Thánh Vũ Xưng Tôn

Hô!

Một viên thịt cự đại rớt từ lôi đài số tám ra ngoài, hung hăng nện xuống mặt đất.

Sở Nguyên hừng hực khí thế đứng trên lôi đài chân vẫn còn giữ thế đá, tạo hình bức ngư, phối hợp tướng mạo anh tuấn, dáng người thẳng tắp cùng với trang phục sang trọng, lập tức dẫn đến vô vàn lời khen hay từ phía khán giả, lại có mấy vị thiếu nữ phương tâm đã rung động đôi mắt đẹp toát ra vẻ ngưỡng mộ.

Loại phong cách lạnh lùng tiêu sái, lại khiến nhiều thiếu nữ ít kinh nghiệm sống hoan nghênh, thực lực chỉ là một phương diện, muốn thu hoạch được sự chú ý của mọi người, hình tượng bản thân mới là mấu chốt.

Người xem phản ứng như thế khiến Sở Nguyên có chút hài lòng, dành thời gian dùng tay hất hất lọn tóc đang rủ xuống mắt kia, đây là kiểu tóc mà hắn đã tỉ mỉ làm ra, lần này lại khiến nhón hoa si trầm trồ lên không ngừng.

Tác phong của người bản địa tương đối bảo thủ, nếu như đổi lại là thành thị nơi biên cảnh hoặc dị tộc, chắc hẳn sẽ có vài cô nương còn lớn tiếng hơn hét lên.

Tuy nhiên hắn vẫn chưa hài lòng, vẫn có mấy phần tiếc nuối, vốn định hảo hảo chiêu đãi tên kia, không nghĩ tới còn chưa trải qua đánh nhau, một chiêu liền bị đá ra ngoài, khiến hắn muốn truy kích cũng không có lý do hợp lý.

Loại kém cỏi như thế, còn vọng tưởng đến vòng sau, thật là ếch ngồi đáy giếng. Loại người như vậy cũng dám xuất hiện trong trận so tài, trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra.

Vừa nghĩ đến đây, Sở Nguyên gật gù đắc ý, nội tâm cảm khái không thôi.

Dưới đài "Viên thịt" run run mới chậm rãi ung dung duỗi ra cánh tay mập mạp, khẽ chống lên sàn nhà, chậm rãi đứng thẳng ngẩng đầu, hiện ra khuôn mặt mập mạp.

Sở Bảo hung hăng xóa đi vết máu bên miệng, trên mặt nỗi khiếp sợ vẫn còn lưu lại chỉ chốc lát sau liền chuyển thành phẫn hận. Đối thủ thật đúng là không có khách khí, một thật cước nặng, khiến hắn răng đều muốn rơi mất.

Còn may hắn biết là không ổn, cũng không có lựa chọn ngạnh kháng, nhờ lực đạo của đối phương rút lui về sau, bộ dáng mặc dù có điểm chật vật, lại gặp phải thương thế nghiêm trọng hơn.

Thấy thế, trọng tài chỉ khẽ nhíu mày, không có nhiều lời. Vì so với ngoại giới hoàn cảnh còn tàn khốc hơn nhiều, trận so tài không nghiêm cấm đả thương người, chỉ cần không làm tàn phế, sao cũng được.thương thế sẽ có hộ lý nhân viên trị liệu, nghiêm trọng thì Dược đường sẽ cung cấp viện trợ khẩn cấp, tóm lại đều cứu được. Vì để cho đám tử đệ đều đạt được Lịch Luyện chân chính, gia tộc nguyện hi sinh một chút.

Bởi vậy, Sở Nguyên ra tay tàn nhẫn, trọng tài trong lòng mặc dù không vui, cũng không thể làm gì được cũng không có mở miệng chỉ trích.

Sở Thiên vỗ nhẹ bả vai đồng bạn hỏi: "Như thế nào, có cần người hộ lí không?"

"Không cần, vết thương nhỏ mà thôi. Một chiêu bị người giải quyết, thật là mất mặt a, phía dưới thật nhiều nữ sinh nhìn thấy, mặt mũi cảu ta không biết giấu đi đâu cho hết đây!"

