[Thanh Vũ] Thanh Phù

Ông chủ Vương thời điểm tâm tình không tốt thì không muốn làm việc, thời điểm tâm tình quá tốt thì lại càng không muốn làm việc, hắn một tay ném hết đi mọi công việc, trực tiếp chạy về nhà. Lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt, ghé vào mua mấy khối bánh ngọt trang trí đẹp đẽ, mùi bánh trong tiệm chung quy cũng không tệ, Vương Thanh len lén nếm thử một miếng, vị béo béo ngọt ngọt khiến cho hắn có chút không thích ứng, thật không hiểu nổi khẩu vị của con trai thế nào mà lại kém hơn mình nhiều đến vậy?

"Đại bảo bối! Ba ba đã trở lại! " Vương Thanh vừa vào cửa, đặt bánh ngọt cầm trên tay lên bàn ăn, nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đang chơi xếp hình, ngón tay có chút vặn vẹo ngón làm thế nào cũng ghép không tốt được một mảnh ghép, gấp đến độ cái ót đổ đầy mồ hôi.

"A...... " Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên, đem mảnh ghép đnag cầm trực tiếp thả vào trong tay Vương Thanh, lại chỉ chỉ vị trí khoảng trống kia, muốn Vương Thanh giúp nó ghép cho xong.

"Đến, ba ba giúp con ghép." Vương Thanh thoắt một cái liền hoàn thành tấm ghép hình, xoay người hôn lên mặt Phùng Kiến Vũ mấy cái, "Hiểu Vũ, con thật sự là Hiểu Vũ của ba...... thật tốt quá, rốt cuộc con đã trở lại." Vương Thanh sợ mình không nhịn được khóc lên, dùng sức đè nén tâm tình, đem bánh ngọt đưa đến trước mặt nó, "Cho con, mới vừa mua, có muốn ăn không?"

Phùng Kiến Vũ nhìn bánh ngọt hết sức bắt mắt, trong đầu vẫn còn vương vấn câu nói mới vừa rồi của Vương Thanh, mình thật sự là con của ba?! Nó có chút khó có thể tin tưởng, "Đã có báo cáo?" Nó viết chữ vào lòng bàn tay của Vương Thanh.

"Có rồi, đã có thể xác định, so sánh với DNA của ba, còn có bảng xét nghiệm lúc trước của Hiểu Vũ còn lưu lại, con không sai chính là Hiểu Vũ." Vương Thanh lôi kéo tay của nó, hôn lên hai cái ngay vị trí khớp xương bị biến dạng, "Bảo bối...... con rốt cuộc đã trở lại...... ba ba rất nhớ con......" Rốt cuộc không nhịn nỗi, Vương Thanh bật khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà, lưu lại một khoảng nước.


Đừng khóc —— Phùng Kiến Vũ rất muốn nói như vậy với hắn, nhưng mở miệng thật lâu, cũng không nói ra được cái gì, chỉ có thể phát ra âm thanh " a a ", nó vươn tay dùng mu bàn bàn tay mình giúp Vương Thanh lau đi nước mắt trên mặt, rồi vòng cánh tay ôm lấy cổ hắn, cho hắn một sự an ủi không tiếng động.

"Ba biết, ba ba không khóc, con trở lại là chuyện tốt, ba ba hẳn phải vui vẻ mới đúng. Ba ba chính là vui đến phát khóc...... không cho phép con cười ba! " Vương Thanh nghe bên tai truyền tới âm thanh "khục khục" của tiếng cười, lập tức vươn tay ngắt nhéo ngay hông Phùng Kiến Vũ một cái, "Tiểu bại hoại, lại còn dám cười ba?! "

"A a a...... ha ha ha......" Thanh âm Phùng Kiến Vũ không lớn, nghe còn hơi mang theo chút khàn khàn, thanh quản thời gian dài không được sử dụng, lên tiếng có chút khó khăn. Bình thường nó có thể tận lực không phát ra một âm thanh nào, cho dù có phát ra âm thanh, cũng là do bị đánh. Nhưng ở trong căn nhà này, ba của nó thích nó phát ra đủ các loại âm thanh, cho đến bây giờ cũng chưa từng chê khó nghe.

"Ngoan, đến đây, hôn hôn ba ba." Vương Thanh đem con ôm lên chân của mình, ôm lấy nửa người trên của nó, mấy ngày nay cũng nuôi được thêm một chút thịt, sờ sờ cánh tay của nó, sợ rằng còn phải nuôi thêm một thời gian nữa mới có thể khá hơn một chút.

Phùng Kiến Vũ nghe lời cúi đầu ở trên môi Vương Thanh hôn một cái, ngay lập tức lại đỏ mặt, chính mình cũng đã ở cái tuổi này rồi, như vậy có phải không được tốt lắm hay không? Nhưng nó không có nói ra điều này, chỉ có thể lấy tay viết chữ lên trên thảm trải sàn, "Ba ba, con đã mười lăm tuổi rồi."

"Ba biết a, con mười lăm tuổi thì thế nào? Cho dù là mười lăm tuổi thì cũng là bảo bối của ba ba! " Vương Thanh hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng, căn bản không có chú ý đến ý tứ trong lời nói của Phùng Kiến Vũ, lại hôn lên mặt nó thêm mấy cái nữa, hoàn toàn không thấy được biểu lộ kháng nghị của Phùng Kiến Vũ. "Thế nào? Con sao lại không cùng ba ba hôn hôn nữa?"


"Con đã mười lăm rồi a." Phùng Kiến Vũ lại viết thêm một lần, lần này hẳn là nên hiểu rồi chứ?! "Ba không thể cứ hôn con như vậy, rất không được tự nhiên."

"Con khi còn bé đã rất thích hôn ba ba rồi...... ba cũng rất thích hôn con...... thật vất vả mới có thể tìm thấy con đem trở về......" Vương Thanh lộ ra có chút ủy khuất, nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ không buông ra, lại hung hăng hôn lên môi nó thêm một cái, "Con đừng có đẩy ra ba ba a, ba là ba ba của con, con là con của ba ba, ba hôn con trai mình thì có làm sao?"

Phùng Kiến Vũ vô lực đỡ trán, nó thế nào lại không biết được ba ba của mình sẽ lại ngu xuẩn như vậy a...... hung hăng lấy tay chà lên môi hắn hai cái, Phùng Kiến Vũ quyết định không thèm nói lý với ba ba ngu xuẩn nữa, bưng dĩa lên ăn bánh ngọt. Không việc gì thì thích động tay động chân thì thôi đi, còn rất thích lôi kéo mình cùng nhau tắm rửa, Phùng Kiến Vũ ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, đến tột cùng là nên biểu đạt thế nào thì ba ba của nó mới có thể hiểu đây, bản thân nó của bây giờ cũng không giống như là của mười năm trước a, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau a.

Vương Thanh từ trong túi lấy ra chiếc đồng hồ cũ, đưa mắt nhìn Hiểu Vũ trong hình, lại nhìn đến Phùng Kiến Vũ đang ăn bánh ngọt, cười đến thoải mái, chấp niệm...... cuối cùng là có thể buông xuống hay là ngày càng sâu hơn đây? Hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là, con trai bây giờ đã ở bên cạnh mình rồi, hắn so với ai khác cũng có cảm giác hạnh phúc hơn, bảo bối vô cùng sạch sẽ đơn thuần, bảo bối chỉ thuộc về một mình mình.

"Hiểu Vũ, tên của con vốn được gọi là Vương Hiểu Vũ, ba biết con có thể không quen một tên gọi mới, bất quá việc này cũng không phải là vấn đề gì, tùy thuộc vào con thôi. Chỉ cần con ở bên cạnh ba ba là tốt rồi, đây là hình lúc con còn bé, ba ba vẫn một mực mang theo bên người, lúc nhớ con thì lấy ra nhìn. Mẹ con đã sớm không còn, kể từ lúc ba đem con về nhà đã không còn, nghe hàng xóm nơi đó nói, mẹ là ngã bệnh qua đời. Cô ấy...... là một nữ nhân tốt, con...... lớn lên cũng trông rất giống cô ấy, nhất là ánh mắt, giống nhau như đúc.  Thời điểm ba ba mới mang con về nhà, con mới có bốn tuổi, vừa đến nhà không có quen thuộc, ngày ngày đều kề cận ba ba, buổi tối nếu không không phải ba ba dỗ con, con sẽ không ngủ được. Con rất thích nghe ba ba kể chuyện cổ tích, thích chơi đồ chơi, nhưng là ba ba bề bộn rất nhiều việc, không có thời gian cùng con chơi đùa......" Vương Thanh vừa nhìn Phùng Kiến Vũ, vừa lẩm bẩm. Hắn biết Phùng Kiến Vũ vẫn đang nghe, vốn là dang phồng má, cũng chậm chậm nghiêm túc không làm gì nữa.

Phùng Kiến Vũ đặt cái dĩa xuống, trong thời gian Vương Thanh nói chuyện, nó đã tiêu diệt hết hai khối bánh ngọt, bánh ngọt làm thành từng khối nhỏ nhỏ được trang trí rất đẹp mắt, nó liếm liếm đi kem còn dính trên môi, tặng cho Vương Thanh một nụ hôn mang theo vị ngọt, "Ba ba, không khó chịu, con ở bên ba." Nó lôi kéo cánh tay Vương Thanh, viết lên tay hắn. "Thật đáng tiếc con đều quên hết, thật xin lỗi a, ba ba."


"Không sao, quên hết thì quên hết đi, khi đó con còn quá nhỏ, ngày ngày đều ở nhà, hay ngồi ở vị trí này, vừa chơi đồ chơi, vừa chờ ba ba về nhà, chỉ cần ba vừa mở cửa, con liền lập tức nhào đến trên người để cho ba ôm, mới chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi......" Con trai nhỏ xíu, bản thân lại cao lớn, Vương Thanh nhắm mắt lại, mười năm phảng phất vội vã đi qua rồi biến mất, hết thảy hoảng hốt như mới ngày hôm qua, Hiểu Vũ vẫn còn đang chờ mình về nhà, sẽ ôm lấy chân của mình kêu ba ba, một đôi mắt to xinh đẹp long lanh, lông mi cong cong, thật là khả ái chết người mà. Hắn quay đầu ngắm nhìn Phùng Kiến Vũ lớn lên, sờ sờ vết thương trên cánh tay nó, "Bảo bối,có có nghĩ đến muốn chữa lành tay mình không? Có thể sẽ rất đau...... phải một lần nữa nối lại xương, còn có vết thương trên người...... ba muốn chữa khỏi cho con."

Nối lại xương?! Phùng Kiến Vũ nhìn nhìn ngón tay có chút không bình thường của mình, nó nhớ rất rõ ràng, tay của mình là bị dưỡng phụ dùng chày đánh gãy, cũng bởi vì bọn họ hoài nghi nó trộm tiền trong nhà. Nó dùng tay trái nhẹ nhàng sờ lên vết thương, nối lại xương sao? Nghĩ đến cũng đã cảm thấy rất đau rồi a.

"Ba ba muốn sao?" Phùng Kiến Vũ viết lên tay hắn những lời này, "Nếu là ba ba muốn, con sẽ không sợ đau." Đau đớn luôn là có cực hạn, vượt qua được cực hạn đó, nó cũng không còn sợ hãi gì nữa.

"Ba...... ba chẳng qua là cảm thấy cứ để như vậy thật không tốt...... trời trở gió đổ mưa sẽ rất là đau đi? Bác sĩ nói, con bây giờ đang trong giai đoạn phát triển, làm phẩu thuật sớm một chút sẽ tốt hơn đối với thân thể của con, bất quá có thể sẽ có chút nguy hiểm." Vương Thanh cúi đầu, có chút đau lòng, "Ba ba bảo đảm, sẽ giúp con tìm một bác sĩ tốt nhất."

Ánh mắt Phùng Kiến Vũ đảo mấy vòng, rất nhanh gật đầu một cái, hắn cầm bàn tay Vương Thanh lên cẩn thận quan sát, rồi lại nhìn đến tay của mình, có chút ngượng ngùng dấu tay ra phía sau, tay của ba ba cũng là tay của đàn ông, bàn tay đầy đặn thon dài, chẳng qua là bàn tay còn có mấy vết chai, cũng không giống như mình, hàng năm đều phải kiếm sống, trên tay đã sớm xuất hiện rất là nhiều vết chai......

"Còn xấu hổ sao? Được rồi, ba đã biết, sẽ nhanh chóng giúp con an bài phẩu thuật, nuôi dưỡng con thật tốt, con là con trai của Vương Thanh ba, sao có thể như vậy được chứ? Sau này ba sẽ không để cho con phải ra ngoài kiếm sống nữa, con chỉ cần ở nhà thật tốt hưởng thụ cuộc sống mới đi." Xem như Phùng Kiến Vũ cả đời cũng không biết nói chuyện, Vương Thanh vẫn nghĩ đến muốn nuôi con trai mình thật tốt chính là một việc **thiên kinh địa nghĩa. Sâu gạo? Vậy thì có làm sao? Đã thấy qua một con sâu gạo đáng yêu như vậy chưa?!


Phùng Kiến Vũ cười cười, từ khi trở lại căn nhà này, cậu chính là rỗi rãnh muốn chết, mỗi ngày ngoại trừ ăn rồi uống đến có chút mập mạp ra,  thì chính là chơi đồ chơi, đọc mấy bộ sách thú vị, nó cũng không còn tình cảm gì đối với dưỡng phụ tán tận lương tâm kia, ít nhất cũng để cho nó trải qua mấy năm học, tiểu học nó đã học xong rồi, năm thứ nhất trung học căn bản là còn chưa hoàn thành một nửa

"Con muốn đi học." Phùng Kiến Vũ cầm lên bút và giấy để sẵn ở trên bàn ra sức viết chữ.

"Được, đợi đến khi tay của con lành lặn hẳn đã, việc này không cần vội, con của người khác thì hận không được vội vàng nghỉ học, con lại còn muốn trở về trường học...... Thời điểm lúc ba lớn như con a, đã sớm bắt đầu cúp học rồi." Vương Thanh siết chặc chóp mũi tròn trịa của con trai, nó muốn làm cái gì thì mình cũng sẽ đáp ứng hết, "Tay nếu dưỡng không tốt sẽ không thể viết chữ, bài tập nhiều như vậy, con phải làm sao bây giờ?"

"Ân, vậy cũng đúng, vậy trước tiên chữa khỏi tay đi." Phùng Kiến Vũ gật gật đầu, nó rất thích cùng Vương Thanh trao đổi như vậy, trước kia nó căn bản không có nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, nó chẳng qua là đơn thuần muốn đi học mà thôi, lại quên mất mình cùng người khác không giống nhau.

Vương Thanh nhìn nó như có điều suy nghĩ, xem ra gphải nhanh một chút an bài việc phẩu thuật thôi.

_______________________________

**thiên kinh địa nghĩa: lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận