêng người thoáng qua công kích của huấn luyện viên Dư, tay như rắn lượn kẹp chặt nắm tay đánh tới bên tai y, "Huấn luyện viên?"
Huấn luyện viên Dư coi như là người tâm trí cứng rắn, Phương Thiện Thủy gọi một tiếng liền hoàn hồn, rốt cuộc ý thức được mình vừa làm chuyện ngu xuẩn gì.
Huấn luyện viên Dư cũng không phải chưa từng thấy người xấu, xấu cỡ nào hắn còn chưa thấy? Thi thể bị nổ tan đầu còn động đậy theo phản xạ hắn cũng từng khiêng rồi, nhưng mà đối mặt với nửa khuôn mặt ác quỷ như xác thối gần trong gang tấc này của Phương Thiện Thủy, huấn luyện viên Dư liền sẽ dâng lên một cảm giác nguy hiểm như gặp phải thiên địch vậy, tóc gáy dựng đứng, không ngừng được muốn cách xa hoặc liều mạng tấn công.
Huấn luyện viên Dư thầm nghĩ hắn đã như vậy, những học sinh kia khẳng định cũng không khác hơn gì, nhìn lại, quả nhiên đều sợ thành chim cút ôm cùng một chỗ với nhau, muốn chạy xa, lại chợt nhớ đây là đang quân huấn mà không phải quay phim ma; muốn đến gần, nhưng có gương mặt này của Phương Thiện Thủy ở đây, vừa nhìn thấy y, những học sinh kia lại đều hoảng sợ quay lại.
Huấn luyện viên Dư tim đập thình thịch, không nhìn Phương Thiện Thủy, hắn cũng mất cái loại cảm giác nguy hiểm không tấn công không được kia, ho khan một tiếng nói với Phương Thiện Thủy: ".
.
Em, đeo mặt nạ lại đi.
"
Phương Thiện Thủy rất bình thường "Vâng" một tiếng, dường như cũng dự đoán được sẽ là kết quả này.
Sư phụ đã từng nói đùa, nói y trời sinh là người ăn cơm nghề cản thi này, nếu không phải nghiệp cản thi đã xuống dốc, chắc chắn sẽ có không ít người cản thi đến cướp đồ đệ với sư phụ.
Bởi vì mặt của y quá dọa người, không chỉ dọa người, còn dọa quỷ.
Người đẹp đến mức độ nhất định, đó là trời đất đều yêu, thần quỷ đều thân; nhưng người nếu như xấu đến mức độ nhất định, vậy lại là trời đất đều xa, quỷ thần đều sợ.
Phương Thiện Thủy là người sau.
Tuy rằng gương mặt Phương Thiện Thủy cũng không phải trời sinh mà là bị bỏng gây ra, nhưng không biết nguyên nhân gì, tầng tầng lớp lớp vết thương trên mặt y, dường như cấu thành hoa văn tự nhiên tự mang hiệu quả đe dọa, ngoại trừ sư phụ và chính y, Phương Thiện Thủy còn chưa thấy ai có thể nhìn thẳng vào mặt y hơn ba phút.
Phương Thiện Thủy: "Huấn luyện viên, em đeo xong rồi.
"
Huấn luyện viên Dư lúc này mới quay đầu, trong lòng có chút xấu hổ, nghĩ chẳng lẽ học sinh này cho rằng mình là bị giật mình không dám nhìn nó? Thật ra mình là sợ còn tiếp tục nhìn, sẽ lại nhịn không được tấn công nó.
Nghĩ tới đây, huấn luyện viên Dư lại đột nhiên nhớ tới, vừa rồi hắn theo bản năng tấn công, Phương Thiện Thủy lại có thể ứng đối có thừa, không khỏi bắt đầu nhìn y với cặp mắt khác xưa.
Phương Thiện Thủy đeo mặt nạ, trong nháy mắt từ quái vật làm người sợ hãi, biến trở lại thành thiếu niên tuấn tú khí chất cao xa kia.
Học sinh xung quanh không dám tin tưởng, trái tim vì sợ hãi mà co bóp quá độ còn có loại cảm giác gấu điên đâm bừa, thậm chí hai người vừa ngất xỉu lại bò dậy, bây giờ nhớ tới gương mặt Phương Thiện Thủy còn có thể choáng đầu hoảng hốt, cả người run rẩy, nhưng mà đầu sỏ gây nên ở bên kia, vừa đeo mặt nạ liền hoàn toàn thay đổi một người, giống như vừa rồi bọn họ chỉ là tập thể xuất hiện ảo giác vậy.
"Làm sao, làm sao có thể có người, có thể xấu đến kinh khủng như vậy? Thật sự không hợp lẽ thường!" Trong đám người, không biết ai run giọng mắt một câu, mọi người xung quanh đều đồng ý trong lòng, ngoài miệng lại không dám hé răng.
Mấy người bạn cùng phòng với Phương Thiện Thủy, cũng đều không thể may mắn tránh khỏi bị dọa đến, Thường Hào còn đang Tây Tử ôm tim, cảm thấy mình thật sự không thể lại nhìn thẳng vị tiểu đồng bọn mới Phương Thiện Thủy này nữa, Sử Văn Vũ che cánh tay phát run, ánh mắt nhìn Phương Thiện Thủy tràn đầy chán ghét, Lôi Tuấn còn lại căn bản ngay cả quay đầu nhìn xung quanh cũng không dám.
"Đều đứng ở đó làm gì, qua đây xếp hàng!" Huấn luyện viên Dư gân cổ rống lên, rống xong còn thổi một tiếng còi tập hợp.
Đến lúc này, mọi người chỉ có thể ma ma tức tức đi qua, Phương Thiện Thủy đứng ở trước mặt huấn luyện viên Dư, cho nên khi bọn họ đi qua luôn theo bản năng tránh sau lưng huấn luyện viên, huấn luyện viên rống lên mấy lần bọn họ cũng không dám đến gần Phương Thiện Thủy.
Huấn luyện viên Dư không có cách nào, chỉ có thể để Phương Thiện Thủy đứng cùng một chỗ với mình, để mọi người có thể thấy gương mặt đeo mặt nạ của y bất cứ lúc nào, từ từ quen thuộc đến đè ép sợ hãi.
*
[Quân huấn mệt thành chó, ở dưới ký túc xá nhìn thấy tiểu ca thịnh thế mỹ nhan đang cho mèo ăn, ấm manh chết, trong nháy mắt chữa khỏi tâm linh chịu đủ quân huấn tàn phá của mị.
Kèm video.
]
Trong video quay là mặt nghiêng của một nam sinh, ở dưới bóng cây lá rơi trong ánh nắng chiều sau giờ ngọ, nam sinh khí chất ấm áp như một bức tranh, y đang ngồi trên ghế cùng mèo mun ăn cơm, chính y chỉ cầm bánh bao nhai kỹ nuốt chậm, lại đem hộp cơm chứa cá nướng của mình cho mèo mun ngồi cùng một chỗ với y.
Không biết nam sinh đang nói cái gì chọc mèo mun, mèo mun cũng dường như thật sự có thể nghe hiểu, một người một mèo tương tác có qua có lại.
Hình ảnh mặt nghiêng của nam sinh giống như đang mỉm cười tỏa sáng, mèo mun xù lông che cơm; nam sinh dỗ dành mèo mun, mèo mun hữu hảo để lại một con cá đẩy cho y, cũng mềm mại cọ lại, từng màn từng màn thật sự ấm lòng đến nổ!
Trên diễn đàn mạng của học viện, bài post này vừa xuất hiện ở khu nam thần vườn trường dành riêng cho nữ sinh, lập tức dẫn đến một đám fangirl liếm bình (1).
- - Thiên sư: [Trời ạ, manh chết tui, nam thần! Chủ nhà, nhanh giao họ tên lớp của nam thần ra đây!]
- -Quả táo nhỏ: [Ngao ngao ngao, nam thần bảo vệ động vật nhỏ đẹp trai nhất! Vừa nhìn chính là đứa trẻ lòng dạ lương thiện, muốn gả cho nam thần! "
- -Mèo mun: [Buông nam thần kia ra cho tui tới! Thật là muốn cũng được nam thần cho ăn (¯﹃¯) ]
* * *
Bình luận không dứt nhiều đến mấy trăm chỉ trong vòng một ngày, ở dưới vài bình luận liếm bình tích cực nhất còn có một đám +1, làm cho bài post này rất nhanh đã trở thành tiêu điểm của khu.
Khu nam thần vườn trường này, không phải chỉ có nữ sinh trong trường mới có thể quan tâm, ngay cả không ít nam sinh cũng sẽ thường xuyên chú ý.
Dù sao -- không chừng lúc nào bản thân cũng có mặt thì sao? Chú ý sớm một chút, cũng dễ chuẩn bị tiếp nhận bắt chuyện bất cứ lúc nào nha.
Thậm chí có boy tâm cơ còn tìm người chụp cho mình một tấm ảnh đẹp, p một chút rồi phát lên, sau đó sẽ lơ đãng để lộ ra họ tên lớp và vân vân.
.
Nam thần mèo mun này vừa xuất hiện liền gợi ra nhiều quan tâm như vậy, tự nhiên dẫn đến không ít nam sinh ghé mắt, lại vừa nhìn, cái tên chẳng biết từ đâu chui ra này, thậm chí ngay cả chính diện cũng không lộ, đã được một đống nữ sinh liên tục nam thần nam thần liếm bình, như vậy cũng quá làm người tức giận rồi!
Trong phòng ngủ 604 đột nhiên truyền đến một tiếng lộp bộp, một anh bạn đang lượn diễn đàn, nhìn thấy nửa bên má ưu mỹ như tranh vẽ trong video, lại giống như nhìn thấy quỷ vậy, bị dọa đến ngã ngửa trên mặt đất.
" Mày làm sao! Gặp quỷ à?"Bạn cùng phòng ồn ào.
Còn không phải gặp quỷ sao! Anh bạn này hoảng sợ nghĩ, nhìn thấy gương mặt này liền sợ đến run cả người có được không, giống như lại quay về ác mộng trong giờ thể dục buổi sáng vậy.
(1) Liếm bình: Là thấy một thứ hoặc hình ảnh mình thích ở máy tính/điện thoại không kiềm chế được, muốn thè lưỡi liếm màn hình, cũng là một loại phương thức biểu đạt sự yêu thích vô cùng, đến mức cách màn hình cũng muốn đi liếm một cái.