Sở Bảo vẻ mặt uất hận, trong mắt dấy lên lửa giận, hung tợn nói: "Tiểu Thiên, ngươi phải báo thù cho ta a, tất cả nhờ ngươi."

Nghe vậy, Sở Thiên chậm rãi gật đầu, trong mắt hàn quang lấp lóe, trong tay áo mười ngón lặng yên nắm chặt, chỗ khớp nối cũng hơi trắng bệch.

Mập mạp cũng được coi là bạn hắn, vô luận ai, vũ nhục bằng hữu của mình, tất nhiên không thể tha thứ.

...

Sở Thiên có chút hăng hái nhìn một màn trên đài, nhìn hai vị hạt giống duy nhất của lôi đài lần này, Sở Lâm cùng Sở Nguyên đang đối mặt với nhau.

Sở Lâm Bộ mặt trung thực, màu da hơi đen, tướng mạo phổ thông, một thân trang phục phụ trợ tôn lên khí thế hiên ngang, bởi vậy có thể thấy được, người xấu mặc trang phục đẹp thì cũng hơn hẳn người khác.

Đối diện Sở Nguyên thân mang hoa phục khảm viền vàng, khí chất hào Hoa, ngọc thụ lâm phong, nhưng giờ phút này tâm tình của hắn không tốt, không thưởng thức khuôn mặt ửng hồng của các thiếu nữ dưới đài nữa, trên mặt mất đi vẻ bình thản ung dung thường ngày, thần sắc trở nên phi thường ngưng trọng.

Hai người là bạn tốt của nhau, cũng đều hiểu rõ lẫn nhau, biết rõ đối phương cũng không tốt đẹp gì, mặt lập tức cứng lại, một bầu không khí nghiêm túc dần dần tràn ngập.

Sao lại thành ra như thế này? Thiếu niên mặc áo gấm Sở Phi miệng bởi vì giật mình mở ra, có thể nhét vừa cả quả trứng gà, trông thật mất mỹ quan.

Như bình thường, hắn nhất định sẽ không làm tổn hại đến hình tượng bản thân, chỉ đứng trước tình hình này, hắn cũng không bình tĩnh lại được.

Sau khi bị Sở Thiên ngược đãi, Sở Phi một mực âm thầm cầu nguyện, để Sở Thiên đụng phải một trong hai vị này, thì thâm cừu của hắn sẽ được báo. Không biết đã xảy ra vấn đều gì, lòng thành kính cầu nguyện lại phản tác dụng.

Hắn khóc không ra nước mắt, hai người các ngươi liều chết, thế ai sẽ hành hạ tên Sở Thiên kia?

Bất quá, Sở Phi bỗng nhiên linh cơ khẽ động, hai người này quan hệ cá nhân rất không tệ, được xem là tri tâm hảo hữu. Bạn bè thì dễ nói chuyện, cả hai khiêm nhường một chút hợp lực giải quyết tiểu tử kia, không phải là rất tốt sao.

Huống chi bọn họ cùng là người tham gia nhiều lần, cũng đều có kinh nghiệm cả, hẳn là sẽ làm giống với suy nghĩ của ta.

Hai vị đại ca, làm ơn nhớ kỹ, nhẫn nhịn một chút gió yên sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, không thể để xúc động chi phối a.

"Sở Lâm, thật là trùng hợp?" Sở Nguyên trước tiên mở miệng, phá vỡ không khí lúng túng.

"Thật trùng hợp." Đối với việc này Sở Lâm cũng không để ý nhiều.

"Huynh đệ một nhà, đâu cần tương tàn đâu. Nếu không ta có ý này, ở nhà ta có một quyển công pháp vô cùng thú vị, Lâm ca có rảnh đi tới nhà ta, ta liền đem cho ngươi tuỳ ý học tập. Còn nữa, hắc hắc, chẳng hay ngươi có thể nhường ta, dù sao huynh đệ chúng ta ai thắng đều như thế. Tuy nhiên ta, ta là nhất định phải hung hăng giáo dục tiểu bối vô tri kia, ai, tiểu bối vô tri thật là cuồng vọng."

Nói xong, Sở Nguyên giận dữ nhìn Sở Thiên dưới đài một chút, biểu lộ rất bất mãn.

Người xem tên Sở Thiên mặt rất bình tĩnh, hắn đứng quan chiến chúng ta, không nhúc nhích, sao lại đắc tội người?

"thôi khỏi nói nữa, ngu huynh đáp ứng ngươi." Sở Lâm mặt nghiêm túc, trịnh trọng đồng ý.

"Hảo huynh đệ, thời điểm then chốt cũng chỉ có huynh là đáng tin nhất." Sở Nguyên cảm động đến vành mắt đều đỏ, vội vàng từ trong ngực lấy ra khăn gấm lau nước mắt.

Hai huynh đệ tình thâm như biển, khung cảnh đó thật khiến lòng người xúc động, bất quá tranh tài còn phải tiếp tục, hắn như thường lệ vung cánh tay xuống, tuyên bố tranh tài bắt đầu.

"A Nguyên, ngươi trước."

"Lâm ca, ngươi trước đi, trưởng giả làm đầu. Nói Lâm ca nguyện ý lui lại một bước, huynh đệ đã nói như vậy, nếu ta còn không hiểu người ta lại nói ta không nghĩa khí."

Lý do mười phần hợp tình hợp lý, cho dù ai cũng không tìm ta sơ hở gì.

Cho nên, Sở Lâm trước hết xuất thủ, nguyên lực bao khỏa tay phải, hướng về phía trước phóng ra một chưởng, làm màu đánh về phía đối thủ, khí tức ba động chỉ có tần bốn.

Thấy thế Sở Nguyên xuất chưởng nghênh chiến, đồng dạng chỉ dùng nguyên lực tần bốn chống cự, tình cảnh này lại không giống so đấu, ngược lại giống như trong thanh lâu vuốt ve tiểu nương tử, ôn nhu quan tâm, nhu tình mật ý.

Dưới đài người xem nhao nhao cảm khái, huynh đệ như thế mới là huynh đệ, không thân huynh đệ hơn hẳn thân huynh đệ a. Rõ ràng đều có tu vi Luyện Thể tầng năm, lại chỉ dùng ra Luyện Thể tầng bốn sơ kì nguyên lực, thực sự thương yêu nhau, như thân huynh đệ a.

Không ít thiếu nữ đa sầu đa cảm rơi lệ, nhân gian tự có chân tình a, quả nhiên, cả thế giới tràn ngập ôn nhu.

Song chưởng sắp tiếp xúc, đột nhiên, Sở Lâm tay phải nguyên lực bạo tăng, chớp mắt liền đạt tới tầng năm đỉnh phong, trên lòng bàn tay bám vào huyền hắc thiết cát, xem ra hắn đã điều khiển được kim loại. Bàn tay trái chẳng biết lúc nào đã nhô ra, đồng dạng biến thành huyền thiết kiêm cố. Hai tay đột nhiên chấn động, bàn tay đấm vào đối phương hai cái, không lưu tình chút nào mãnh lực uy mãnh vô song.

Không hẹn mà cùng, Sở Nguyên ai tay nhô ra từ trong tay áo, mười ngón hơi cong ra, đầu ngón tay lóe ra hào quang óng ánh, tựa như sức mạnh tinh thần chiếu rọi đại địa. Nhìn lại, lại không giống ngón tay, dường như là sắc bén thần binh Bảo khí. Khuôn mặt cảm động bỗng hóa dữ tợn, giống như ác lang rình mồi.

Sóng khí kịch liệt từ nơi va chạm bộc phát ra, trong không khí đã hóa thành kình phong mãnh liệt, từ trên đài trực tiếp thổi tới khu người xem.

Ba thanh âm bên vang lên, khiến rất nhiều thiếu nữ rơi kẹp tóc xuống đất, búi tóc đen tung về sau phiêu đãng, lộ ra gương mặt đỏ bùng cùng hai tai trắng muốt.

Bàn đá xanh dùng để lót lôi đài, dù làm từ vật liệu đặc thù gia công chế thành, vẫn khó thoát vận rủi, dưới chân hai người răng rắc đứt gãy.

Xung kích to lớn làm song phương giao chiến đều chân đứng không vững, từng người giày trượt trên mặt đất, tiếng ma sát chói tai để cho người khác lo lắng đế giày có khỏi bốc lửa không, hai người rút lui thẳng đến bên bờ lôi đài mới miễn cưỡng dừng lại.

"Lâm ca, không thể nhường một ván sao? Đồ vật kia,là Thiết Sa Chưởng, lựa chọn thật độc, ngươi còn coi ta là huynh đệ hay sao?" Sở Nguyên tức giận không thôi.

Đến một bước như này, Sở Lâm vẫn một mặt thuần phác, khuôn mặt vẫn như cũ, cũng không có chút nào đỏ mặt. Cũng có thể bởi vì mặt quá đen, hơi đỏ một chút thì người khác cũng không thể nhìn ra được.

Nghe vậy hắn điềm nhiên như không có việc gì cười hắc hắc nói: "Đã lâu không gặp, huynh đệ của ta tính cảnh giác vẫn không hề giảm a, xem ra phong thái cũng vẫn như xưa, thật đáng mừng a. "

Sở Nguyên không chịu được, sắc mặt một mảnh xanh xám: "Nói vậy, Lâm ca nhất định làm khó tiểu đệ?"

"A đó là nói đùa thôi, quyền tiến tới vòng sau, há có thể tuỳ tiện nhượng lại? Đây là giao đấu, thi triển thực lực quyết một trận thắng thua đi, công bằng công chính quang minh chính đại, cũng không nên làm khó đễ giám khảo a. lại nói, ngươi không phải cũng sử dụng Trích Tinh Thủ? Nếu không phải ca ca mọc thêm cái tâm nhãn, sớm đã bị ngươi hố."

Đối mặt với đối phương đang mở miệng chất vấn, Sở Lâm y nguyên không có chút rung động nào.

Lời nói lại đem Sở mập mạp dưới đài buồn nôn hết sức, trong bụng lại có loại cảm giác muốn nôn mửa. Hai ten ngươi, coi mình quang minh chính đại, vậy ta liền là thuần khiết thánh nhân, loại người nói ra điều như thế đều không mang theo đỏ mặt, làm người sao có thể vô sỉ đến như thế?

Biết nhiều lời vô ích, Sở Nguyên bỏ đi suy nghĩ may mắn, tập chung nguyên lực, tuyệt học "Trích Tinh Thủ" xuất hiện lần nữa, chiêu chiêu mờ mịt, thức thức ác độc, mưa to gió lớn bao phủ đối thủ.

Sở Lâm hừ một tiếng, thi triển võ học ứng đối, nguyên lực thôi động đến cực hạn, trên lòng bàn tay từng hạt đen nhánh hiện ra, tựa như vật thật, nhìn đã cảm thấy cứng rắn, đụng tới thì còn như thế nào nữa.

Trên lôi đài hai người thân hình xen vào nhau, ra chiêu nhanh chóng, không lưu tình chút nào, mãnh liệt va chạm, âm thanh phanh phanh vang bên tai không dứt, phảng phất như đao kiếm giao kích, âm thanh hữu lực.

Hai vị tuyển thủ cùng là tầng năm đỉnh phong, đều là lão nhân kinh nghiệm tác chiến phong phú, đều có sở trường tuyệt học át chủ bài. Đại chiến, giết đến thiên hôn địa ám, người ngã ngựa đổ, cuối cùng Sở Nguyên cao hơn một bậc, giành được chiến thắng.

Hắn há mồm thở dốc, lần này thắng cũng do may mắn, nguyên lực tiêu hao rất lớn, thân thể nhận thêm vài vết thương nhẹ, đợi chút nữa không biết có thể khôi phục mấy phần thực lực?

Bất quá, đối phó với một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, chắc hẳn đã đủ.

Lạnh lẽo hàn quang xuất hiện từ trong mắt Sở Nguyên, không còn che giấu bắn thẳng đến Sở Thiên dưới đài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui